Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 348: Ta muốn tu đạo




Cảm giác bất an này không phải phát ra từ hoàn cảnh xung quanh mà hắn có cảm giác tâm huyết dâng trào, dường như có đại sự nào đó sắp sửa phát sinh.
Đêm nay giết chết ba người Tần gia, trừ Tần Phong hơi có thân phận đặc biệt một chút. trên thực tế hai kẻ còn lại đối với Lăng Tiêu đều có thực lực quá yếu. Trong tâm Lăng Tiêu không hề coi Tần gia là đối thủ lợi hại, trừ khi toàn bộ cao thù cảnh giới Kiếm Tôn của Tần gia đều cùng đánh tới.
Tuy nhiên, khả năng đó quả thực quá thấp, trừ khi gia chủ Tần gia điên rồ mới tụ tập tất cả người nhà cùng một chồ, cho các nhân sĩ chính đạo cơ hội tiêu diệt toàn gia. Nếu không, chúng chỉ có thể xuất hiện đơn lẻ. Dù sao, hiện tại trên đại lục Thương Lan, những kẻ có đủ thực lực nhắm vào Lăng Tiêu đều không có nhiều.
Lăng Tiêu nghĩ một chút, vung tay lên, bố trí một đạo kết giới bên người. Giữa băng tuyết ngập trời, bóng dáng Lăng Tiêu cứ đứng im giữa bóng đêm tanh máu, nhắm mắt ngưng thần, cảm ngộ thiên đạo.
Cảnh giới Nguyên Anh tại thế tục giới này quả thật chính là thần đối với những người bình thường. Lăng Tiêu tu theo kiếm đạo nhưng bất kể là đạo gì cuối cùng đều quy về một mối.
Cái này cũng giống như có người làm việc thiện tích đức cả đời, bỗng nhiên có một ngày lĩnh ngộ thiên đạo, phi thăng tiến vào tiên giới. Như vậy, dù trước đó hắn không hề có chút vũ lực nhưng sau khi lĩnh ngộ thiên đạo cũng có thể vận dụng các loại quy luật. Lĩnh ngộ đối với thiên đạo càng sâu thì vận dụng các loại quy luật này càng thuận buồm xuôi gió.
Mà pháp tắc thiên đạo bao gồm cà ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ... được xưng là nguyên tố tự nhiên trên đại lục Thương Lan. Nhưng bất kể tên là gì thì tính chất đều như vậy!
Cho nên, Lăng Tiêu dùng kiếm kỹ vẫn có thể sử dụng năng lượng của các nguyên tố theo ý mình. Đương nhiên, cho tới tận bây giờ, Lăng Tiêu về cơ bản vẫn không hề sử dụng năng lượng nguyên tố, thậm chí ngay cả Tinh Thần Kiếm Quyết, Lăng Tiêu cũng không thi triển toàn bộ uy lực mạnh nhất của nó ra.
Bởi vì sao? Bởi vì cho tới tận bây giờ, Lăng Tiêu vẫn chưa hề gặp kẻ nào có thể khiến hắn phải xuất toàn bộ công phu đáy hòm ra.
Nếu ba Kiếm Tôn của Liệt gia liên thủ hoặc đối mặt với kẻ mạnh nhất là Kiếm Tôn bậc năm Liệt Tùy Thiên, có lẽ Lăng Tiêu sẽ phải xuất ra một phần thực lực chân chính.
Nếu là đối mặt Kiếm Tôn bậc sáu như Công Tôn Hoàng với tu vi hiện tại của Lăng Tiêu, có lẽ phải xuất toàn bộ bản lĩnh ra. Nhưng cho dù như vậy. thắng bại... vẫn là năm ăn năm thua!
Cho nên, Lăng Tiêu căn bản là không nghĩ tới việc hoàn toàn bại lộ thực lực của mình. Tuy rằng hắn đã giết chết ba cao thủ Kiếm Hoàng của Liệt gia nhưng về cơ bản, thù hận đối với Liệt gia đều do ả Tạ Hiếu Yên kia. Cho nên ba Kiếm Tôn của Liệt gia thấy không uy hiếp nổi mình liền chủ động sửa lời. chủ động giao hảo.
