Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 434: Thánh vực, chỉ có thể thôi sao? (2)




Đạo sát khí mạnh đến cực điểm lao tới quá nhanh, khiến Lăng Tiêu vô phương tránh né, đành phải chật vật lùi nhanh lại phía sau.
Đồng thời Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay cũng phóng ra một đạo kiếm khí nghênh đón đạo kiếm khí kia của Âu Dương Huy!
Tuy nhiên đạo kiếm khí của Lăng Tiêu vừa phát ra liền bị kiếm khí của Âu Dương Huy phá nát ngay.
Bẻ gãy nghiền nát không còn!
Truy đuổi theo Lăng Tiêu, càng ngày càng gần!
Rất nhiều người đang bay lên không trung, chăm chú quan sát cuộc chiến.
Bọn họ thấy Âu Dương Huy nổi giận phát ra đạo kiếm khí kia, đều không khỏi thở dài một tiếng: "Tiểu tử nhân giới kia có tư chất tuyệt đối hiếm thấy, đáng tiếc thật..."
Nghe thấy thế mọi người xung quanh đều chấp nhận gật đầu, không ai không cho rằng Lăng Tiêu lần này chắc chắn không thoát khỏi số mệnh.
Bên này Kim Hổ thấy có đến mấy tên Âu Dương gia cùng hợp lực tấn công mình, liền lấy ra một tấm bùa, trong tay phát ra một ngọn lửa đốt cháy tấm bùa. Tấm bùa vừa bị tiêu hủy, Kim Hổ theo đó cũng lập tức biến mất.
Mấy tên Âu Dương gia ngơ ngác, Kim Hổ không những không thấy đâu, mà khí tức của hắn một chút cũng không có!

- Người đâu rồi?

Một gã Kiếm Thánh của Âu Dương gia cao giọng hỏi.
Âu Dương Trường Không nghiến răng nói:
- Chết tiệt, nhất định là Lăng Tiêu giở trò quỷ rồi, tên thanh niên này chính là...

Âu Dương Trường Không đang muốn nói ra thân phận của Kim Hổ, không ngờ, Lăng Tiêu vẫn đang trốn tránh kiếm khí của Âu Dương Huy ở đằng xa kia bỗng nhiên vòng vèo hướng trở về phía bọn họ. Phía sau kiếm khí của Âu Dương Huy phát ra lại không giảm nửa phần, khoảng cách giữa bọn họ và cổ lực lượng thuần túy kia chỉ còn hơn mười dặm, đã có thể cảm giác được sự nguy hiểm của nó.
Không được rồi, hắn muốn dẫn đạo kiếm khí kia đánh vào chúng ta!
Một gã Kiếm Thánh của Âu Dương gia hét lên một tiếng, rồi thân ảnh nhanh chóng hạ xuống. Hắn biết rằng hắn không có khả năng bồi tiếp đạo kiếm khí kia của Âu Dương Huy.
Âu Dương Trường Không lại không hề nhúc nhích, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lăng Tiêu, cả người dâng lên ngập trời chiến ý!
Thù mới hận cũ, lèn chặt trong lòng, hắn hét lớn một tiếng: " Lăng Tiêu, nạp mạng đi"

- Trường Không, xuống đi, ngươi không ngăn được đạo kiếm khí kia đâu!

Một gã Kiếm Thánh người Âu Dương gia tộc lớn tiếng hét lên.
Âu Dương Huy giật mình, vội vung tay lên, chém ra một đạo kiếm khí bay nhanh vượt qua đạo kiếm khí của mình ban đầu, trên bầu trời hào quang bùng lên, hai đạo kiếm khí sau khi gặp nhau, đã triệt tiêu lẫn nhau không còn nguy hiểm nữa.
Lúc này, Âu Dương Trường Không cũng đem chiến ý toàn thân tăng lên tới đỉnh, giống như một pho tượng chiến thần đứng trên không trung. Mọi người đang đứng xa xa xem náo nhiệt, đều không kìm nổi kinh ngạc. Lâu nay, nhân giới mới phi thăng, thực lực thường không được tốt lắm, các lão nhân bên trong Thánh Vực, theo bản năng đều xem thường người mới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Hôm nay đầu tiên là Lăng Tiêu đã làm cho họ khiếp sợ, nay lại thấy gã Âu Dương gia này, mới phi thăng chưa đầy năm, cũng đã có khí thế hùng mạnh như vậy. Đúng như người xưa từng nói, không thể coi thường bất cứ kẻ nào.
Ngay lúc mọi người đang còn tán thưởng thực lực của Âu Dương Trường Không, Lăng Tiêu như một đạo hào quang vọt đến ngay trước mặt Âu Dương Trường Không. Phía sau Âu Dương Huy đang vội đuổi theo, cổ tay run run phóng ra mấy đạo kiếm khí đánh vào lưng Lăng Tiêu.

