Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 423: Huyền Thiên Lệnh Và Thu Phục Kim Hổ (2)




Dù sao, trong lòng Kim Hổ nghĩ, nhân loại này mặc dù thực lực rất mạnh, nhưng nếu so với bản thân hắn thì cũng có hạn. Chỉ cần giúp hắn một lần rồi sau đó rời đi thì hắn có muốn lưu lại cũng không được!
Còn bản thân mình thì lúc đó cũng không gọi là làm trái lời. Càng huống chi, sau khi Kim Hổ phát hiện ra Hàm Hàn Bảo Đỉnh là nơi rất tốt liền có ý định chiếm làm của riêng.
Lăng Tiêu được an trí cho một gian phòng thật lớn trên Long Đảo, sau đó hắn tạo một kết giới rồi bắt đầu luyện chế thanh chiến phủ, đồng thời nghĩ đến thực lực hiện nay của mình, nếu hắn muốn luyện chế linh hồn của bảo vật thì sợ rằng không những không được mà còn bị xóa mất cả thần thức.
Nhưng có thể nhân lúc khi mình luyện hóa thanh chiến phủ này, trực tiếp gạt thần thức của mình ra, nếu đối phương không phát hiện thì sẽ lưu thần thức của mình vào giữa liên hoa, đợi khi thực lực của mình đủ mạnh rồi thì sẽ phát động, có thể chế trụ được thần thức của đối phương trong nháy mắt!
Đến lúc đó, bày cấm chế bên trong thần thức của đối phương, như thế thì cho dù đối phương có thực lực mạnh mẽ thế nào thì cũng sẽ bị thu phục!
Tiên thiên linh bảo sao?
Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên, cười lạnh, bất quản ngươi là cái gì, ngươi nhất định không thoát khỏi lòng bàn tay của ta!
Lăng Tiêu cũng không tốn nhiều chân nguyên để luyện hóa thanh chiến phủ này, bởi vì nó vốn là một vật vô chủ, khi luyện hóa xong thì được một luồng khí nồng đậm, bên trong có một cổ năng lượng tinh khiết khổng lồ.
Lăng Tiêu phóng xuất vầng sáng vàng từ trong giới chỉ ra, không đợi Lăng Tiêu lên tiếng vầng sáng nhàn nhạt chiếu đến luồng khí.
Vầng sáng bùng lên, tựa như một kẻ tham lam, nuốt lấy luồng khí từ việc luyện hóa thanh chiến phủ, sau đó phát ra một lực lượng tinh thần nhu hòa, khoái trá.
Thần sắc Lăng Tiêu không đổi, trong lòng mừng thầm, quả nhiên đối phương không phát hiện ra một tia thần thức của mình!
Lúc này vầng sáng từ từ thu lại, Lăng Tiêu nhìn thấy được hình dáng thật sự của bảo vật, nó giống như một cái lệnh bài lớn.
Lăng Tiêu vươn tay, bắt lấy lệnh bài, trên đó viết hai chữ cổ theo lối chữ triện, đó là hai chữ 'Huyền Thiên', hai chữ kia giống như là tự có trên lệnh bài, không hề có dấu vết do khắc trạm vào.
Thanh âm lãnh ngạo kia lại vang lên:
- Bổn tôn tự đặt tên cho mình, gọi là Huyền Thiên!

- Ồ!
Lăng Tiêu ứng tiếng, sau đó lật qua lật lại xem lệnh bài, lúc này một vầng sáng từ trên lệnh bài phát ra, cuối cùng hình thành một khuông mặt trung niên lạnh lùng, ánh mắt như ngạo nghễ liếc nhìn thiên hạ, nhìn Lăng Tiêu như nhìn một con sâu cái kiến.

- Năm đó bổn tôn tung hoàng vũ trụ, khi đến tinh cầu của ngươi thì nơi này đang là thời đại nguyên thủy! Nhân loại chỉ là một đám lông lá, cho dù tổ tiên của ngươi, trong mắt của bổn tôn bất quá cũng chỉ là một loài động vật chưa khai hóa mà thôi!

Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt của khuông mặt hiện lên vẻ khinh thường, trong lòng chợt bùng lên cảm giác tức giận, như muốn bộc phát!
Cảm giác mãnh liệt, hắn muốn xóa đi thần thức của Huyền Thiên, muốn đem luyện hóa thứ chết tiệt này!
Nhưng đột nhiên, Lăng Tiêu nở nụ cười, việc này khiến cho khuông mặt được Huyền Thiên ngưng thành khẽ biến. Truyện Sắc Hiệp
Bởi vì, Lăng Tiêu cảm giác được, cái thứ tiên thiên bảo khí này đang muốn chọc giận mình!
Sao hắn lại phải làm như thế? Hắn có gì muốn che giấu?
Trong nháy mắt, đột nhiên hắn thông suốt hết những nghi hoặc trước nay.
Đó chính là tại sao thứ này muốn giao dịch với mình!
Có khả năng, cho dù có tốn cả ngàn năm thì nó cũng không thể rời khỏi nơi này, Long Đằng và Long Ngạo đều đã nói qua, thứ này mặc dù không giết người, nhưng lại rất lạnh lùng, tất cả những người muốn thu phục nó đều bị đánh trọng thương, sau đó mới chết.
Khi hắn vừa đến thánh địa thì Huyền Thiên tựa hồ cũng muốn làm thế, dùng luồng năng lượng tinh thuần khổng lồ để đánh Lăng Tiêu trọng thương, sau đó giăng một cái bẫy thật lớn.
Không nghĩ rằng Lăng Tiêu dùng lực lượng chân nguyên của toàn thân, kết hợp với yêu huyết hồng liên kiếm đâm trực tiếp đến, nhưng lại bị luồng năng lượng tinh thuần của Huyền Thiên hù dọa một phen. Thậm chí lúc đó hắn không nghĩ đến việc tại sao Huyền Thiên lại có uy lực như thế, nên đành ở lại nơi này, càng không cảm giác được Huyền Thiên đang bị suy yếu!
Đúng vậy, nó đã suy yếu!
Hai mắt Lăng Tiêu sáng lên, lạnh lùng nhìn về phía thân ảnh cao cao tại thượng kia, rồi cười lạnh:
- Ngươi đang che giấu gì?

- Che giấu? Ha ha!

Khuôn mặt lạnh lùng của Huyền Thiên hiện ra vẻ trào phúng, ngạo nghễ nói:
- Nghĩ đến Huyền Thiên ta, tung hoành vũ trụ vô số năm, ngươi chỉ là một tên nhân loại yếu đuối, không hề có chút giá trị gì trong mắt ta, ta cần phải che giấu gì ngươi?

- Đương nhiên là che giấu việc ngươi bị suy yếu!

Trên mặt Lăng Tiêu cũng hiện lên vẻ trào phúng, cười nói:
- Hơn nữa, ngươi phát hiện được ta và những người khác tu luyện khác nhau, có lẽ có vài phần tương tự với chủ nhân của ngươi năm xưa!

Phàm là pháp bảo thì nhất định là được tu luyện giả sử dụng! Cho dù không phải là tu chân, nhưng Lăng Tiêu hiểu được một điểm, khi đạt đến cảnh giới cao nhất, phi thăng thành thần, thì tất cả đều biến thành tiên lực!
Cũng chỉ có tiên nhân mới có thể chính thức sử dụng loại tiên thiên pháp bảo này làm vũ khí! Mà trên thế giới này, cho dù là cường giả tối cao của thánh vực cũng không có tiên lực!
Chỉ có người tu chân như lăng tiêu, sau khi đến xuất khiếu kỳ, trong khi đối địch, có thể trong chớp mắt vận chuyển toàn bộ chân nguyên trong cơ thể hóa thành tiên lực!
Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng Lăng Tiêu tin tưởng vào điều này, cho dù không đúng thì cũng không sai lệch nhiều lắm!
Lời này của Lăng Tiêu khiến cho đôi mắt do Huyền Thiên huyễn hóa thành hiện lên tinh quang, sau đó lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu:
- Ngươi đang ép ta giết ngươi!

Vừa nói vừa phát ra một cổ năng lượng khổng lồ vầng sáng bộc phát rực rỡ, trong hai mắt tràn ngập sát khí!

- Ta xem thường trí tuệ của ngươi, nhưng ngươi cũng đã xem thường thực lực của ta!

Thanh âm của Huyền Thiên lạnh như bằng, hắn không phủ nhận suy đoán của Lăng Tiêu, mà cười lạnh:
- Giét ngươi chỉ trong nháy mắt!

Lăng Tiêu không lên tiếng, Hàm Hàn Bảo Đỉnh từ trong giới chỉ hiện ra, 'ba' một tiếng, rơi xuống đất, Kim Hổ từ trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh bị Lăng Tiêu trục xuất ra.
Hắn trợn mắt há mồm nhìn Lăng Tiêu, vừa rồi hắn cảm giác có một cổ lực lượng vô biên xuất hiện, từ trên đỉnh đầu áp xuống, kéo hắn ra ngoài, hắn không thể chống cự được.
Trong lòng Kim Hổ kinh ngạc vô cùng, mặc dù hắn không phải là chủ nhân của bảo đỉnh này, nhưng hắn không ngờ rằng Lăng Tiêu lại thần thông quảng đại nhưu thế, bắt hắn ra ngoài mà hắn không thể nào phản kháng được.
Trong lòng hắn tức giận vô cùng, nhưng sự hứng thú với bảo đỉnh càng nhiều, hắn nghĩ, nếu có thể cướp được bảo vật này thì chẳng phải là sẽ có được năng lực này luôn sao?
Kim Hổ vừa tính toán vừa nhìn Lăng Tiêu.
Người trong ma tộc có thể khiến cho cường giả của nhân loại kiêng kỵ không phải là không có lý do.
Gian trá và tham lam còn hơn cả nhân loại! Trở mặt không nhận người, chính là sở trường của ma tộc!
Nhân ảnh được ngưng kết từ vầng sáng màu vàng khiến cho Kim Hổ trở nên cảnh giác, lực lượng của đối phương khiến cho hắn cảm thấy run rẩy.
Tên kia rất mạnh!
Hai mắt của Kim Hổ không nhịn được mà nhìn về phía Lăng Tiêu, thầm nghĩ, nếu hắn bị linh hồn này giết chét thì bảo đỉnh kia xem như đã thuộc về ta rồi!
Còn Lăng Tiêu thì trong nháy mắt phóng ra chín trăm chín mươi chín thanh hàn thiết bảo kiếm tạo thành kiếm trận, vây quanh Huyền Thiên vào giữa, phệ hồng ma võng được giăng lên trời.
Phòng của Long tộc vô cùng rộng lớn, tuy thế pháp bảo của Lăng Tiêu gần như muốn chiếm đầy diện tích của phòng.

