Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 312: Đại trận đoạt mạng




- Tên súc sinh! Muốn giết giết lão tổ ta… Ha ha ha ha! A!
Chiết Vạn Thiên thi triển Nộ Long Xuất Thủy, hóa thành một trận gió lốc, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng phá hủy thứ đang vây khốn chung quanh mình, nhưng không ngờ rằng, bức tường mờ mờ ảo ảo giống như một đại trận thực thụ này lại có thể biến lớn hoặc thu nhỏ lại theo lão!
Trận gió lốc này cực kỳ lớn, rộng mấy thước, cao trăm thước! Chiết Vạn Thiên đứng ở nơi cao nhất của trận gió lốc, vốn tưởng rằng có thể thấy cảnh vật trong thành, nhưng không thể tưởng được, đập vào mắt lão vẫn là cảnh tượng sương mù vờn quanh, nói cách khác, căn bản là lão chưa thoát được ra ngoài!
Hơn nữa, chiêu công kích cực mạnh Nộ Long Xuất Thủy này bình thường khi thi triển trên mặt đất, có thể dễ dàng phá mặt đất sâu đến hàng chục thước! Thế mà hiện tại… trên mặt đất vẫn là sương mù mông lung, căn bản là không có chút đất nào bị cuốn lên!
Trận gió lốc cực lớn tiếp tục gào thét, lao ầm ầm như điên trong trận, giống như là dồn hết sức đánh ra một quyền, lại nện vào không khí!
Lão tổ Chiết gia nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng gầm vang lên trong Tứ Tượng trận giống như tiếng sấm ầm ầm, thế nhưng không có chút âm thanh nào có thể truyền ra ngoài trận!
Khuôn mặt cười cười của lão tổ Chiết gia cứng lại. Ở một nơi khác, Lăng Tiêu tại trận nhãn vui vẻ cười ha hả. Một chiêu Nộ Long Xuất Thủy vừa rồi của lão tổ Chiết gia chẳng những không thể phá hư nửa phần của đại trận, mà lại còn tự đưa mình đến trước minh môn nữa!
Lăng Tiêu vẻ mặt hờ hững nhìn lão tổ Chiết gia, trong lòng nghĩ, cho dù là người tu chân đã luyện ra được nguyên thần thứ hai, nếu tiến vào giữa Tứ Tượng đại trận này cũng không dễ mà thoát ra ngoài như vậy!
Kẻ luyện võ trên đại lục Thương Lan so sánh với người tu chân, đơn giản mà nói, người tu chân Kim Đan Kỳ nếu chỉ dùng sức mạnh thân thể, không thể dùng pháp bảo, vậy tương đương với cảnh giới Kiếm Tông! Đương nhiên, nếu có pháp bảo giống nhau, hoặc người tu chân tu luyện công pháp mạnh hơn chút, thì Kiếm Tông khẳng định không phải đối thủ của người tu chân Kim Đan Kỳ! Như Lăng Tiêu bây giờ đạt tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ, nếu không có pháp bảo phụ trợ, chống lại một gã Kiếm Hoàng bậc năm hẳn là có thể đứng ở thế bất bại, chống lại Kiếm Hoàng bậc bốn, có thể đánh chết! Nếu phải chống lại Kiếm Hoàng bậc sáu, như vậy nếu không có pháp bảo hay linh khí phụ trợ, trên cơ bản chỉ có thể bỏ chạy.
Nhưng ưu thế của người tu chân cũng được thể hiện ở đây. Cho nên nếu không phải bắt buộc, đánh một trận công bình, không ỷ lại vào trận pháp, vậy Lăng Tiêu có một trăm lá gan cũng không dám ngang nhiên chống lại Chiết gia! Lại càng không nói tới tiêu diệt cường giả Chiết gia để báo thù và lập uy.
Lão tổ Chiết gia tuy rằng tính tình từ trước tới giờ đều vô cùng nóng nảy, nhưng không có nghĩa là lão không đủ trầm ổn, nếu không dựa vào cái gì để tu luyện đến cảnh giới Kiếm Tôn? Rất nhiều việc chỉ có tính biểu tượng. Chỉ số thông mình của Chiết Vạn Thiên tuyệt đối không giống với bề ngoài nóng nảy hấp tấp mà lão phô ra. Hơn nữa, đại nạn có xu hướng tẩu hỏa nhập ma không có bao nhiêu quan hệ tới việc này.
Chỉ có điều, lão thích làm theo ý mình!
Thấy cường công không được, Chiết Vạn Thiên dừng công kích, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ.
Vốn Chiết Vạn Thiên nghĩ: nếu Lăng Tiêu kia dám ngang nhiên khiêu khích Chiết giam lại có thể đánh chết Kiếm Hoàng bậc cao, vậy sau lưng hắn có ít nhất một kẻ có thực lực không thua gì Kiếm Hoàng bậc sáu làm chỗ dựa!
Còn như nói đến bản thân Lăng Tiêu, cho dù là hiện tại, lão cũng không cho rằng Lăng Tiêu có thực lực nuốt được mình!
Nếu thế, bằng vào cảnh giới Kiếm Tôn bậc hai của lão, cho dù có là lão bất tử trong siêu cấp thế gia, Chiết Vạn Thiên vẫn có thể bình yên chạy trốn! Tuy nhiên một thiếu niên thế tục giới, sao lại có khả năng tạo nên quan hệ với siêu cấp thế gia? Khả năng duy nhất, chính là Hải vực Tống gia kia!
Chiết Vạn Thiên sớm đã nghĩ tới, nếu cô nương của Hải vực Tống gia kia thực sự là nữ nhân của Lăng Tiêu, vậy Hải vực Tống gia nhất định sẽ phái ra trợ lực nhất định, giống như lần trước, hai gã Kiếm Hoàng của Chiết gia gặp phải khúc xương khó gặm ở ngoài thành Penzias, hẳn là vẫn còn thực lực ẩn giấu.
Tuy nhiên, có tính thế nào đi nữa, cho dù lão tổ tông Tống Khê của Hải vực Tống gia kia có tự mình đến, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ngang tay với mình mà thôi, cũng không có thực lực giết lão!
Ngàn tính vạn tính, Chiết Vạn Thiên cũng không thể tính được đến, trong thành Penzias này không ngờ lại có chỗ cổ quái thế này, lại có thể vây khốn lão trong này!

