Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 16: Bị hai người con gái nhìn thấy tiểu JJ




Toilet nhà Triệu Oánh rất dễ nhận biết, nằm đối diện với đại sảnh, cho nên Dương Minh mới dễ dàng tìm được.
Thật ra thì… Dương Minh quả thật rất mắc, vốn định giải quyết bên ngoài, nhưng lại ngại Triệu Oánh bên cạnh, nên ráng nhịn.
Mở cửa toilet ra, Dương Minh cũng không chú ý nhiều, nhanh chóng cởi quần, móc tiểu Dương Minh ra.
Đang lúc Dương Minh tận hưởng niềm vui, thì đột nhiên truyền đến âm thanh" kèn kẹt", Dương Minh nghiêng đầu ra nhìn, chỉ thấy cửa toilet bị đẩy ra.
"Chị Oánh thật lợi hại, có thể đi tiểu lâu như vậy!" Một cô gái dáng người nổi bật nhưng đầu tóc bù xù từ trong buồng tắm lò đầu ra, nhưng nhìn thấy trong toilet lại là một người con trai, nhất thời bị shock!
Nhìn thấy cô gái, Dương Minh sợ đến mức đình chỉ" hoạt động". Bây giờ, hắn đang vô cùng xấu hổ, chẳng lẽ cứ như vậy mà đi ra ngoài? Nhưng vẫn chưa giải quyết xong mà, tiếp tục sao? Bên cạnh có một đứa con gái mà.
Mẹ nó, lão tử là đàn ông mà còn sợ bị nhìn sao! Dương Minh hoành tâm, tiếp tục hành sự.
Triệu Oánh đi vào nhà, thấy cửa mở, liền biết Vương Tiếu Yên đã về. Vì vậy tính gọi ra giới thiệu cho Dương Minh. Nhưng hô vài tiếng" Tiếu Yên" không thấy trả lời, đột nhiên nhìn vào phòng nàng, thấy áo ngoài cởi ra vứt trên ghế, trong lòng hô không ổn! Nha đầu này khẳng định đang tắm, lại nhớ đến Dương Minh đã cắm đầu chạy vào toilet. Nhất thới giật mình, vội vàng chạy lại hướng toilet.
"Dương Minh!" Bởi vì gấp, nên Triệu Oánh cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.
Cũng bởi vì gấp, nên khi nãy Dương Minh không khóa cửa, lúc này Dương Minh đang cầm tiểu JJ tiếp tục hành sự, thì nghe Triệu Oánh hét một tiếng, lại giật mình nín đái.
"Hả…" Triệu Oánh nhìn thấy Dương Minh đang cầm tiểu JJ, sửng sờ nói không nên lời.
Con mẹ nó, muốn xỉu ghê! Trong lòng Dương Minh bực bội, quả thật là nếu không phải người một nhà, thì đừng tiến vào trong. Bản thân vừa bị bên trong hù một lần khi nãy, lần này lại bị bên ngoài hù.
"Dương Minh, em… đi ra ngoài trước đi" Triệu Oánh đỏ mặt nói, nàng sợ Vương Tiếu Yên đã cởi đồ, nên muốn đuổi Dương Minh ra trước.
"Làm ơn đi, chị Oánh, chị không thấy lúc đang" hành sự" mà bị hù thì cảm giác rất là khó chịu sao! Chị không phải là muốn rình em đấy chứ?" Dương Minh bất đắc dĩ nói.
"Đi! Ai muốn rình em!" Triệu Oánh nói: "Vậy em nhanh nhanh một chút!" Nói xong Triệu Oánh vội vàng đóng cửa lại
Dương Minh rốt cục cũng đã xong, hắn bây giờ rất là bất mãn, bị hai người con gái nhìn thấy tiểu JJ, thật sự là rất mất thể diện. Dương Minh sau khi vẫy vẫy vài cái, rồi mới kéo khóa quần lên.
"Người đẹp, tôi đã hành sự xong, cô có thể đi ra!" Lúc Dương Minh chuẩn bị ra, còn cố ý gõ cánh cửa thủy tinh buồng tắm nói.
Vừa rồi Vương Tiếu Yên đang ở trong buồng tắm, bỗng nhiên nghe tiếng cửa bên ngoài, liền nghĩ Triệu Oánh trở về, muốn mở cửa ra chọc nàng ta một chút, vì thế mới phát sinh ra chuyện kia.
Cánh cửa phòng tắm được làm bằng thủy tinh dày, bên trong không thể nhìn ra ngoài, mà ngoài cũng chẳng thấy bên trong Tuy biết là thế, nhưng Vương Tiếu Yên đang ngồi nép vào trong góc, biết rằng bên ngoài không thế thấy nàng, nhưng vẫn theo bản năng đưa hai tay che lấy cơ thể, bộ dạng thẹn thùng.
