Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 342: Bắt đầu làm hòa




"Mày rốt cục là ai? Muốn làm gì?" Trâu Nhược Quang có chút kinh hoảng, dù sao hắn là một sinh viên, công ti bình thường kinh doanh cũng rất chính đao, rất ít giao tiếp với người của xã hội đen, mà người trước mặt này, chỉ còn thiếu dòng chữ" Tao là xã hội đen" trên mặt thôi.
"Bốp!" Một bàn tay ịn lên mặt Trâu Nhược Quang: "Thằng chó, mày dám quấy rầy đàn bà của lão đại tao, tao thấy mày muốn chết rồi"
"Lão đại của mày? Người vừa rồi là lão đại của mày?" Trâu Nhược Quang sửng sốt, suy nghĩ mấu chốt của sự tình.
"Mẹ kiếp, cái gì mà người kia! Tao nói cho mày biết, nếu mày còn tiếp tục quấy rầy phụ nữ của lão đại, mày xong rồi đó!" Tất Hải uy hiếp.
"Tôi. biết rồi" Hảo hán không chấp nhất chuyện vặt, Trâu Nhược Quang đương nhiên biết đạo lý này.
"Hừ, thằng chó, nếu tao thấy một lần nữa, mày tự gánh lấy hậu quả!" Tất Hải vỗ vỗ khuôn mặt của Trâu Nhược Quang, hung tợn nói, sau đó cùng Cát Hân Dao rời đi.
"Phi, cái quái gì!" Thấy Tất Hải đi xa, Trâu Nhược Quang mới nhổ một bãi nước miếng nói, xã hội đen trong trường? Mày cho rằng đang đóng phim hả? Mày chờ tao báo cáo với trường học đi, thằng chó, mày chờ bị đuổi học đi!
Trâu Nhược Quang sửa sang lại quần áo, sải bước về phòng ngủ, chỉ là một tên côn đồ, không đáng để tức giận với chúng, người như vậy, rất dễ dàng giết chết!
Tất Hải đi vào Bất Dạ Thiên, nói với bảo vệ cửa, được dẫn vào văn phòng của Bạo Tam Lập, bên trong có Hầu Chấn Hám, đang thương lượng chuyện gi đó với Bạo Tam Lập.
"Báo ca, có ngườ tên là Tất Hải tới tìm anh, để cho hắn vào không?" Một người hầu của Bạo Tam Lập gõ cửa hỏi.
"Tất Hải? Cho hắn vào đi!" Bạo Tam Lập nói.
Tất Hải cung kính đẩy cửa vào, nhìn thấy hai siêu cấp boss trong đây, nhanh chóng vấn an: "Báo ca, Hầu ca!"
"Ừ, mày chính là Tất Hải mà Dương Minh nói sao?" Bạo Tam Lập nhìn thấy hỏi.
"Đúng vậy, chính là em" Tất Hải gật đầu nói.
"Được, chuyện này mày làm không tồi, bang phái chúng ta đang trong thời kỳ phát triển ổn định, nếu để đám tiểu đệ làm càng, khi nam phách nữ, vậy thì bang phái đó tuyệt đối không thể phát triển lâu dài!" Hầu Chấn Hám gật đầu tán dương.
"Ừ, không tồi, tôi cũng nghĩ như vậy" Vốn Bạo Tam Lập định nói vài câu với Tất Hải, dù sao phản bội lão đại cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, nhưng Hầu Chấn Hám đã nói vậy, hắn cũng không nói gì hơn, vì thế nói: "Được rồi, quán bar Địch Địch về sau giao cho mày quản lý! Mày không nên giống như Ngô Tân Khải, bằng không tao sẽ không tha cho mày!"
"Cảm ơn Báo ca, cảm ơn Hầu ca, em nhất định sẽ không làm hai anh thất vọng, các anh yên tâm!" Tất Hải vội vàng cam đoan.
"Ừ, được rồi, mày ra ngoài đi!" Bạo Tam Lập nói: "Tao và Hầu ca có chuyện muốn nói" " Dạ, em ra trước!" Tất Hải cung kính lui ra ngoài.
Cái này chỉ là nói thôi, Bạo Tam Lập không chút ảnh hưởng thì có thể nói cái gì với Hầu Chấn Hám.
