Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 63: Ngẫu nhiên gặp hai Vương




Ngẫu nhiên gặp hai Vương
Thắng Ngộ mới nghe thấy giọng Tuyết Cầu, lúc đầu sửng sốt, rồi lập tức nhìn vào tầm mắt Tất Phương thăm dò, quan sát một hồi. Ngay lúc Tất Phương tưởng mình đã được an toàn, Thắng ngộ lại đem lỗ tai hắn nhéo vặn vẹo, cực tức giận mắng, “Tốt lắm, ma quỷ, lại còn dám mang tình nhân về nhà nữa. Cuộc sống này thật chán quá, ta muốn bỏ chồng. Ngươi đi đi, đi cùng tình nhân của mình sống cuộc sống của mình đi thôi”
“Nương tử đại nhân, cái gì mà tình nhân chứ, nàng nhìn lại cẩn thận coi, vi phu cũng chằng dám trèo cao nhìn phu nhân của Nhị điện hạ đâu”
“Nhị điện hạ, phu nhân?’ Thẳng ngộ mãi cho tới tận lúc này mới nghe ra manh mối, mới để ý cẩn thận tới đồng tâm hoàn của Tuyết CẦu, cùng với Vân Cảnh đang đi sau ôm bé cưn Kim Tinh. Nàng ta kêu “a” một tiếng, bất chấp bản thân mình đang mang thai, nâng váy chạy thẳng tới chỗ Tuyết Cầu, nước mắt lưng tròng.
“Nương tử, cẩn thận!” Tất Phương thấy Thắng Ngộ kích động như vậy, sớm đã sợ tái mặt, chỉ sợ bất cẩn Thắng ngộ sẽ ngã, cứ vậy thì hắn đau lòng muốn chết mất.
Tuyết CẦu thấy thế, cũng kinh ngạc rồi tỉnh táo lại, vội vàng tiến lên đỡ lấy đối tượng Thắng Ngộ đã trở thành đối tượng quan trọng để bảo vệ, lại trách cứ cười bảo, “Thắng ngộ à, ta cũng không biến mất ngay đâu, muội cứ chạy vội thế làm gì” Chỉ là nàng thấy Thắng Ngộ khóc sướt mướt, mình cũng khổ sở rớt nước mắt theo.
“Tiểu tổ tông ơi, ôi ôi, Thắng Ngộ nên đổi lại gọi là Phu nhân mới đúng. Phu nhân, Thắng Ngộ này đã vài thập niên ngày nào cũng nghĩ tới người, cứ ngóng trông mãi đợi người trở về sớm chút. Hiện giờ gặp được thì người đã có thể biến hình rồi, lại càng cao hứng, nên mới luống cuống như thế ạ” Phụ nữ như được làm bằng nước vậy, huống chi là hai phụ nữ ở chung với nhau, khóc đến kinh thiên động địa, khiến Vân Cảnh cười khổ mãi, vội vàng an ủi không kịp, đành cố gắng chịu đựng tạm thời quên đi phiền não trước mắt, tâm tình cũng thư thả hơn nhiều.
Đợi tới khi hia người khóc đã rồi, lúc này mới thân mật nâng đối phương bên cạnh kể rõ mọi chuyện xảy ra từ khi ly biệt, rồi đi về phía cung Nguyệt Miệng, vứt ngay Tất Phương, Vân Cảnh và Khô Vinh mặt mũi hiu quạnh ngay tại chỗ.
Mãi chơ tới tận chiều tối, Thắng Ngộ mới giật mình thấy hai người hàn huyên cũng chừng mấy canh giờ rồi, vội vàng xin lỗi đứng dậy, “Phu nhân và tiểu công tử chắc đói bụng lắm rồi, Thắng Ngộ sẽ đi gọi Tất Phương ra giúp một tay chuẩn bị bữa tối”
“Cũng được, ta cũng tiện bảo Vân và Khô Vinh tới ăn cùng” Tuyết CẦu lay bé cưng trong lòng tỉnh lại, lập tức êm bé đi thư phòng tìm Vân Cảnh. Vân Cảnh và Khô Vinh sau khi về  cung Nguyệt miệng thì đi vào thư phòng, lại chưa xuất hiện, xem ra chiến loạn lần này còn ác liệt hơn tưởng tượng rất nhiều.
