Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 441: Mạch khoáng tinh thạch




Khi mới bắt đầu, trong lòng Lăng Tiêu cũng có chút do dự. Nghe nói mạch khoáng tinh thạch này là của Âu Dương gia, phản ứng đầu tiên của Lăng Tiêu chính là trong này có sự gian trá. Bởi vì từ sau khi Lăng Tiêu bế quan đi ra, dọc theo đường đi, hắn đã nghe thấy trong các tửu quán không ít chuyện về việc Âu Dương gia truy nã mình, còn nghe nói treo giải thưởng kếch xù, khiến không ít cao thủ nghe thấy cũng phải tim đập thình thịch. Liệu có phải tên Mao Thất này nhận ra mình nên mới giả bộ hay không?
Tuy nhiên sau khi nghĩ lại, cảm thấy không có khả năng đó. Tuy rằng thực lực của Mao Thất này không tệ nhưng cũng có thể nhìn ra, địa vị của y trong Âu Dương gia cũng không cao, cho dù đã nhìn thấy hình của mình ở Âu Dương gia nhưng hiện tại bộ dạng của mình đã có sự thay đổi rất lớn. Hơn nữa, là một người tu chân, khí tức của Lăng Tiêu khiến người thường căn bản không thể nào phán đoán nổi. Nếu Lăng Tiêu nguyện ý, hoàn toàn có thể thay đổi khí tức bản thân, bắt chước rất nhiều cao thủ Thánh giai khác nhau.
Cho nên, cho dù không phải ai cũng có thể nhận ra được Lăng Tiêu nhưng Mao Thất tuyệt đối không thể.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Lăng Tiêu nghĩ thầm, mình đang không có nơi nào để đi. Thánh Vực quá lớn, muốn tìm Công Tôn Hoàng hoặc là Long hoàng Augustus, căn bản không biết kiếm thế nào. Hơn nữa, Lăng Tiêu cũng không phải loại thích ăn nhờ ở đậu cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Tiêu cảm thấy có lẽ cứ thử đi theo Mao Thất xem sao. Dù sao ở trong Thánh Vực, mạch khoáng tinh thạch cũng được xem là một trong số những tài nguyên quan trọng nhất. Ngoài ra còn có cơ hội nghỉ ngơi lại sức một đoạn thời gian. Đồng thời Âu Dương gia nhất định không thể ngờ nổi mình lại chui vào ẩn núp ngay trong hang ổ của họ.
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu nhếch miệng, không kìm nổi nở một nụ cười vui vẻ.
Dọc theo đường đi, Mao Thất chiếu cố cho Lăng Tiêu rất cẩn thận, từ ăn, mặc, ở, đi lại… tất cả đều vô cùng khẳng khái. Mặc kệ bản ý của Mao Thất là gì, ấn tượng của Lăng Tiêu đối với y là không tồi.
Kể từ khi lên đây, sau một hồi trốn chạy kinh tâm động phách, giờ lại thoải mái thế này, ăn nghỉ sung sướng, hai người thậm chí không dùng vũ kỹ bay đi mà thuê một chiếc xe ngựa xa hoa, tuy rằng kém xa chiếc xe ngựa của tiểu thư Nam Cung gia nhưng Lăng Tiêu cũng cảm thấy mỹ mãn.
Không cần trốn chết, nghênh ngang tiến vào tận bụng kẻ thù, còn có gì khiến người ta vui vẻ hơn thế chứ?
Hơn hai vạn dặm đường, hai người không ngờ đi hết một tháng. Theo cách nói của Mao Thất, lần này là khá vội bởi vì bên kia đang thiếu người, nếu bình thường thì không thể ít hơn hai tháng được.
Mạch khoáng tinh thạch của Âu Dương gia cách gia tộc Âu Dương gia khoảng mấy ngàn dặm. Đối với các cao thủ chân chính mà nói, chút khoảng cách đó cũng không coi là gì.
Khi tới gần chỗ, Lăng Tiêu mới cảm giác được, việc canh gác của Âu Dương gia đúng là cực kỳ khắc nghiệt.
Không nói ba bước một trạm gác, năm bước một lính gác nhưng cũng không khác là bao nhiêu. Xe ngựa của Mao Thất tới ngoài sơn cốc thì bị đuổi đi, hai người đi bộ chừng mấy trăm dặm. Trong mấy trăm dặm này, ít nhất đã qua hơn mười ngọn đồi. Lăng Tiêu cảm giác trong đó có bảy, tám trạm gác ngầm. Sau đó hai người mới đi vào một thung lũng rất lớn.
Nói là thung lũng nhưng có lẽ nói là một chiếc hộp vuông thì chính xác hơn. Bốn vách tường dựng đứng, cao chừng năm, sáu dặm.
Đường kính của thung lũng chừng hơn mười dặm. Lăng Tiêu dõi mắt nhìn lại vách đá đối diện. Ở một chỗ các mặt đất hơn một trăm thước, có một hang động đường kính hơn mười thước, dưới hang là một chiếc thang sắt dài được gắn vào mặt vách núi, kéo dài tận tới mặt đất.