- Vô sỉ!

Trong những người đang đứng xem trận chiến, không ít người nhíu mày, Âu Dương Huy coi như là một người đã thành danh, mà lại ra tay tập kích một gã nhân giới trẻ tuổi vừa mới phi thăng, dù hai bên có cừu oán cũng không nên làm chuyện mất mặt như thế!
Lúc người trẻ tuổi đang cùng người khác đối chiến, lại đánh trộm sau lưng người ta...Đây đâu phải là việc làm của một cường giả đỉnh cấp?
Âu Dương Huy mặt lạnh như băng, hắn mặc kệ người khác thấy thế nào thì thế, sự tình hôm nay, với hắn mà nói, đã là không còn mặt mũi! Nguyên vốn định chỉ một chiêu có thể giải quyết đối phương, lại không nghĩ rằng đã mấy chiêu rồi, mà đối phương chỉ chịu bị thương chút ít, vẫn như trước nhảy loạn, mặt mũi cũng đã đánh mất, không ngại xấu hổ nhiều hơn một chút!
Dù sao, hôm nay cũng phải giữ hắn ở lại đây!
Không giết được hắn ... Toàn bộ Âu Dương gia mới chân chính là không còn có mặt mũi!
Lăng Tiêu vẫn điên cuồng xông tới, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay bộc phát ra cổ kiếm khí mười phần sung mãn, kiếm quang đỏ hồng màu máu, cắt ngang tới thân mình Âu Dương Trường Không.
Mọi người đương trường không tự chủ phát ra một tiếng kinh hô.
Âu Dương Huy hết sức tức tối quát mắng: "Tiểu tử... ngươi dám..". Đồng thời đẩy nhanh tốc độ kiếm khí đánh tới Lăng Tiêu.
Tổng cộng Lăng Tiêu phải đối đầu với ba đạo kiếm khí, hắn cương quyết bức Lăng Tiêu phải quay trở lại phòng ngự.
Không ngờ, Lăng Tiêu lại thét lớn, cả người bùng lên một cổ hào khí, làm cho thiên địa phải biến sắc:
- Thánh Vực...Chỉ có thế thôi sao?

Theo tiếng thét này liền thấy Âu Dương Trường Không trên không trung lại đang si ngốc đứng yên bất động.
Tất cả mọi người trố mắt nhìn, không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có một vài người đạt tới cảnh giới Kiếm Thần mới biết đôi chút sự tình, liến lộ ra vẻ kinh hãi không thể tin nổi.
Gã nhân giới vừa mới phi thăng không ngờ lại có tinh thần lực khổng lồ như vậy.
Chỉ một tiếng thét đã chế trụ được một gã cường giả Kiếm Thánh.
Âu Dương Trường Không đột nhiên phát hiện mình không cử động được chân tay, miệng không thể nói, đôi mắt đỏ lừ tựa như lồi ra ngoài.
Sau đó...mọi người đang đứng vây quanh xem trận chiến đều lặng đi. Lăng Tiêu một kiếm chém bay đầu Âu Dương Trường Không. Thân mình không đầu của Âu Dương Trường Không phun máu đầy trời rồi ngã xuống.

- Bịch! ... Phịch! Ầm!