Tuyết CẦu trầm mặc đi xuyên qua đình hàng lang, trong đầu dần bình tĩnh trở lại. Nếu đã hạ quyết tâm, vậy thì cứ để nàng nán lại đây một trận đi, để cho nàng nhớ kỹ từng cọng cỏ ngọn cây nơi này, mang toàn bộ hình dáng của hắn khắc vào tận xương.
Bữa cơm đầu tiên trở về Côn Lôn ăn thực ra rất hòa thuận vui vẻ, có Thắng ngộ sắp làm mẹ và Tất Phương sợ vợ, cùng với bé cưng Kim Tinh không sợ trời đất, cũng đà hòa tan cứ bất an và xấu hổ của tất cả mọi người đi không ít. Chỉ là trên bàn cơm, dù mọi người ai nấy đều mặt vui vẻ tươi cười, nhưng ai cũng có tâm sự. Vân Cảnh nhìn Tuyết Cầu đã yên tĩnh hơn nhiều sơ với trước đây, nghĩ chắc nàng đang nghĩ tới chuyện Huyền Mặc, nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ là sau khi ăn xong dặn Tất Phương bảo vệ Tuyết CẦu và bé cưng Kim Tinh.
Một đêm không ngủ, lúc mặt trời lặn xuống, Tuyết Cầu không ngăn được cơn buồn ngủ nên vô tư ngủ thật say sưa.
Nhìn Tuyết CẦu ngủ ngon nở nụ cười má lúm đồng tiền, Vân Cảnh than nhẹ một tiếng, khoác áo đứng dậy. Còn Tất Phương đã sớm chờ bên ngoài, vừa thấy Vân Cảnh xuất hiện, đã lập tức khom người cung kính nói, “Nhị điện hạ, nên dùng bữa trước hay là…”
“Đi đi, đã chậm mất cả đêm rồi” Vân Cảnh vội vã đi gặp Mẫu Hậu hắn, cũng muốn nắm rõ tình thế trước mắt, thậm chí cũng không gọi cả Khô Vinh đi theo, mang theo TẤt Phương tới Côn Lôn.
Nhưng làm Vân Cảnh không ngờ được là, hắn đi trên đường hướng về Côn Lôn, thì cũng cách đó không xa phát hiện ra Toan Nghê Vương Hỏa Giác. Một thân áo tơ vàng đỏ, khuôn mặt nghiêm túc, đi cạnh còn có Đại công chúa Hỏa Hiên và thánh thú Trọng Rõ Chim bộ tộc Nghê Toan. Hai mắt Chim Trọng Rõ đều có song tình, sau khi biến hình thì lại trở thành đặc thù. Lấy hệ phát thuật Hỏa nổi tiếng của tộc Nghê Toan, người trong tộc đều có tính nóng nảy cáu kỉnh, mừng cũng không đi, có yến hội cũng không thoái thác được mới xuất hiện trước mặt mọi người. Hiện giờ phát hiện ra ở Phương Tây Côn Lôn, trong lòng Vân Cảnh thấy nghi hoặc, nhưng vẫn lễ tiết đi qua trước, gọi đám người Hỏa Giác.
“Tiểu chất Vân Cảnh, bái kiến Toan Nghê Bệ Hạ”
“Ha ha, đúng là tới sớm không bằng đúng dịp” Hỏa Giác quay người lại, phát hiện ra người gọi ông ta là mục đích chuyến đi này của mình, lập tức cười cười vuốt vuốt chòm râu đỏ như lửa, cười to nói, “Điệt Nhi khách sáo rồi, cứ gọi bản vương một câu Thúc Phụ là được”
Mà Hỏa Hiên đứng cạnh hỏa Giác tuy nhiều năm không gặp Vân Cảnh vẫn thấy hắn càng phong tư hơn trước, giữa lông mày anh tuấn tao nhã, càng thêm tuấn dật bất phàm. Xuân tâm vốn yên tĩnh lập tức đập nhộn lên, lúc này càng không ngừng đập mạnh. Nàng ta nghĩ tới trước lúc xuất phát phụ vương nàng ta đã nói với mình trước, vì cá tính mạnh mẽ  bất giác tổng kết tới chuyện này lâm vào tình thế bắt buộc.