Lăng Tiêu đảo qua việc này trong đầu, đồng thời cảm giác bất an lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Lúc này, Hoàng Phủ Nguyệt đã ở bên ngoài, có chút lo lắng nhìn Lăng Tiêu. Trên người Hoàng Phủ Nguyệt khoác một chiếc áo da ma thú trắng như tuyết, tấm áo mềm mại phản chiếu ánh trăng lạnh lùng nhưng trong trẻo, hắt lên khuôn mặt tuyệt sắc của Hoàng Phủ Nguyệt lại càng rung động lòng người.
Lăng Tiêu khẽ thở dài. cảm giác bất an vừa rồi liền biến mất.
Nhưng trong lòng Lăng Tiêu rất rõ, không phải nó không có mà chính vì hiện tại mình mới lĩnh ngộ thiên đạo quá ít, căn bản không thể hiểu được thiên cơ nên chỉ cảm nhận được trong giây lát. Trừ phi là người có đại pháp lực, có thể nháy mắt lĩnh ngộ. Còn như Lăng Tiêu thì mới chỉ có thể có chút dự cảm mà thôi.
Than nhẹ một tiếng, triệt hồi kết giới, nhìn vẻ mặt có chút lo lắng của Hoàng Phủ Nguyệt. Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Yên tâm đi, ta không sao.

Hoàng Phủ Nguyệt vẻ mặt dịu dàng gật gật đầu, ánh mắt cũng không nhìn tới hai mảng đỏ tươi trên nền tuyết trắng. Lúc này đã có người của Hoàng Phủ gia đến rửa sạch chiên trường. Thân hình mềm mại của Hoàng Phủ Nguyệt hơi run rẩy, đi đến bên cạnh Lăng Tiêu. Dịu dàng nói:
- Lăng Tiêu. ta trở về với anh.

Xe ngựa chạy trên đường lát đá, chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe vang lên rất nhỏ. Trong xe vô cùng im Lặng, thoải mái, Hoàng Phủ Nguyệt tựa vào tấm nệm mềm mại. Vẻ mặt không chút biểu tình. Lăng Tiêu ngồi đối diện Hoàng Phủ Nguyệt, nhắm mắt dưỡng thần. Đi vội suốt đêm khiến hai người đều có có dục vọng khó nói nên lời. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
A Đại đánh xe. A Nhị và A Tam ngồi bên cạnh. Phía sau còn một chiếc xe nữa chở thi thể A Tử. Cho dù là đi xuống phía nam, họ đều muốn mang theo huynh đệ của mình.
Hoàng Phủ Nguyệt đang nhắm mắt chợt mở bừng mắt ra, nương theo ánh trăng xuyên qua cửa kính của xe dừng trên khuôn mặt Lăng Tiêu. Khuôn mặt này đã không còn vẻ ngây ngô của mấy năm trước, nhưng khuôn mặt này cũng không hề sắc sảo, góc cạnh mà lại khiến người ta có cảm giác mượt mà.
Hoàng Phủ Nguyệt bỗng nhiên nảy sinh một ý tưởng: nam nhân như vậy cho dù là kiếp trước của mình, các siêu sao tầm cỡ thế giới cũng khó có thể so sánh nổi với hắn.
Hoàng Phủ Nguyệt xuất thân từ một thế gia y dược, điều kiện gia đình khá giả, nếu không có vụ tai nạn xe cộ kia... Giờ này, có lẽ mình đang ngồi ờ một quán cà phê, nghe nhạc, xem tạp chí. Sống một cuộc sống đơn giản nhỉ?
Hoàng Phủ Nguyệt bỗng nhiên khẽ nhếch miệng mỉm cười: có lẽ mình đã sớm tìm được một bạch mã vương tử vừa lòng đẹp ý để kết duyên. Tóm lại. cuộc sống như hiện tại thì đúng là trước kia không thể nào mơ tới nổi. Cho dù là xem phim ma, phim huyền ảo, nàng cũng không hề nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại đi tới một thế giới thần kỳ như thế này.
Đúng vậy, đều do vụ tai nạn xe cộ chết tiệt kia!