- Đây cũng không phải thực lực của Lăng Tiêu kia!

Trong lòng Chiết Vạn Thiên nghĩ, ánh mắt bỗng nhiên sáng bừng lên, lão bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: Lăng Tiêu, kẻ mà trong hai năm thực lực tăng vọt, có thể luyện chế Dưỡng Nhan Đan thần kỳ, còn có loại phương pháp có thể vây khốn mình, như vậy, chẳng phải nói, trên tay hắn chắc chắn có bí tịch liên quan nhỉ?
Chiết Vạn Thiên càng nghĩ càng thấy nóng lòng hơn, thậm chí, lão còn có cảm giác kích động! Phương pháp có thể vây cả mình, sẽ kém sao? Nếu vào tay ta, như vậy, Chiết gia ta có thể một đường bay tới trời!
Trong lòng Chiết Vạn Thiên nóng rực lên, sau đó bỗng nhiên giương mắt lên, lão chuẩn bị thuyết phục Lăng Tiêu. Chiết Vạn Thiên cho rằng, mình sớm muộn gì cũng có thể theo hướng này ra ngoài! Mà sau khi mình ra ngoài, đó là tận thế của Lăng Tiêu! Cho nên, nếu hắn giao bí tịch cho mình, mình có thể không truy cứu việc hắn đã giết nhiều người Chiết gia như vậy, không chỉ thế, thậm chí còn có thể cho hắn một cái danh hiệu trưởng lão danh dự của Chiết gia!
Chiết Vạn Thiên càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp của mình dùng được! Lão tin tưởng, giết tên Kiếm Hoàng bậc bốn ngang nhiên bố cáo khắp nơi khiêu chiến Chiết gia, nhất định không phải chủ ý của Lăng Tiêu! Có lẽ năm đó dư nghiệt của Tô gia được Tống gia thu nhận, sau đó lại lợi dụng Lăng Tiêu với mục đích trả thù.
Cho nên, sau khi Chiết Vạn Thiên suy nghĩ, lão trầm giọng nói:
- Tiểu tử, lão phu có chuyện muốn nói với ngươi!