Liền đó mấy âm thanh trầm đục phát ra. Mọi người theo bản năng đều nghĩ: "Người trẻ tuổi kia cũng xong rồi!"
Bị kiếm khí của một Kiếm Thần bậc năm toàn lực đánh trúng, gần như không có khả năng may mắn thoát khỏi. Mà thanh niên này... làm sao có đủ thực lực đối chọi lại được!
Không ít người trên mặt lộ ra ý tiếc nuối, âm thầm lắc đầu: "Đáng tiếc! Vốn là cường giả nhân giới dám đánh nát cánh cửa Thánh Vực! Nếu như có thể chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Âu Dương gia, không chừng lập nên một bầu trời riêng bên trong Thánh Vực, cũng không phải là chuyện khó.
Là người, ai cũng đều tôn trọng cường giả, dù ở đâu cũng thế.
Mọi người đang hoặc là hưng phấn hoặc là nuối tiếc thì ngay lập tức đều trợn mắt há hốc mồm, giống như mất đi tất cả năng lực đứng yên như những pho tượng trên không trung.
Mấy đạo kiếm khí thực lực cực kỳ hùng mạnh đánh lên người Lăng Tiêu, thế mà Lăng Tiêu chỉ có phun ra mấy khẩu máu tươi, còn thân mình nhoáng một cái đã biến mất không còn thấy đâu nữa. Vốn tưởng Lăng Tiêu đã phải chết trong tay mình, Âu Dương Huy tức tối gầm thét, thân mình cũng biến mất tại chỗ, hướng về phía trước lao đi.
Lúc này, xác chết không đầu của Âu Dương Trường Không mới từ không trung rơi xuống đất!
Phịch!
Một tiếng nặng nề rồi một đám bụi từ một bụi rầm bay lên.
Tất cả mọi người kể cả những người trong Âu Dương gia đều câm lặng, si ngốc nhìn cái xác của Âu Dương Trường Không. Cái đầu lâu của hắn lăn ra phía xa, hai mắt trương ra hướng lên trời, đúng là chết không nhắm mắt.
Một gã Kiếm Thần bậc năm dẫn dắt mười mấy gã Kiếm Thánh của một gia tộc bậc trung trong Thánh Vực Nam châu, chặn giết một gã Thánh giai mới phi thăng.
Không ngờ lại bị đánh bại, lại còn mất đi một tính mạng.
Trong đám người đứng xem, có một người đàn ông vạm vỡ, trong mắt chiếu ra những tia hưng phấn, cả người dâng lên chiến ý mãnh liệt, nắm chặt hai tay, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt này, đang biểu hiện trước mắt mọi người, hắn rất sung sướng khi thấy Âu Dương gia tộc thảm bại.
Bên cạnh hắn có người nhỏ giọng nhắc nhở:
- Kìm nén lại chút, huynh đệ không thấy người của Âu Dương gia đang nổi nóng sao, có cao hứng cũng kiên nhẫn một chút, chúng ta trở về tìm nơi uống một chén đi!

Người đàn ông vạm vỡ kia nghe xong, liền bật cười ha hả, thu liễm đôi mắt lại, nhỏ giọng nói:
- Gã nhân giới trẻ tuổi kia khiến cho ta nổi lên chiến ý, nếu có cơ hội ta và hắn đối chiến một phen, nhất định đã nghiền!

Hai người mới nói chuyện, đã thấy Âu Dương Huy phía xa gấp gáp trở về, khuôn mặt âm trầm dữ tợn, nhìn chúng nhân đang đứng xem, hừ một tiếng thật mạnh, rồi không nói một tiếng xoay người bay đi.
Chúng nhân Âu Dương gia nhìn nhau, vẻ mặt buồn xo, trong lòng cảm thán, người này thật sự biến mất rồi!
Nhìn theo chúng nhân Âu Dương gia mang thi thể Âu Dương Trường Không ra đi, đám người còn lại liền ồn ào thảo luận với nhau. Gã thanh niên to cao vừa rồi mặt đầy hưng phấn, cười lớn:
- Hay thật! Ha ha, không ngờ Âu Dương gia lại lỗ vốn lớn như thế! Mẹ kiếp, thật đã nghiền!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.