Hoàng Phủ Nguyệt đà từng cảm thấy cuộc đời mình kể ra vẫn may mắn, sau khi chuyển thế coi như có một gia đình cũng khá giả, thậm chí còn giàu có hơn cả gia đình nàng kiếp trước. Không có ô tô, không có TV. không có những loại quần áo, đồ trang sức rực rỡ muôn màu.
Tuy nhiên hoàn cảnh ở thế giới này thật sự là quá tốt, không khí tươi mát đến cực hạn. Hoàng Phủ Nguyệt chân chính hiểu được cái gì là "cảnh núi rừng sau cơn mưa", ở đây. thực vật không hề có chất phụ gia, thế giới này không có nông dược phân hóa học ... Gian thương tuy rằng rất nhiều, nhưng ở thế giới này. thương nhân đều có uy tín của bản thân, đều có nguyên tắc và cực hạn của mỗi người.
Đối với Hoàng Phủ Nguyệt, mọi người ở thế giới này đều rất có lương tâm.
Dần dần, nàng cũng đã quen với cuộc sống mới. tận dụng các loại tri thức ngạc nhiên cổ quái trong đầu mình, đưa gia tộc Hoàng Phủ lên tới đỉnh cao! Nhưng nàng vẫn bị bỡ ngỡ, thậm chí còn có sự phản cảm theo bản năng với một sự thật. Ở trong TV, nhìn những kẻ giang hồ hiệp nghĩa ân đền oán trả thì có vẻ rất thích, nhưng sau khi lạc vào thế giới kỳ lạ này, cảnh tượng một lời không hợp liền rút đao chém giết, sau đó là máu tươi văng khắp nơi khiến Hoàng Phủ Nguyệt phải tự làm quen một lần nữa.
Nhất là khi tiếp quản Quán rượu của Kẻ mạo hiểm, đám kẻ mạo hiểm rất phá phách khiến Hoàng Phủ Nguyệt khi đó còn nhỏ cảm thấy kinh hãi, nhiều lần suýt bật khóc. Bí mật đó bị Hoàng Phủ Nguyệt chôn thật sâu trong đáy lòng, cho nên sau đó nàng mới cho huynh đệ A Đại hung hăng thu thập đám kẻ mạo hiểm đó.
Bởi vì nàng mất khoảng mười năm cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý. kỳ thật thế giới này cũng không hề khác thế giới kia, chỉ là bởi vì ở thế giới trước kia, nàng không ở vị trí này. hơn nữa con người ở thế giới kia dối trá hơn một ít. có lẽ cũng khá giống với các quý tộc của đại lúc Thương Lan.
So sánh với họ, những kẻ mạo hiểm thẳng thắn hơn nhiều.
Hết thảy những điều này đã xảy ra trước khi Hoàng Phủ Nguyệt gặp Lăng Tiêu. Tuy nhiên, Hoàng Phủ Nguyệt vĩnh viễn không quên được ánh mắt đó, và cả người nói ra một cái tên "Thạch Trúc Thảo" cực kỳ mẫn cảm đối với người xuất thân từ thê gia y dược như Hoàng Phủ Nguyệt.
Trên thế giới này căn bản không ai có thể biết được Thạch Trúc Thảo, vì thế hoàng Phủ Nguyệt đã tìm đọc vô số sách y dược, thỉnh giáo vô số người, nhưng họ đều cảm thấy lạ đối với loại thảo dược này. Bí mật này chôn sâu trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt. Nàng không dám nói, càng không dám đi hỏi Lăng Tiêu.
Nàng sợ, nàng sợ rằng nếu chẳng may mình sai lầm, làm lộ bí mật mình là con người của hai thế giới. May mắn thay, cuối cùng nàng lại trở thành bằng hữu của Lăng Tiêu, hơn nữa ở sâu trong trái tim nàng, vô tình lại có vị trí của Lăng Tiêu. Phải biết rằng, tại đây, trong lòng của Hoàng Phủ Nguyệt chỉ có thế giới kia, chi có người nhà và bằng hữu của thế giới kia mới có thể chiếm một vị trí trong tâm nàng. Nàng đổi tên từ Hoàng Bộ thành Hoàng Phủ chính là bởi vì ở tố quốc nàng có một con sông, tên là sông Hoàng Phổ (1).
