Thánh Vực Trung Châu là giải đất trung tâm của Thánh Vực lục địa, nhiều đồng bằng, ít núi non.
Hoàng Phủ Nguyệt ngồi trong một bụi cỏ dại, xoa đầu, dường như vẫn chưa hết nghi hoặc, nhìn một nữ nhân khác ngồi bên cạnh, Hoàng Phủ Nguyệt, cất giọng hơi khàn khàn nói:
- Vũ Đồng, tỷ nói Nha Nha và Diệp Tử các nàng ấy đã đi đâu vậy? Sẽ không xuất hiện chuyện gì xấu chứ?
Thượng Quan Vũ Đồng cũng mang vẻ mặt mờ mịt, ngồi ở kia, ra sức lắc lắc đầu. Sau đó đảo mắt ra chiều suy nghĩ, rồi đứng dậy nhìn quanh bốn phía. Nơi đây là một cánh đồng hoang vu đất đai tươi tốt màu mỡ, các loại cỏ cây đều tươi tốt xanh um. Đám cỏ dại này đều cao quá thân người. Thượng Quan Vũ Đồng cũng không phải người thấp lùn, nhưng so với đám cỏ hoang trước mắt liền có vẻ nhỏ bé rất nhiều.
Thượng Quan Vũ Đồng dịu dàng an ủi Hoàng Phủ Nguyệt:
- Có lẽ xuất hiện một số chuyện bất ngờ mà chúng ta không biết trước. Nhưng tỷ nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu!
Hoàng Phủ Nguyệt gật gật đầu, nói:
- Chỉ mong là như thế, muội quả thật có chút lo lắng cho các nàng ấy!
Thượng Quan Vũ Đồng cười nói:
- Có lẽ các nàng ấy bây giờ đã tìm được Lăng Tiêu rồi.
Trong mắt Hoàng Phủ Nguyệt bắn ra hai đạo quang mang mơ màng. Thượng Quan Vũ Đồng thấy thế bèn nói:
- Tỷ chỉ đùa thôi. Thánh Vực hoang vắng hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, ngay cả một bóng người cũng không có. Vốn dĩ tính là phải dịch dung, tỷ xem, cũng không cần thiết phải làm thế.
Hoàng Phủ Nguyệt hơi hơi lắc lắc đầu, sau đó nói:
- Tỷ tỷ, muội cảm thấy chúng ta cần phải thay đổi dung mạo đi một chút. Kẻ thù của Lăng Tiêu rất đông, vạn nhất bị chúng gặp phải thì sao?
Trong lòng Thượng Quan Vũ Đồng vẫn nghĩ sẽ chẳng bao giờ xảy ra chuyện này. Cho dù kẻ thù của Lăng Tiêu có nhiều đi nữa, người từng gặp mấy nàng được bao nhiêu người? Tuy nhiên, nàng cũng biết, cho dù không gặp kẻ thù của Lăng Tiêu, nhưng bằng vào dung mạo hai người, nếu gặp người có lòng xấu xa, lấy thực lực hai người, sợ là rất khó để mà chống cự.
Nửa ngày sau, trên một thảo nguyên vô tận của Trung Châu, xuất hiện hai bóng người sát cánh bên nhau. Từ bóng dáng mà xét, thướt tha yêu kiều, vòng eo mảnh khảnh và bộ mông đầy đặn, vòng ngực cao vút, tay chân thon dài thẳng thớm... làm cho người ta không khỏi suy nghĩ lung tung.
Tuy nhiên nếu thấy mặt thì sẽ thất vọng. Hai khuôn mặt quả thực rất bình thường. Một xanh xao vàng vọt như thiếu dinh dưỡng, trên mặt còn lấm tấm mụn. Người kia làn da ngăm đen, hình thức khá ưa nhìn, tuy nhiên trên khóe miệng lại có một mụn ruồi đen thật lớn, cả người thoạt nhìn, làm cho người ta có cảm giác ngán ngẩm.