- Muốn đánh thì đánh, đừng tưởng rằng lão tử sợ ngươi!

Lăng Tiêu hung tợn nhìn Huyền Thiên. Bị tên gia hỏa này làm cho phẫn nộ, giờ hắn quyết định bộc phát, bất quá thì cuối cùng lưỡng bại câu thương thôi, mặc dù vẫn còn một tên Kim Hổ ở bên, nhưng Lăng Tiêu tin chắc rằng chỉ cần trong nháy mắt là hắn có thể bình an chạy trốn!
Nếu có được thực lực để tẩu thoát, thì cần gì phải theo một pháp bảo thấp kém!
Ngươi là tiên thiên bảo khí thì sao? Rời khỏi ngươi, ta giống như được phi thăng, nếu có được cơ hội thì ta nhất định sẽ luyện hóa ngươi thành một thanh linh kiếm ngoan ngoãn!
Huyền Thiên lãnh đạm nhìn Lăng Tiêu, đứng yên tại chỗ, mặc dù vẫn phát ra khí thế cường đại nhưng vẫn chỉ quanh quẩn quanh thân, không có ý định hướng đến Lăng Tiêu.
Song phương giằng co, còn Kim Hổ thì cũng cảm giác được thân ảnh do ánh sáng ngưng kết thành lúc này hình như cũng chỉ đang hư trương thanh thế!
Mẹ kiếp, tên nhân loại này thật xáo trá! Khó khăn lắm mới gặp được một tu luyện giả chân chính, không ngờ mình lại không thể chế trụ được hắn!
Trong lòng Huyền Thiên vô cùng hối hận, không ngờ kế sách của mình lại bị tên nhân loại thấp kém này phát hiện ra, bây giờ hắn còn làm ra vẻ như muôn liều mạng nữa.
Nếu thật sự khỏi chiến, khi mình bộc phát toàn bộ năng lượng thì chắc chắn không bại dưới tay hắn! Nhưng đây lại là lực lượng tích lũy suốt mất vạn năm mới được! Không thể tiếp tục đợi thêm mấy vạn năm được!
Hơn nữa, khó khăn lắm mới tìm được một tu luyện giả chân chính, không thể bỏ qua được! Nếu không thì sẽ không bao giờ khôi phục lại được thực lực.
Năm đó từng có người, mặc dù thực lực cũng rất mạnh, nhưng hắn không phải là người tu luyện chân chính, Huyền Thiên đánh trọng thương hắn xong thì kể từ đó đến nay không còn nhân loại nào tiến đến nơi này.
Làm một tiên thiên pháp bảo, có được linh tính, hiển nhiên hắn có tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình, người sử dụng Huyền Thiên lệnh năm đó chính là một cường giả siêu cấp!
Tên nhân loại trước mắt này không có tư cách so sánh!
Nghĩ vậy trong lòng Huyền Thiên bùng lên một cảm giác bi phẫn: "Lão tử tung hoành vũ hội, không ngờ hôm nay lại bị một tên có thực lực thấp kém bức đến chật vật như thế, nếu bây giờ có được một phần vạn lực lượng thì ta cũng nhất định sẽ bộc phát toàn bộ để giết chết tên nhân loại này, để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng.
Chỉ là bây giờ...
Trên mặt của Huyền Thiên rốt cuộc hiện ra thần sắc do dự, muốn hắn cúi đầu trước tên nhân loại này là chuyện tuyệt đối không thể, trong mắt hắn tên nhân loại này chẳng khác nào con sâu cái kiến cả, như thế thì làm sao có thể cúi đầu được?
Lăng Tiêu cũng hiểu rõ, chỉ bằng thực lực biểu hiện ra bên ngoài hiện nay của Huyền Thiên thì hắn không thể hàng phục được nó. Giờ kịch chiến thì kết quả nhất định là lưỡng bại câu thương.
Đối phương là một tiên thiên chí bảo pháp khí, nay bị mình bức bách như thế, chỉ cần việc này truyền ra ngoài thì cũng đủ để vang danh tại tu chân giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.