Đây cũng chính là ý của Hoàng Phủ Nguyệt muốn lưu lại chút kỷ niệm cuối cùng của thế giới trước kia. Nàng muốn mình nhớ kỹ, cho dù sông cạn đá mòn, cho dù thời gian mãi trôi, cho dù tóc nàng hoa râm cũng không được quên rằng mình đến từ nơi nào.
Bí mật lớn nàng cất giấu trong lòng rốt cục mấy năm trước bỗng nhiên được cởi bỏ khi Lăng Tiêu đặt tên Thục Sơn cho tân thành Penzias.
Lúc đó Hoàng Phủ Nguyệt thậm chí có cảm giác kích động muốn tới tìm Lăng Tiêu để hỏi tới ngọn nguồn.
Thục Sơn! Thục Sơn ... bất cứ người nào sinh ra ở niên đại trước kia của nàng đều đã từng nghe nói tới hai chữ này! Nơi đó giống với Côn Lôn, đều là một trong những nơi nồng đậm truyền thuyết thần kỳ của Hoa Hạ!
Tuy nhiên, Hoàng Phủ Nguyệt vẫn nhẫn nhịn. Dù sao điều này cũng quá mức ly kỳ. ở đại lục Thương Lan này, không ngờ không chỉ có mình đến từ một thế giới khác mà còn có cả một người đến từ thế giới thần thoại. Còn có chuyện gì hoang đường hơn thế nữa chứ?
Hoàng Phủ Nguyệt cố gắng áp chế kích động trong lòng áp dụng phương pháp theo dõi từ xa, lặng lẽ chú ý sự trưởng thành của Lăng Tiêu, lặng lẽ nhìn... bên người hắn dần dần xuất hiện ngày càng nhiều những bóng hồng.
Có những lúc như bị vây khốn khổ sở, Hoàng Phủ Nguyệt cảm thấy có lẽ như vậy cũng tốt. Hai người không thuộc về thế giới này dần sinh chồi nảy nhánh, được mọi người thừa nhận, đối với nàng đây là sự kiêu ngạo của người con Hoa Hạ, sự kiêu ngạo của con cháu Viêm Hoàng.
Đáng tiếc nàng xem nhẹ ảnh hưởng của cảm xúc.
Chung quy, nàng là nữ nhân, hắn là nam nhân.
Hôm nay, ngay khi quyết định trở về với Lăng Tiêu. trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt đã có một quyết tâm rất lớn, chọc thủng lớp giấy ngăn cách này.
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Hoàng Phủ Nguyệt, Lăng Tiêu mở to đôi mắt lóng lánh như ánh sao.

- Sao thế? Thương tâm vì cái chết của A Tứ à?

- Không. Lăng Tiêu, ta muốn tu đạo.

Chú thích:
1: sông Hoàng Phố là một con sông dài 97 km ở Trung Quốc, chảy qua Thượng Hải.
Sông Hoàng Phố từng là một chi lưu của sông Tô Châu. Tuy nhiên, ngày nay thì sông Tô Châu đã trở thành nhánh của sông Hoàng Phổ.
Sông này rộng trung bình 400 m và sâu 9 m. Đây là nguồn nước uống cho dân Thượng Hải. sông này chia Thượng Hải ra 2 khu Phố Đông và Phố Tây. Bến Thượng Hài nằm dọc theo sông này
Nguồn gốc xa xưa của sông Hoàng Phổ bắt đầu từ cuối thời Chiến Quốc. Xuân Thân Quân Hoàng Yết. một trong "Tứ công tử" nổi tiếng thời Chiến Quốc là đại thần nước Sở có nhiều công lao, được Sở Khảo Liệt vương phong cho dải đất Tô Châu. ông sửa sang cung điện hoang phế của Ngô vương Phủ Sai và đào sông Tùng Giang ở Thượng Hải hiện nay. Hạ lưu sông Tùng Giang lúc đó có một cái tên mới. mang tên ông là Hoàng Yết Phố (bến Hoàng Yết). Ba chữ Hoàng Yết Phố dần dần biến thành Hoàng Phố giang (sông Hoàng Phố)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.