Nói cách khác, muốn đi vào cái hang kia, cần phải dùng thang đó để lên, khi đi ra khỏi hang cũng phải dùng thang đó để xuống dưới. Nếu là người không có chút thực lực, thậm chí còn gặp nguy hiểm.
Dưới thung lũng còn có mấy căn phòng, có người qua lại bên trong.
Đây là nơi ta sẽ phải ở sau này sao?
Mao Thất thấy dường như Lăng Tiêu bị những trạm gác nghiêm ngặt dọc đường đi dọa cho sợ hãi liền an ủi:
- Tiểu Hắc, ngươi đừng sợ, kỳ thật không có gì. Nơi này là trung tâm của Âu Dương gia, tự nhiên phải gác cẩn thận một chút. Chỉ cần ngươi an phận ở đây, không cần phải sợ gì ai cả, đã có Thất ca ta bảo vệ ngươi rồi. Tuy rằng Thất ca này vô cùng bình thường, nhưng tốt xấu cũng coi như người trong Âu Dương gia tộc. Người bình thường luôn nể mặt ta một chút.
Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói:
- Nơi này tổng cộng có bao nhiêu người?

Mao Thất gõ đầu nói:
- Đưa ngươi tới đây khiến ta quên mất mấy việc. Giờ để ta nói cho ngươi một chút để ngươi hiểu quy củ trong này. Trong mỏ quặng này của chúng ta có tổng cộng khoảng hơn 300 người. Bên trong có một quản sự, người đó hơi… tóm lại, không quan hệ gì tới ngươi, ngươi cũng đừng va chạm gì với hắn. Hắn là họ ngoại của Âu Dương gia, thân phận cũng không khác lắm so với ta, tuy nhiên thực lực của hắn là Kiếm Thần bậc một, cao hơn ta!
Lăng Tiêu nhận thấy, khi Mao Thất nói những điều này thì giọng điệu có chút chanh chua, lại có chút khinh thường, tuy nhiên vẫn không dám nói quá mức.
Mao Thất nói tiếp:
- Hắn là người phụ trách cao nhất ở đây. Trừ hắn ra còn các tiểu quản sự của ngươi. Vốn có hai mươi mấy tiểu quản sự, mỗi người đó phụ trách mười mấy người bên dưới. Tuy nhiên… hiện tại chỉ còn hơn mười người, cho nên một tiểu quản sự phải phụ trách ba mươi mấy thợ mỏ. Thực ra cũng không mệt, chỉ cần trông coi thợ, không cho thợ lơ là, không lén giấu đồ là được. Công việc của ngươi là thế này, hàng năm đều có kỳ nghỉ, cho phép ra ngoài nghỉ ngơi vài ngày. Ha ha, đến lúc đó lão ca lại tới đón ngươi, mang ngươi đi mở rộng tầm mắt.
Khi nói chuyện, giọng điệu của Mao Thất có chút tùy tiện. Lăng Tiêu trong lòng vừa động, cũng liền hiểu được là chuyện gì xảy ra. Không thể tưởng được, trong Thánh Vực cũng có loại hoạt động này. Tuy nhiên nghĩ một chút cũng có thể lý giải, có người là có nơi như vậy. Có giang hồ là sẽ có đủ các loại nhu cầu, bởi vì những nhu cầu đó mà sẽ sinh ra đủ loại chức nghiệp.
Xem ra ...Thánh Vực này cũng không khác quá lớn so với Tu Chân Giới của mình năm đó. Trong Tu Chân Giới cũng có rất nhiều người, bởi vì thiên tư hoặc vì các lý do khác nhau, trên cơ bản buông tha việc tu luyện, dần dần biến thành người thường, nhưng vẫn đi lại với người tu chân. Theo thời gian trôi qua, họ trở thành người sống ở cả hai thế giới.
Lăng Tiêu nghe trong ý tứ của Mao Thất, dường như Âu Dương gia không chỉ có một mỏ quặng này. Có lẽ là vậy, một mạch khoáng tinh thạch thường kéo rất dài, có mỏ quặng khác nữa cũng là bình thường. Cũng không biết mạch khoáng tinh thạch này đã bị bọn họ khai thác bao nhiêu, nếu là sắp khô kiệt, vậy dù có đoạt được cũng chẳng ích lợi gì.
Lăng Tiêu nghĩ vậy, bước đi theo Mao Thất.
Mao Thất mang theo Lăng Tiêu, tới trước một căn nhà xa hoa nhất. Còn chưa tới cửa đã thấy bên trong có một người trung niên bộ dạng mập mạp, vừa đi vừa thở phì phò, mặt đất cũng rung lên nhè nhẹ. Từng tảng thịt trên người hắn cuộn lên như sóng.