Hoàng Phủ Nguyệt xanh xao vàng vọt nhìn Thượng Quan Vũ Đồng làn da ngăm đen không khỏi che miệng cười:
- Tỷ nói xem nếu phu quân nhìn thấy bộ dáng chúng ta thế này có thể nhận ra hay không?
Thượng Quan Vũ Đồng trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Nguyệt một cái, có chút tức giận nói:
- Còn không phải tại muội nói cái gì phải biến thành càng xấu càng tốt...
Bởi vì là đồng bằng nên mặt trời lặn cũng trễ. Khi ánh tà dương cuối cùng dần biến mất nơi cuối chân trời, vài đám mây hồng lên vì nắng chiều hắt vào, lại có vài chú chim bay qua càng tăng thêm vài phần cô tịch.
Hai người đi đến một hồ nước thì ngừng lại. Trong ánh chiều chạng vạng mặt hồ yên ả như mảnh gương soi! Nhìn về mặt trời đang lặn ở đằng tây thấy mặt hồ phản chiếu cả bầu trời xanh lam.
Hoàng Phủ Nguyệt than nhẹ một tiếng, trong mắt mang theo mấy phần cô đơn, nhẹ nhàng nói:
- Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc (1) (CBRO: đây là hai câu trong bài phú Đằng Vương Các Tự của Vương Bột, Ý là: "Cánh vịt trời lẻ loi bay trong ráng chiều, nước hồ thu hòa cùng một sắc với trời xanh thăm thẳm." Độc giả tự tưởng tượng sẽ thấy cô đơn khôn cùng). Không thể tưởng tượng được, ta không ngờ cũng có thể may mắn cảm ngộ đến cảnh giới này!
Nói xong, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện công.
Hoàng Phủ Nguyệt đã có thực lực Nguyên Anh trung kỳ, đối với các đạo pháp do Lăng Tiêu truyền lại càng thêm tinh thông. Một lòng hướng tới mục tiêu trở thành thần tiên như trong truyền thuyết, Hoàng Phủ Nguyệt ở phương diện đạo thuật bỏ ra rất nhiều công phu, trải qua năm này tháng nọ cũng có chút tiểu thành. Trong số những người thân của Lăng Tiêu, nàng là người có nhiều
"tiên khí" nhất.
Thượng Quan Vũ Đồng thì thào:
- Lạc hà dữ cô vụ tề phi... Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc... Vì sao từ miệng của muội có thể nói ra một câu kinh điển như vậy? Cô vụ... là một loại chim à? Câu này nghe sao có cảm giác bi thương thế?
Thấy Hoàng Phủ Nguyệt đã tiến vào trạng thái bế quan, Thượng Quan Vũ Đồng lấy ra lều trại từ trong nhẫn không gian, che chắn cho Hoàng Phủ Nguyệt thật tốt, sau đó lại lấy ra một ít đồ làm bếp, chuẩn bị làm bữa tối, ăn bữa cơm đầu tiên kể từ khi các nàng đi vào Thánh Vực!
Tuy rằng các nàng đều đã đạt tới trình độ ích cốc, cho dù vài năm không ăn không uống, chỉ dựa vào thiên địa linh khí cũng không chết đói. Nhưng có nhiều thói quen của con người đến cuối cùng cũng khó mà thay đổi.
Thượng Quan Vũ Đồng chạy đi nhặt mấy nhánh cây xếp thành một đống. Lại dùng một nhành cây làm giá treo nồi. Nàng ngâm hơn nửa chân xuống hồ. Nước hồ trong suốt mát lạnh làm Thượng Quan Vũ Đồng không kìm nổi uống một ngụm. Một cỗ cảm giác ngọt lành lan tỏa khắp phế phủ.
Thấy Hoàng Phủ Nguyệt đã nhập định, Thượng Quan Vũ Đồng luộc một ít thực vật rồi cũng không ăn uống gì nhiều. Sau khi ăn mấy miếng liền ngồi thả chân xuống hồ, bắt đầu nghĩ lại chuyện xưa.