Lăng Tiêu cười hờ hững, thản nhiên nhìn Chiết Vạn Thiên khoanh chân ngồi trước cửa Minh, hắn không nói gì, nhìn lướt qua cửa Diệt, trong của Diệt đột nhiên xuất hiện một bàn tay to đưa vào trong cửa Tử, đem Chiết Thế Huân đã chết ra, bịch một tiếng ném xuống trước người Chiết Vạn Thiên!
Thi thể Chiết Thế Huân bị một bàn tay rất lớn nắm lấy, không hề có một tiếng động xuất hiện trước cửa Minh. Chiết Vạn Thiên vừa muốn công kích bỗng nhiên ngẩn ra, sau đó ôm lấy thi thể Chiết Thế Huân, kiếm tra một phen. Toàn thân không có vết thương nào, nhưng biểu tình cực kỳ dữ tợn, như gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợ, bị dọa đến vỡ cả mật!

- A! Thằng nhãi Lăng Tiêu! Ngươi khinh người quá đáng!

Chiết Vạn Thiên vừa mới định tìm từ để nói, lại không có cách nào nói ra miệng được, đối phương rõ ràng là muốn chém tận giết tuyệt Chiết gia của lão.
- Chờ ta đi ra ngoài, ta nhất định băm thây ngươi ra vạn đoạn! Người nhà của ngươi, nam toàn bộ giết sạch, nữ toàn bộ cho vào kỹ viện! Lăng Tiêu, ngươi chờ đó cho ta!