"Hầu ca, chúng ta bây giờ cũng là một bang phái lớn, anh nói bang phái lớn cũng nên có tên đúng không?" Bạo Tam Lập hỏi.
"Ừ, vấn đề này tôi sẽ nói với ông chủ, nhưng tên là gì, phải do ông chủ định đoạt" Hầu Chấn Hám gật đầu nói.
"Đúng vậy" Bạo Tam Lập không hề ý kiến, chỉ là cái tên thôi, chủ yếu là phải có tên, nghe vang dội một chút.
"Tháng sau là thời điểm tết nguyên đán, tôi muốn mời một số nhân vật nổi tiếng của Tùng Giang đến, tổ chức một bữa tiệc, anh thấy chủ ý này thế nào?" Bạo Tam Lập đề nghị.
"Cái này không vấn đề, dù sao chúng ta cũng nắm giữ hắc đạo Tùng Giang, có nhiều người muốn đến gặp mặt, nhưng không tìm thấy cơ hội, như vậy có thể tạo cơ hội cho nhau" Hầu Chấn Hám đồng ý: "Chuyện này không cần thương lượng với ông chủ, anh quyết định là được rồi, đến lúc đó chúng ta quyết định danh sách khách mời là được"
Quan hệ hai người rất kỳ quái, rõ ràng Bạo Tam Lập là lão đại, làm việc gì cũng thương lượng với Hầu Chấn Hám. Tình huống quái dị này các bang phái khác tuyệt đối không có, một lão đại tuyệt đối sẽ không phân hóa quyền lực của mình, nhưng ở đây khác, bởi vì Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám cùng làm việc cho một ông chủ, cho nên hai người cũng không tranh quyền, vì cái kia cũng không có ý nghĩa gì!
"Anh Hải, thế nào, Báo ca nói thế nào?" Cát Hân Dao hưng phấn cùng lo lắng đứng trước cửa hộp đêm Bất Dạ Thiên, nhìn thấy Tất Hải đi ra, vội vàng hỏi.
"Hầu ca xem trọng anh!" Tất Hải biết Bạo Tam Lập lúc đó có phê bình kín đáo với mình, nhưng Hầu Chấn Hám nâng đỡ mình lên, cho nên mình mới thuận lợi ngồi vào vị trí lão đại của quán bar Địch Địch. Tất Hải cũng có chút kỳ quái, Hầu Chấn Hám chỉ là nhị đương gia, vì sao hắn lại nói chuyện có phần cao hơn Báo ca? Chẳng qua, chuyện tình của lão đại, còn chưa đến lượt mình tham dự vào, Tất Hải cũng không nghĩ nhiều" Cho nên, Báo ca để anh làm lão đại của Địch Địch"
"Thật sao! Anh Hải, rốt cục anh cũng được làm lão đại!" Cát Hân Dao hưng phấn nói.
"Cái này không phải là do Dương ca sao, Dương ca đã nói giùm anh đó!" Tất Hải nói: "Cho nên, Cát Hân Dao, em nhớ kỹ, về sau đừng chọc Dương ca tức giận! Còn nữa, đối với Lâm Chỉ Vận, phải khách khí một chút!"
"Anh Hải, anh yên tâm, em biết nên làm thế nào!" Cát Hân Dao gật đầu, nói.
"Còn nữa, bây giờ em đã là chị hai của đám tiểu đệ, về sau thu liễm cái tính cách dâm đãng lại một chút! Lời của Dương ca em đã nghe rồi đó, về sau làm thế nào, tự em suy nghĩ đi!" Tất Hải cảnh cáo: "Về sau toàn tâm toàn ý đi theo anh, anh cam đoan em vĩnh viễn đều là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh"
"Anh Hải, em sẽ không làm ra chuyện có lỗi nữa. Như vậy đi, lát nữa về trường em sẽ lên mạng, tìm mua một cái đồ chơi chạy bằng điện để tự an ủi, khi anh không ở bên cạnh em, em có thể dùng nó để chơi." Cát Hân Dao có sự sùng bái với quyền lực lớn hơn tình dục. Làm sao mà nàng có thể chỉ vì một chút thỏa mãn của bản thân mà vứt đi vị trí chị hai chứ!