“Vân Cảnh, hôm nay chúng ta tới Côn Lôn, đúng là có chuyện cùng huynh…” Hỏa Hiên mặc một thân váy màu đỏ, như đám mây rực rỡ kiều diễm đầy cao ngạo. Nhưng thấy nàng ta cười tự tin, đang định nói thẳng ra, lại bị Hỏa giác phất tay ngăn lại, “Hỏa Nhi, đợi khi nào gặp bá phụ Vân Tuyền của con rồi hẵng nói sau cũng không muộn. Vân Cảnh điệt Nhi, hy vọng cháu sẽ không để cho bá phụ thất vọng, ha ha, ta đã ước hẹn với cha cháu rồi, đi trước nhé”
“Mời Bệ Hạ, tiểu chất lát nữa sẽ tới”
“Tốt tốt, thật sự tốt quá, ha ha”
Mãi cho tới khi bóng đoàn người Hảo Giác đi xa dần, Vân Cảnh lúc này mới hơi nhăn mày lại,”Tất Phương, hôm qua ngươi đã gặp phụ vương ta, có thể nghe tới chuyện Nghê Toan Vương tới Côn Lôn làm gì không?”
“Nhị Điện hạ, Tất Phương cũng không nghe nói gì”
Chỉ là không ngờ, Tất Phương vừa dứt lời thì lại có một giọng ôn hòa ở phía sau gọi Vân Cảnh, ‘Đây chẳng phải là điệt nhi Vân Cảnh đó sao, lúc trước nghe nói cháu bị cha cháu đuổi ra khỏi Côn Lôn, bá phụ còn đặc biệt tới khuyên ông ấy. Hôm qua nghe nói cháu đã tốt đẹp trở về, khiến tim ta bình an rồi” Người tới chính là lãnh địa Đông Nam Trào Phong Vương Phong Ngọc, một thân áo trường bào màu sáng đang đứng mỉm cười, nhìn thật nho nhã. Mà đứng cạnh ông ta còn có một cô gái yêu kiều ôn nhu, thấy Vân Cảnh thì nhoẻn miệng cười, còn sáng rực động lòng người hơn ánh dương, khiến người ta rung động. Nàng này chính là tam công chúa Phong Linh tộc Trào Phong, nghe đồn không những học thức uyên bác, mà cá tính cũng vô cùng dịu dàng, so sánh với Hỏa Hiên thì lại tương phản hoàn toàn.
“Vân Cảnh bái kiến Bệ Hạ Trào Phong, Tam công chúa” Vân Cảnh hạ thấp người thi lễ, trong lòng thấy nghi hoặc và bất an, đầu tiên là Nghê Toan, rồi lại tới Trào Phong. Tộc Phụ Hý của hắn không phải là đứng đầu Cửu tộc, hiện giờ đang gặp nội loạn nặng nề, còn có mấy tộc bỏ đá xuống giếng, giờ thế nào mà lại ào ào đổ tới Côn Lôn, chuyện này chắc là lừa Thánh Thú Tất Phương rồi.
“Cảnh nhi chớ ngạc nhiên, Linh Nhi lúc nào cũng mong ngóng có một ngày cháu trở lại được hòa một khúc cầm tấu với cháu, không rõ bá phụ có thể vinh hạnh được nghe âm trời của hai người hợp tấu đã lâu không nữa?” Mặc dù Phong Ngọc không còn trẻ, nhưng cũng vẫn nho nhã không giảm so với năm đó, cử chỉ vẫn ôn hòa tao nhã, giơ chân nhấc tay đều có sức quyến rũ kỳ dị an ủi lòng người.