Chiết Vạn Thiên giận giữ gầm thét, ngay sau đó lại thấy lão tổ tông Tống Khê của Tống gia đang cầm kiếm đi về phía mình, không nhịn nổi mắng :
- Tống Khê, quả nhiên là lão già kia! Năm đó thua trong tay ông nội ngươi còn ngại không đủ dọa người hay sao, giờ còn dám giết người Chiết gia ta, nạp mạng đây!
Nói xong, cả người Chiết Vạn Thiên bạo phát khí thế vô biên, hung hăng đè tới Tống Khê!
Khiến Chiết Vạn Thiên không ngừng giật mình là khí thế của Tống Khê không hề kém mình! Trong mắt Tống Khê còn mang theo vẻ trào phúng nồng đậm, không thèm nói một lời, cổ tay vung lên, vỏ kiếm bay ra, sau đó chém một kiếm về phía Chiết Vạn Thiên. Kiếm khí như một luồng sóng nhiệt, chen lẫn những tiếng thê lương hung hăng chém tới Chiết Vạn Thiên!
Chiết Vạn Thiên cực kỳ tức giận né tránh, không ngờ kẻ muốn làm quái nhân sau lưng quả thực là Hải vực Tống gia! Hơn nữa, không ngờ đến cả lão tổ tông Tống gia cũng tới. Hôm nay may mắn là mình đi vào, nếu thực sự như lời mình trước đây, phái ra hai mươi tên Kiếm Hoàng, hai mươi tên Kiếm Tông bậc cao tới, còn chưa đủ cho một mình Tống Khê giết!
Đê tiện, vô sỉ!
Trong lòng Chiết Vạn Thiên nghĩ mà phát sợ, điên cuồng mắng chửi, bắt đầu đánh cùng Tống Khê!
Lăng Tiêu ở trận nhãn thản nhiên nhìn, không chút nào che giấu nội tâm kinh ngạc. Cường giả Kiếm Tôn của Chiết gia này quả nhiên là mạnh mẽ!
Một đạo kiếm khí kia tất cả đều là nguyên tố lực lượng pha tạp, giống như thực chất chém ra, Lăng Tiêu ngưng thần nhìn, sau đó tìm ra chỗ khác và giống so với kiếm kỹ Tu Chân Giới.
Có thể mắt thấy một Kiếm Tôn liều mạng, lấy hết các chiêu số từ đáy hòm ra, đây là một sự kiện phi thường khó khăn!
Lăng Tiêu nhìn Chiết Vạn Thiên đang không ngừng mắng chửi, trong lòng cười lạnh, thầm nói: Kẻ địch của ngươi là ai, người đó liền xuất hiện trong trận! Hơn nữa thực lực giống ngươi như đúc! Cho dù đánh đến mười ngày nửa tháng, ngươi cũng không có khả năng đánh thắng! Kiếm Tôn không thể mệt đến chết sao? Đến cả thần tiên gặp vây công còn ngã, đừng nói đến Kiếm Tôn ngươi. Truyện Tiên Hiệp
Là một con ếch ngồi dưới đáy giếng vốn nghĩ đã có được toàn bộ bầu trời, giờ nhờ nước tràn miệng giếng ngoi lên, lại thấy được không trung mênh mông ngàn dặm; là một con mèo nhỏ đi ra khỏi cửa nhà, phát hiện mình hóa ra không phải lão hổ. Tâm tình của Chiết Vạn Thiên bây giờ chính là như vậy!
Lão càng đánh càng kinh hãi, càng đánh càng sợ! Chiêu thức của đối phương ùn ùn kéo đến, tinh diệu vô cùng. Hơn nữa đánh đến bây giờ, Tống Khê kia không ngờ đã biến hóa hơn bảy mươi loại kiếm kỹ! Thực sự là không có một loại nào lặp lại!
Trong lòng Chiết Vạn Thiên suy nghĩ: từ lúc nào Hải vực Tống gia lại có nhiều cao cấp kiếm kỹ như vậy? Tống Khê này không ngờ lại dũng mãnh như thế. Nhiều kiếm kỹ như thế, không ngờ hắn đều đạt đến cảnh giới tinh thông!
Thực chất, đây sao có thể là kiếm kỹ của Tống Khê được, hoàn toàn là do Lăng Tiêu bày ra trong trận. Chỉ cần Lăng Tiêu khống chế đại trận, kiếm kỹ ảo ảnh trong trận dùng toàn bộ đều là của Lăng Tiêu!
Công kích của Tống Khê càng lúc càng linh hoạt hơn, sắc bén hơn, không ngờ Chiết Vạn Thiên lại có cảm giác thua kém không bằng người! Hơn nữa, lão có cảm giác, thực lực của đối phương lại giống mình như đúc.
Thời gian trôi qua, Chiết Vạn Thiên bỗng nhiên nảy sinh một chút hiểu ra, sắc mặt đối phương cũng quá đơn giản đi! Lão bỗng nhiên hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu:
- Ảo giác! Phá cho ta!

Trên mặt Tống Khê bỗng nhiên lộ ra nụ cười trào phúng, đâm thẳng vào đầu Chiết Vạn Thiên một kiếm. Kiếm khí dày đặc, sát khí lẫm liệt, một chút ngưng nghỉ cũng không có, hung hăng đâm vào mi tâm Chiết Vạn Thiên!
Mãi tới lúc mũi nhọn của kiếm cách mi tâm Chiết Vạn Thiên chưa đến một tấc, đã có thể cảm thấy được cảm giác lành lạnh, tròng mắt Chiết Vạn Thiên như muốn nứt ra, vội vàng lui về sau!
Đồng thời lão cũng điên cuồng rống lên:
- Đây rốt cuộc là cái gì?

Đáng tiếc, trả lời lão chỉ có ánh mắt trào phúng của Tống Khê, và thanh kiếm theo đuổi không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.