Nghĩ đến năm đó lúc lần đầu gặp Lăng Tiêu, hắn là một thiếu niên chất phác trầm lặng, tuy nhiên hình thức rất anh tuấn, cũng không có sự kiêu căng của đại đa số đám con dòng cháu giống.
Lại nghĩ đến khi hắn bị đồng bạn ngầm mắng là rác rưởi, cũng không phải một ngày hai ngày, nhưng có thể kiên trì không sụp đổ, tinh thần cứng cỏi hơn rất nhiều so với người bình thường!
Cũng chính là vì như thế, Thượng Quan Vũ Đồng mới bắt đầu để ý đến tiểu hài tử tầm thường Lăng Tiêu. Lúc đó, cũng có phần là do Lăng Tố. Bây giờ tạm biệt Lăng Tố cũng không biết kiếp này còn cơ hội gặp lại hay không.
Phi thăng Thánh Vực, đối với rất nhiều người ở nhân giới mà nói, quả thực chính là ước mơ tha thiết. Trong mắt bọn họ, phi thăng đến Thánh Vực nghĩa là siêu thoát, nghĩa là bất tử, cũng có nghĩa là đã tu luyện đến cảnh giới đỉnh cao!
Nhưng, Thánh Vực thật sự tốt như vậy sao?
Ít nhất đến bây giờ, Thượng Quan Vũ Đồng vẫn không cảm giác được Thánh Vực có gì tốt. Ngoại trừ linh khí rõ ràng sung túc hơn nhân giới, ngoại trừ không cảm nhận được tung tích của ma thú ở nơi hoang dã như thế này. Những cái khác, dường như cũng chẳng có gì khác!
Đương nhiên, có thể cùng hắn đội chung bầu trời. Nhưng, hắn đang ở đâu?
Lần bế quan này của Hoàng Phủ Nguyệt từ Nguyên Anh trung kỳ thuận lợi bước vào cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, nguyên anh trong cơ thể đã trưởng thành có hình dáng. Mặt mày mắt mũi tay chân da thịt đều vô cùng đầy đủ rõ ràng, chính là một Hoàng Phủ Nguyệt thu nhỏ.
Tới bây giờ, Hoàng Phủ Nguyệt cũng gần như bỏ qua tu luyện kiếm kỹ, tập trung nghiên cứu đạo pháp. Loại nữ nhân thiên tài giống như nàng nếu chuyên chú làm một chuyện, như vậy, gần như không có khả năng không thành công!
Nửa tháng sau, Hoàng Phủ Nguyệt rốt cục từ trong trạng thái nhập định khôi phục lại, mà Nguyên Anh trung kỳ đề thăng đến hậu kỳ khiến cho thân thể của nàng phát ra một đạo hào quang cực kỳ chói mắt, bắn thẳng về phía chân trời!
Thượng Quan Vũ Đồng đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh bậc ba cũng không kìm nổi bị cỗ khí thế cường đại này bức lui ra rất xa, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nhìn Hoàng Phủ Nguyệt nói:
- Muội lại đột phá?
Trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt cũng mang theo vẻ tươi cười. Cuộc đời này đã không thể quay về quê nhà, không thể gặp lại cha mẹ thân nhân, chỉ sợ trừ Lăng Tiêu ra, cũng chỉ có sự thăng tiến không ngừng trong tu luyện mới có thể làm cho nàng vui vẻ.
- Đúng vậy, cảm ngộ được vài thứ, liền bế quan suy tư một phen, không ngờ, nhờ đó mà nâng cao một ít cảnh giới. Thực không ngờ!
