Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 501: Trù tính (2)





Vương Chân và Trương Dương không thể không bội phục tấm lòng của Lăng Tiêu.
Không ai vô duyên vô cớ mà bỏ lại tất cả đi theo người khác, tuân theo mệnh lệnh của hắn, nghe hắn điều khiển. Càng là người mới, tâm tính càng kiêu ngạo. Nếu không thể thuyết phục họ thực sự, họ sẽ không rộng lòng với ngươi!
Từ sau khi đi theo Lăng Tiêu, những gì Lăng Tiêu đã làm, từng chuyện một đều khiến thủ hạ mở rộng tầm mắt. Bây giờ, đừng nói bốn người bọn họ, cho dù là những người lúc trước muốn chiêu mộ Vương Chân về dưới trướng cũng phục sát đất vị thủ lĩnh Lăng Tiêu này!
Trương Dương bèn nói:
- Chủ nhân, nếu chúng ta bây giờ đã có chút danh tiếng có phải nên đặt tên cho mình không? Là gia tộc, môn phái hay gì đi nữa cũng phải có một cái tên của mình.
Lúc này, Tương Vân Sơn cười nói:
- Còn phải nói sao? Tất nhiên là Thục Sơn.
Lăng Tiêu nao nao. Tương Vân Sơn không khỏi cười đắc ý:
- Khi mới quen, Vân Sơn quả thật không hiểu rõ lắm. Lúc chủ nhân quật khởi ở nhân giới cũng là lúc Vân Sơn sa cơ lỡ vận. Nhưng lúc này đã theo chủ nhân, Vân Sơn mà không rõ những chiến công vĩ đại của chủ nhân ở nhân giới thì thật là không làm tròn bổn phận.
Vương Chân không chút nể nang, phanh phui ra:
- Chuyện này nhất định là do chị dâu nói cho ngươi nghe!
Tương Vân Sơn(CBRO: nguyên tác là Vương Chân, nhưng ta thấy sửa thành Tương Vân Sơn hợp lý hơn) đỏ mặt nói:
- Uống rượu, uống rượu!

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Mấy ngày sau, Lăng Tiêu lại luyện chế ra một lượng lớn đan dược, sau đó tụ tập mọi người lại, nói:
- Trước mắt chúng ta ở đây thành lập căn cứ. Mặc dầu nơi này nhìn cũng không tệ, nhưng ta vẫn muốn tìm một nơi khác tốt hơn. Dù sao, mục đích cuối cùng của chúng ta khi phát triển thế lực cũng là hướng đến nơi đó!
Lăng Tiêu nói xong, lấy tay chỉ lên trời.
Tương Vân Sơn cười khổ nói:
- Chủ nhân còn chưa biết. Thánh Vực từ sau Thần chiến chưa từng thấy ai có thể phi thăng. Không ngại cho mọi người biết một bí mật, Tương gia nhà ta còn có một lão tổ tông cảnh giới đại viên mãn. Ta từng gặp qua. Bây giờ có lẽ người vẫn đang bế quan trong động phủ phía sau gia tộc. Ôi, người muốn qua ải này khó khăn vô cùng!
Vương Chân và Trương Dương cùng gật đầu. Chuyện này trong Thánh Vực cũng không có gì là bí ẩn, mọi người ai cũng biết.
Tương Vân Sơn nói tiếp:
- Tuy nhiên chuyện chủ nhân muốn đổi chỗ ở, Vân Sơn ta ủng hộ. Chúng ta ở đây đích thị là có chút bất tiện. Nếu đan dược thần kỳ do mình tự tay kinh doanh, như vậy phải đem đến cho người ta cảm giác thần bí là tốt nhất! Huống chi, chúng ta còn phải để ý đếm hạng người hơi điên cuồng, tìm đến chúng ta gây sự. Xét về lâu về dài, hay là tìm một nơi dân cư thưa thớt, địa thế hiểm yếu. Đương nhiên, nếu địa phương đó linh khí dư thừa thì càng tốt.
Trương Dương nói:
- Còn phải tìm một nơi rộng rãi để tiến hành gieo trồng. Những dược liệu này ta cảm thấy chính chúng ta có thể tạo ra được. Như thế chẳng phải rất tốt sao?
Lăng Tiêu không khỏi nhìn Trương Dương tán dương. Không ngờ một người không ai nghĩ tới lại có thể nghĩ được như thế. Phải biết rằng nguyên liệu dùng để luyện chế đan dược của Lăng Tiêu tại Thánh Vực tùy tiện cũng có thể tìm được! Hơn nữa giá cả rẻ mạt, đại bộ phận mọi người còn dùng nó để luyện tập. Lăng Tiêu từng nghĩ rằng nếu để những luyện đan sư bụng đầy lý luận cao cấp của Tu Chân giới nhìn thấy, thế nào cũng chửi đám Thánh Vực luyện đan sư là ngu ngốc, lãng phí thiên tài địa bảo!
Giống như dược liệu chủ yếu để luyện chế Trú Nhan Đan cùng đan dược mà Thánh Vực luyện đan sư bình thường sử dụng luyện chế Dưỡng Nhan Đan có liên quan. Nhưng xét về hiệu quả, Dưỡng Nhan Đan còn thua xa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lăng Tiêu sở dĩ trực tiếp luyện chế Trú Nhan Đan mà không phải là Dưỡng Nhan Đan chính là muốn tạo hiệu quả chấn động!
Nhân khẩu trong Thánh Vực đâu chỉ hàng trăm ngàn? Hắn lại còn áp dụng biện pháp hạn chế số lượng tiêu thụ nên cho dù là chỉ bán Trú Nhan Đan sợ là vĩnh viễn cũng không thiếu người mua!
Một khi đã như thế, sao không nhân cơ hội này mà nổi danh? Trú Nhan đan nhìn thì có vẻ thần kỳ, nhưng kỳ thật ngoại trừ có thể biến khuôn mặt thành trẻ lại ra còn có tác dụng thần kỳ nào khác đâu?
Lăng Tiêu thấy bộ dáng mọi người chẳng có vẻ gì tin tưởng vào chuyện phi thăng Thần giới, bèn cười nói:
- Các ngươi có từng nghe nói qua ở nhân giới có Cấm địa của thần. Mấy năm trước chỗ đó bị Ma tộc xâm phạm, còn đánh nhau một trận nữa.
Trong ánh mắt Tương Vân Sơn mang theo chút nghi hoặc, còn Vương Chân và Trương Dương cùng gật đầu nói:
- Biết. Ma tộc không phải bị đánh bại rồi sao?
Lăng Tiêu cười nói:
- Nếu đã biết, vậy có biết Thánh Bia là cuối cùng thế nào không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.