Thật ra thì… Dương Minh khi nãy cái gì cũng không thấy, chỉ cảm giác được trước mắt một bóng trắng, thì cánh cửa phòng tắm đã đóng lại, Vương Tiếu Yên căn bản cũng không nhìn thấy gì, chỉ thấy đằng sau lưng là một người con trai. Nếu nói người thấy rõ ràng nhất, thì chính là Triệu Oánh, nàng đứng đơ ra đến một phút đồng hồ mà.
Triệu Oánh bây giờ đang cực kì xấu hổ, thầm mắng mình là tiểu sắc nữ. Lúc nãy xông vào, đã nhìn thấy hết tất cả, mà cư nhiên còn nhìn đến vài lần!
Thật ra thì… Triệu Oánh cũng chỉ là tò mò thôi, nàng chưa từng có bạn trai, căn bản là chưa có nhìn thấy qua" nơi đó" của con trai bao giờ. Nên vừa rồi không khỏi nhìn chằm chằm, chứ không phải có ý nghĩ gì khác. Lúc hồi tưởng lại, Triệu Oánh cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, thầm cầu khẩn Dương Minh không để ý đến ánh mắt của mình lúc đó, nếu không sau này vào trường sẽ không biết nhìn mặt nhau như thế nào!
Thấy Dương Minh đi ra, Triệu Oánh thở dài một hơi, nàng đâu biết rằng, Dương Minh đã sớm chạm mặt Vương Tiếu Yên.
"Chị Oánh, nhìn em gì ghê vậy? Chẳng lẽ là xuân tình đại động?" Dương Minh bây giờ cũng không cần khách khí, cái gì cần xem thì cũng đã xem ra, còn cấm kỵ cái gì, nên trong lòng nghĩ gì nói cái đó.
"Đi chết đi!" Triệu Oánh nghe hắn nói vậy, khuôn mặt vừa mới trở lại bình thường đã đỏ lên lại.
Dương Minh thấy hành động của Triệu Oánh cứ như làm nũng trách cứ, trong lòng vừa động. Lại thấy nét xấu hổ trên mặt nàng, không khỏi buồn bực, chẳng lẽ bị mình nói trúng?
"E hèm!" Triệu Oánh cũng phát giác chính mình không ổn, muốn giữ bình tĩnh giáo huấn Dương Minh vài câu, nhưng lại nói không nên lời.
Giờ phút này, thân phận của Dương Minh và Triệu Oánh, trái tim lẫn ánh mắt, đang lặng yên phát sinh biến hóa.
"Em vào phòng chị đi!" Đột nhiên Triệu Oánh chợt nhớ đến Vương Tiếu Yên còn đang tắm rửa, liền phá vỡ sự yên lặng.
"Hả?" Dương Minh trợn mắt há mồm, theo hắn nhớ, Triệu Oánh bình thường không phải loại con gái sống cởi mở, tại sao lại kêu mình vào phòng nàng? Chẳng lẽ… nàng muốn nhìn thấy tiểu JJ lúc nó lớn.
Triệu Oánh nhìn thấy Dương Minh trầm tư, suy nghĩ một chút, đột nhiên phát hiện bản thân vừa nói những lời kỳ dị, còn Dương Minh hiển nhiên là hiểu sai!
"Nghĩ bậy cái gì vậy!" Triệu Oánh lấy tay ngắt một cái bên hông của Dương Minh, nói: "Đây là nhà ở chung, em đến phòng chị tránh chút đi!"
Cuối cùng là tránh cái gì? Triệu Oánh khó khăn nói khỏi miệng. Nhưng Dương Minh trong lòng lại rõ ràng.
Hai người đang có tâm sự yêu thích nhau quả nhiên phối hợp hết sức ăn ý! Dương Minh cũng không hỏi nữa, đi vào căn phòng do Triệu Oánh chỉ.
Đóng cửa lại, trong lòng Dương Minh lại phát hoảng, cả đêm bị con gái nhìn đến hai lần, còn bản thân thì không thấy gì hết. Thật sự là rất lỗ vốn, đều do cái cửa thủy tinh ấy không trong suốt. Không trong suốt? Dựa vào dị năng của mình có thể rình được rồi! Trong lòng Dương Minh chợt hối hận, rình xem bình thường là vô sĩ, nhưng bị người khác rình trước, bản thân chỉ rình lại cho phải phép.
Nghĩ vậy, Dương Minh vội vàng dùng kĩ năng nhìn thấu, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.