Thượng Quan Vũ Đồng đảo cặp mắt trắng dã. Giữa chúng nữ, nàng đã xem như là một người nâng cao thực lực cực nhanh. Được truyền thừa từ tổ tiên, Thượng Quan Vũ Đồng khi nâng cao thực lực gần như không có bình cảnh tồn tại! Chỉ cần cảnh giới đạt tới, tự nhiên sẽ nâng cao. Cho dù như thế, nàng cũng không thể so sánh tốc độ đề thăng với Diệp Tử và Hoàng Phủ Nguyệt. Ngoài ra còn có tiểu nha đầu Nha Nha tốc độ đề thăng cũng rất nhanh. Cũng đề thăng nhanh chóng còn có một Lăng Vận Nhi!
Lần này Lăng Vận Nhi vốn có thể phi thăng, nhưng nàng lựa chọn lưu lại. Bởi vì xem ra, Lăng phu nhân, Lăng Tố, cùng với đám người Lăng Thiên Khiếu đám người muốn bước vào thánh giai, không có mấy trăm đến một ngàn năm thời gian thì không thể.
Thiên phú con người cao thấp không giống nhau. Điều này không thể cưỡng cầu. Đan dược của Lăng Tiêu tuy rằng cũng có thể nghịch thiên, nhưng cũng không thể cam đoan làm cho tất cả mọi người đột phá quá cánh cửa thánh giai.
Muốn đợi sau khi Lăng Tiêu ở Thánh Vực có được thế lực khổng lồ, rồi mở ra truyền tống trận đưa bọn họ tiếp dẫn đi lên, chung quy có chút hư vô mờ mịt. Đối với đại đa số người mà nói, bọn họ ở nhân gian đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao mà một nhân loại có khả năng đạt tới!
Binh lính binh đoàn Tia Chớp những năm gần đây không ngừng tiến bộ. Đối với bọn họ mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là đem toàn bộ Thương Lan đại lục biến thành vườn hoa của Thục Sơn giáo! Muốn tuyệt đại đa số người đại lục đều thờ phụng Thục Sơn giáo! Về chuyện phi thăng Thánh Vực, Lăng Võ và Mạnh Ly bọn họ... gần như không nghĩ tới!
Bọn họ thậm chí đã tính toán xong để cho đời tiếp theo, đời tiếp theo nữa của bọn họ vĩnh viễn trở thành tín đồ trung thành nhất của Thục Sơn giáo!
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
1. Đằng Vương các tự - Vương Bột
Nam Xương cố quận, Hồng Đô tân phủ.
Đọc Truyện Kiếm HiệpTinh phân Dực Chẩn, địa tiếp Hành Lư.
Khâm tam giang nhi đới ngũ hồ, khống Man Kinh nhi dẫn Âu Việt.
Vật hoa thiên bảo, long quang xạ Ngưu Đẩu chi khư;
Nhân kiệt địa linh, Từ Trĩ hạ Trần Phồn chi tháp.
Hùng châu vụ liệt, tuấn thái tinh trì,
Đài hoàng chẩm Di Hạ chi giao, tân chủ tận đông nam chi mỹ.
Đô đốc Diêm công chi nhã vọng, khể kích dao lâm;
Vũ Văn tân châu chi ý phạm, xiêm duy tạm trú.
Thập tuần hưu hạ, thắng hữu như vân;
Thiên lý phùng nghinh, cao bằng mãn toạ.
Đằng giao khởi phụng, Mạnh học sĩ chi từ tông;
Tử điện thanh sương, Vương tướng quân chi võ khố.
Gia quân tác tể, lộ xuất danh khu;
Đồng tử hà tri, cung phùng thắng tiễn.
Thời duy cửu nguyệt, tự thuộc tam thu.
Lạo thuỷ tận nhi hàn đàm thanh, yên quang ngưng nhi mộ sơn tử.
Nghiễm tham phi ư thượng lộ, phỏng phong cảnh vu sùng a.
Lâm đế tử chi Trường Châu, đắc tiên nhân chi cựu quán.
Tằng đài tủng thuý, thượng xuất trùng tiêu;
Phi các lưu đan, hạ lâm vô địa.
Hạc đinh phù chử, cùng đảo tự chi oanh hồi;
Quế điện lan cung, liệt cương loan chi thể thế.