Hai mắt người mập này co rúm lại, lóe lên như ánh sao, liếc nhìn Lăng Tiêu một cái mới chào Mao Thất:
- Thất ca đã về. Vị này là?
Giọng nói rất to, nghe như thể một người có tính cách rất phóng khoáng.
Mao Thất mỉm cười chân thành, nói:
- Tôn quản sự, đây là Tiểu Hắc, ta mới mời tới để làm đốc công, hàng năm bốn khối tinh thạch. Thế nào, tiểu tử này không tồi chứ?

- Gọi ta lão đệ là được rồi, Thất ca không cần khách khí như vậy. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Tôn quản sự béo mập này nghe thấy Mao Thất chủ động nói tới thù lao của Lăng Tiêu, trên mặt thoáng mỉm cười, sau đó nói:
- Không tồi, rất không tồi. Chúng ta ở đây đang thiếu người. Ngày hôm qua gia chủ còn tới, nếu ngươi về sớm một ngày thì đã được gặp mặt rồi.

Mao Thất nghe thấy gia chủ tới, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi, không tránh được ánh mắt của Lăng Tiêu. Hai người để Lăng Tiêu ở bên ngoài cho hắn tự làm quen với hoàn cảnh. Lăng Tiêu ngồi bên ngoài, giả bộ nghỉ ngơi nhưng nguyên thần lặng lẽ xuất khiếu, đi theo phía sau Mao Thất. Quả nhiên hai người đều không phát hiện ra.
Mao Thất này tìm Tôn quản sự tự nhiên có chút tính toán. Tôn quản sự nói tới gia chủ chính là vì muốn Mao Thất phải sợ hãi, bởi vì tiểu quản sự ở đây, thù lao hàng năm là sáu khối tinh thạch hạ phẩm. Tuy nhiên quy củ là do bên trên định ra, đại đa số tiểu quản sự bên dưới chỉ được nhận bốn, năm khối, hơn nữa còn bị nghiêm cấm trao đổi với nhau về vấn đề này. Một khi bị phát hiện, sẽ bị nghiêm trị không tha.
Phần còn lại đương nhiên sẽ rơi vào hầu bao của đám người Mao Thất và Tôn quản sự. Ai mang người tới thì thuộc về người đó. Tôn quản sự vừa mới nhắc tới gia chủ chính là muốn chia một chén canh.
Mao Thất có chút bất đắc dĩ, bởi vì địa vị của y hơi kém một chút so với Tôn quản sự, đành phải đáp ứng mỗi năm phân cho Tôn quản sự một khối tinh thạch. Nếu Tiểu Hắc kia không có vấn đề gì… vậy phần tinh thạch dư của hắn sẽ chia đều cho hai người.
Tuy nhiên ấn tượng về Lăng Tiêu của Mao Thất là không tồi, bởi vậy cố ý dặn dò Tôn quản sự đừng làm gì khiến Tiểu Hắc nghi ngờ.
Lăng Tiêu nghe đến đó, trên cơ bản đã kết luận, mạch khoáng tinh thạch này của Âu Dương gia khẳng định có không ít chuyện không muốn người khác biết. Kẻ tham ô lớn nhất ở đây chắc chắn là Tôn quản sự, Mao Thất khẳng định là biết và cũng thu được lợi ích trong đó.
Nguyên thần của Lăng Tiêu lặng lẽ rời đi. Tôn quản sự kia bề ngoài cực kỳ to béo nhưng bên trong ẩn chứa năng lượng rất lớn. Lăng Tiêu cảm giác rất rõ, Tôn quản sự vô cùng nhạy bén, tuy nhiên hai người chỉ nói chuyện tới việc mấy khối tinh thạch mà thôi. Nếu không đề cập tới việc hãm hại mình thì chẳng có chút quan hệ gì tới mình cả.
Những ngày tiếp theo, Lăng Tiêu cứ im lặng sống ở một nơi gần như cách biệt với nhân thế. Trong thung lũng này còn ẩn giấu không ít cao thủ Thần cấp, có thực lực vượt qua Kiếm Thánh. Tuy rằng biết bọn họ tồn tại, nhưng Lăng Tiêu cũng chưa từng gặp ai cả.
Ngay cả Tôn quản sự, Lăng Tiêu cũng chỉ gặp mặt một lần lúc đầu, sau đó lại xuất hiện khi xác định phạm vi chức quyền của Lăng Tiêu, còn lại không thấy xuất hiện nữa. Hẳn là y còn có chuyện phải làm ở nơi khác.
Cho nên, bên trong thung lũng này, nhìn bề ngoài thì mười mấy quản sự, mà Lăng Tiêu là một trong số đó, chính là những người lãnh đạo tối cao.
Khó trách sẽ phát sinh không ít chuyện tham ô, biển thủ. Suốt ngày trông giữ một kho báu to lớn như vậy, chẳng khác gì một ngọn núi vàng đối với người ở thế tục giới, nói không động tâm quả thật là vớ vẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.