"Ừ, tự em xử lý đi!" Tất Hải ôm lấy cái eo nhỏ của Cát Hân Dao, nói: "Anh thích em ở điểm này, không bao giờ hỏi đến việc sinh hoạt cá nhân của anh"
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên sóng vai đi đến căn tin trường học, cái ăn ý nhất chính là, dù hai người không nói lời nào, nhưng nhìn bộ dáng, hai người đã hòa hợp với nhau.
"Mộng Nghiên, gần đây thế nào?" Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên không nói chuyện, vì thế hắn đành chủ động, hắn nhớ đến lời nói của Triệu Oánh, da mặt của con gái rất là mỏng. Cái này không thành vấn đề, vì da mặt của mình rất là dày, súng đạn bắn còn không thủng nữa là.
"A. tạm được." Trần Mộng Nghiên thầm nghĩ, hỏi một câu vô nghĩa quá vậy, em có thể tốt sao, ai đâu như anh chứ, còn đi Hồng Công du lịch nữa!
"Vừa rồi là ai vậy? Em không nói với hắn là đã có bạn trai rồi sao?" Dương Minh bắt đầu nhắc.
"Hắn hả, là chủ tịch hội sinh viên của chúng ta, sao thế, Trương Tân không nói cho anh biết à?" Trần Mộng Nghiên cười như không cười nhìn Dương Minh.
"Ặc. hắn có nói, nhưng không hoàn toàn." Dương Minh đổ mồ hôi, xe ram, sự riêng tư của bản thân căn bản là không thể gạt Trần Mộng Nghiên.
"Có hắn làm gian tế, nhất cử nhất động của em đều bị anh khống chế, đúng không?" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái: "Nếu em thật sự cùng với một nam sinh nào đó, liệu anh có chờ đến bây giờ mới tới tìm em không?"
"Hắc hắc. cái này không phải là anh quan tâm em sao. em nhìn tên kia đi, chẳng có gì tốt đẹp, phỏng chừng cũng y chang như Vương Chí Đào!" Dương Minh cười khổ nói.
"Vậy anh nên biết, em và hắn nói chuyện không quá mười câu, hơn nữa, vì sao em phải nói cho hắn biết em có bạn trai? Hắn có quan hệ gì với em?" Trần Mộng Nghiên hừ lạnh nói: "Anh đừng nghĩ em giống như anh, lưu tình khắp nơi, đi chổ nào cũng có mỹ nữ đến gần!"
"Cái đó. anh. thật ra." Dương Minh thầm nghĩ, trong lòng Trần Mộng Nghiên vẫn còn tức giận!
"Đừng nhắc đến nữa, nói cho anh biết, Dương Minh, về sau anh còn dám như vậy, em vĩnh viễn sẽ không để ý đến anh!" Trần Mộng Nghiên hung dữ nói.
"Vậy Lam Lăng." Dương Minh vui vẻ, hay là Trần Mộng Nghiên đã chấp nhận Lam Lăng?
"Về sau không được nhắc nàng ta trước mặt em" Sắc mặt Trần Mộng Nghiên lập tức lạnh xuống.
"Ồ, anh biết rồi." Dương Minh xấu hổ gật đầu, chẳng qua, mọi chuyện cũng có chút tiến triển đó thôi, ít nhất Trần Mộng Nghiên đã tha thứ cho mình, chỉ là không lập tức chấp nhận được Lam Lăng mà thôi, dù sao thời gian còn dài, về sau từ từ nói.
Trần Mộng Nghiên sở dĩ tha thứ cho Dương Minh, kỳ thật cũng có nguyên nhân, nàng yêu thương Dương Minh cũng là một trong những lý do đó. Nhưng quan trọng nhất là Lam Lăng bây giờ không ở bên cạnh Dương Minh, cho nên Trần Mộng Nghiên mới có thể miễn cưỡng chấp nhận. Về phần Lâm Chỉ Vận kia, nếu không có chuyện gì, Dương Minh có thể không tìm nàng. Nhưng Trần Mộng Nghiên làm sao mà biết, Dương Minh đã gặp gỡ lại Lâm Chỉ Vận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.