Phi tú thát, phủ điêu manh,
Sơn nguyên khoáng kỳ doanh thị, xuyên trạch hu kỳ hãi chúc.
Lư diêm phác địa, chung minh đỉnh thực chi gia;
Khả hạm mê tân, thanh tước hoàng long chi trục.
Hồng tiêu vũ tễ, thái triệt vân cù.
Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thuỷ cộng trường thiên nhất sắc.
Ngư chu xướng vãn, hưởng cùng Bành Lễ chi tân;
Nhạn trận kinh hàn, thanh đoạn Hành Dương chi phố.
Dao khâm phủ sướng, dật hứng thuyên phi.
Sảng lại phát nhi thanh phong sinh, tiêm ca ngưng nhi bạch vân át.
Kỳ Viên lục trúc, khí lăng Bành Trạch chi tôn;
Nghiệp thuỷ châu hoa, quang chiếu Lâm Xuyên chi bút.
Tứ mỹ cụ, nhị nan tinh.
Cùng thê miện vu trung thiên, cực ngu du ư hạ nhật.
Thiên cao địa huýnh, giác vũ trụ chi vô cùng;
Hứng tận bi lai, thức doanh hư chi hữu số.
Vọng Trường An vu nhật hạ, chỉ Ngô Hội ư vân gian.
Địa thế cực nhi nam minh thâm, thiên trụ cao nhi bắc thần viễn.
Quan san nan việt, thuỳ bi thất lộ chi nhân ?
Bình thuỷ tương phùng, tận thị tha hương chi khách.
Hoài đế hôn nhi bất kiến, phụng Tuyên thất dĩ hà niên ?
Ta hồ!
Thời vận bất tế, mệnh đồ đa suyễn.
Phùng Đường dị lão, Lý Quảng nan phong.
Khuất Giả Nghị vu Trường Sa, phi vô thánh chủ;
Thoán Lương Hồng vu Hải Khúc, khởi phạp minh thời.
Sở lại quân tử an bần, đạt nhân tri mệnh.
Lão đương ích tráng, ninh tri bạch thủ chi tâm ?
Cùng thả ích kiên, bất truỵ thanh vân chi chí.
Chước Tham tuyền nhi giác sảng, xử hạc triệt dĩ do hoan.
Bắc hải tuy xa, phù dao khả tiếp;
Đông ngung dĩ thệ, tang du phi vãn.
Mạnh Thường cao khiết, không hoài báo quốc chi tâm;
Nguyễn Tịch xướng cuồng, khởi hiệu cùng đồ chi khốc!
Bột tam xích vi mệnh, nhất giới thư sinh.
Vô lộ thỉnh anh, đẳng Chung Quân chi nhược quán;
Hữu hoài đầu bút, mộ Tông Xác chi trường phong.
Xả trâm hốt ư bách linh, phụng thần hôn ư vạn lý.
Phi Tạ gia chi bảo thụ, tiếp Mạnh thị chi phương lân.
Tha nhật xu đình, thao bồi Lý đối;
Kim thần phủng duệ, hỉ thác Long môn.
Dương Ý bất phùng, phủ Lăng vân nhi tự tích;
Chung Kỳ ký ngộ, tấu lưu thuỷ dĩ hà tàm ?
Ô hô!
Thắng địa bất thường, thịnh diên nan tái.
Lan Đình dĩ hĩ, Tử Trạch khâu khư.
Lâm biệt tặng ngôn, hạnh thừa ân ư vĩ tiễn;
Đăng cao tác phú, thị sở vọng ư quần công.
Cảm kiệt bỉ thành, cung sơ đoản dẫn.
Nhất ngôn quân phú, tứ vận câu thành.
Thỉnh sái Phan giang, các khuynh lục hải vân nhĩ.
Đằng Vương cao các lâm giang chử,
Bội ngọc minh loan bãi ca vũ.
Hoạ đống triêu phi Nam Phố vân,
Châu liêm mộ quyển Tây Sơn vũ.
Nhàn vân đàm ảnh nhật du du,
Vật hoán tinh di kỷ độ thu.
Các trung đế tử kim hà tại ?
Hạm ngoại trường giang không tự lưu.
Bài tự về gác Đằng Vương (Người dịch: Trần Trọng San)
(Đây là) quận cũ Nam Xương; phủ mới Hồng Đô.
Sao chia ngôi Dực, ngôi Chẩn; đất nối núi Hành, núi Lư.
Như cổ áo của ba sông, vòng đai của năm hồ; khuất phục đất Man Kinh, tiếp dẫn miền Âu Việt.
Vẻ rực rỡ của vật chính là đồ quý báu của trời; ánh sáng vằn rồng chiếu lên khu vực sao Đẩu sao Ngưu.
Bậc hào kiệt nơi người do khí linh tú của đất mà có; nhà cao sĩ Từ Trĩ hạ chiếc giường treo của Trần Phồn.
Chốn hùng châu như sương mù giải giăng; nguời anh tuấn như ngôi sao rong ruổi.
Đài, hào nằm gối lên giao giới vùng Di, Hạ; khách, chủ đều là những vẻ đẹp miền đông, nam.
Tiếng tăm tốt của đô đốc Diêm Bá Tự cùng với những khải kích đi đến miền xa.
Quan thái thú Vũ Văn Quân, là mô phạm của châu mới, tạm dừng xe tại chốn này.
Mười tuần nhàn rỗi, bạn tốt như mây.
Ngàn dặm đón chào, bạn hiền đầy chỗ.
Giao long vượt cao, phụng hoàng nổi dậy, đó là tài hoa của Mạnh học sĩ, ông tổ của từ chương.
Tia chớp tía, hạt sương trong, đó là tiết tháo của Vương tướng quân, nhà cai quản võ khố.
Nhân gia quân làm quan tể tại Giao Châu, tôi đi thăm miền nổi tiếng đó.
Kẻ đồng tử này đâu biết có việc chi, hân hạnh gặp buổi tiệc linh đình.
Lúc này đương là tháng chín, thuộc về ba thu.
Nước rãnh cạn, đầm lạch trong; ánh khói đọng, núi chiều tia.
Trông ngựa xe trên đường cái; hỏi phong cảnh nơi gò cao.
Đến miền Trường Châu của đế tử; tìm được quán cũ của người tiên.
Núi non cao biếc, nhô khỏi lớp mây; bóng gác bay, màu son chày, dưới không sát đất.
Bến hạc, bãi phù quanh co đến tận đảo cồn; điện quế, cung lan bày ra cái thể thế của núi non.
Mở rộng cửa tô; cúi xem cột chạm.
Đồng núi trông rộng khắp; sông đầm nhìn hãi kinh.
Cửa ngõ giăng mặt đất, đó là những nhà rung chuông, bày vạc.
Thuyền bè chật bến sông, trục vẽ chim sẻ xanh, rồng vàng.
Cầu vồng tan, cơn mưa tạnh; vẻ rực sáng, suốt đường mây.
Ráng chiều rơi xuống, cùng cái cò đơn chiếc đều bay; làn nước sông thu với bầu trời kéo dài một sắc.
Thuyền câu hát ban chiều, tiếng vang đến bến Bành Lễ.
Bầy nhạn kinh giá rét, tiếng kêu dứt bờ Hành Dương.
Khúc ngâm xa xôi sảng khoái; hứng thú phiêu dật bay nhanh.
Tiếng vui phát sinh, gió mát nổi dậy; ca nhẹ lắng chìm, mây trắng lưu lại.
Tre lục vườn Kỳ, khí lan chén rượu Bành Trạch.
Sắc đỏ sông Nghiệp, ánh soi ngọn bút Lâm Xuyên.
Sẵn bốn điều hay; đủ hai bậc tốt.
Ngắm trông khắp cả khoảng trời; vui chơi hết ngày nhàn rỗi.
Trời cao, đất xa, biết vũ trụ rộng vô cùng.
Hứng hết, buồn về, hiểu đầy vơi là có số.
Trông Trường An dưới mặt trời; trỏ Ngô Hội trong khoảng mây.
Thế đất tận cùng, biển Nam sâu thẳm; cột trời cao ngất, sao Bắc xa xôi.
Quan san khó vượt, nào ai sót thương người lạc lối ?
Bèo nước gặp nhau, hết thảy đều là khách tha hương.
Tưởng nhớ chốn cửa vua, không trông thấy được; phụng chiếu nơi Tuyên Thất, chẳng biết năm nào.
Than ôi!
Thời vận chẳng bình thường; đường đời nhiều ngang trái.
Phùng Đường dễ thành già cả; Lý Quảng khó được phong hầu.
Giả Nghị bị khuất nơi Trường Sa, chẳng phải không vua hiền thánh.
Lương Hồng phái náu miền Hải Khúc, đâu có thiếu thời quang minh.
Nhờ được: người quân tử vui cảnh nghèo; bậc đạt nhân biết rõ mệnh.
Tuổi già càng phải mạnh hơn, nên hiểu lòng ông đầu bạc.
Lúc cùng hãy nên thêm vững, không rớt chí đường mây xanh.
Uống nước suối Tham, lòng vẫn sáng; ở nơi cùng khổ, bụng còn vui.
Biển bắc tuy xa xôi, nhưng cưỡi gió có thể đi tới.
Đã để trôi qua lúc mặt trời mọc ở phương đông, nhưng khi bóng lặn khóm tang du, phải đâu đã muộn.
Mạnh Thường thanh cao, vẫn mang tấm lòng báo quốc.
Nguyễn Tịch rồ dại, há bắt chước tiếng khóc đường cùng.
Bột này là đứa nhỏ cao ba thước, một gã học trò.
Không có đường xin dải dây dài, như tuổi niên thiếu của Chung Quân.
Nhưng có hoài bão vứt cây bút, yêu mến cơn gió dài của Tông Xác.
Bỏ rơi trâm hốt ở trăm năm; theo việc thần hôn ngoài vạn dặm.
Tuy không phải là cây báu nhà họ Tạ; nhưng được ở gần hàng xóm tốt của họ Mạnh.
Ngày sau, tôi sẽ rảo bước trước sân, lạm phụ thêm lời đối đáp của ông Lý.
Sớm nay, nâng tay áo, vui mừng được gửi gắm họ tên tại cổng rồng.
Không còn được gặp Dương Ý, nên đọc thiên lăng vân mà tự tiếc.
Nhưng đã gặp Chung Kỳ, thì tấu khúc lưu thuỷ có hổ thẹn gì.
Than ôi!
Chốn danh thắng chẳng thường tồn tại; bữa tiệc lớn khó gặp hai lần.
Lan Đình còn đâu nữa, Tử Trạch thành gò hoang.
Hân hạnh được thừa ân Diêm công trong bữa tiệc vĩ đại này, tôi viết lời tặng khi lâm biệt.
Còn như lên cao làm phú, đó là việc mong mỏi nơi các ông.
Xin dốc lòng thành quê kệch; cung kính làm bài tự ngắn.
Trước ngỏ một lời, sau bày tình ý; đồng thời bốn vận đều xong.
Mời rảy nước sông Phan, cùng làm cho nghiêng mây trong đất liền lẫn mây ngoài biển vậy.
Bên sông, đây gác Đằng Vương.
Múa ca đã tắt, ngọc vàng nào ai ?
Cột rồng Nam Phố mây bay.
Rèm châu mưa cuốn ngàn Tây, sớm chiều.
In đầm, mây vẩn vơ trôi.
Tang thương vật đổi, sao dời mấy thâu.
Đằng vương trong gác giờ đâu ?
Trường Giang nước vẫn chảy mau mé ngoài.