Hóa ra, vào thời điểm tiệc sinh nhật trưởng thành của Phong Linh, Phụ Hý Vương và Vương hậu đặc biệt cùng con cháu tới chúc mừng, cũng chính tại giờ khắc đó, Phong Linh mới biết biến thành hình người gặp được người nam tử  mà nàng vừa gặp đã yêu. Dù người tộc Trào Phong nàng đã tao nhã rồi, song mãi rất khó tiếp xúc gần gũi, tầm mắt ngẫu nhiên xuất hiện, lại khiến cho nàng ta hàng nghìn năm qua không cách nào kìm chế nổi, đây cũng là Vân Cảnh trong trí nhớ của Phong Linh.
Mà trong tiệc sinh nhật năm đó, giây phút đẹp nhất thế gian là tiếng nhạc Tù Ngưu Vương Kim Can đề nghị như vậy, “Đại ca nghe nói tiểu chất nữ Phong Linh đánh đàn rất giỏi, mà tiểu chất nhi Vân Cảnh từ nhỏ đã thổi tiêu, hay là để cho chúng hợp tấu một khúc, tránh họa được phúc”
“Đề nghị này của đại ca rất hay, Cảnh Nhi, chớ phật ý tốt của đại ca, con và tam công chúa cùng phối hợp tấu một khúc đi” Tâm tình Vân Tuyền rất tốt cười phụ họa nói theo, mà tỏng lời nói có ý không để cho Vân Cảnh cự tuyệt.
Vân Cảnh đưgns dậy, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cây sáo ngọc trong sáng thuần khiết, lập tức tao nhã đứng ra giữa, hướng về Phong Linh xa xa vuốt cằm. TRên mặt dù không cười, nhưng cũng khiến cho biết bao nữ tử hâm mộ.
Phong Linh bỗng đỏ mặt, bảo hạ nhân chuyên chiếc cầm nàng thường dùng tới, đặt bên cạnh Vân Cảnh, chân thành bước tới trước cầm.
Khúc đàn tiếng tiêu, âm trời lả lướt.
“Một khúc cầm tiêu hợp tấu rất hay!” Một khúc xong, cả Kim Can cũng kìm không được vỗ tay tán thưởng, bất chợt ông ta nhìn về phía Phong Ngọc ngồi ghế trên gật đầu lia lịa, lại nói, “Thế gian có một câu thật đúng lấy ngọc thổi tiêu, rể hiền, Tam đệ, ta thấy tiểu chất nhi và tiểu chất nữ trai tài gái sắc, rất xứng đôi” Chỉ là Vân Cảnh chẳng cảm kích, chuyện này cũng coi như nói đùa chơi.
Tình thâm sâu nói quên là quên ngay, chỉ có thiếp cố ý, lang vô tình, cầm tiêu giờ không còn có cơ hội hợp tấu một khúc nữa.
Sau đó dù có gặp qua vài lần, nhưng bởi cá tính nàng ta quá nhu nhược, thêm tính cách Vân Cảnh quá lạnh nhạt, hai người chưa từng mở miệng lấy một câu. Hiện giờ nhìn thấy nam tử ngưỡng mộ trong lòng, nét tuấn dật càng hơn trước, sao không khiến nàng ta động tâm chứ.
Giờ phút này, Vân Cảnh nghe Phong Ngọc nhắc lại chuyện xưa, thì cười khẽ chẳng giải thích gì. Thực ra từ sau lần tiệc sinh nhật đó, hắn đã không còn thích tiêu ngọc nữa, cũng chỉ vì muốn cắt đứt nhớ nhung của Phong Linh kia.
Thế mà bỗng dưng hia vị vương giả này nói lại khiến cho Vân Cảnh đoán ra chút manh mối, mang con gái tới Côn Lôn, phụ vương hắn chắc không phải là…
Vân Cảnh bất giác tâm thần bất ổn, hắn chắp tay về phía Phong Ngọc nói, “Bệ hạ đi tới chỗ hành cung Côn Lôn của phụ vương cháu phải không ạ?”
“Đúng vậy”
“Nếu vậy, thì để cho tiểu chất dẫn đường cho Bệ Hạ và tam công chúa đi”
“Ha ha, làm phiền tiểu chất rồi” Phong Ngọc vui mừng đồng ý, một hàng bốn người tiếp tục đi thẳng tới hành cung Côn Lôn.
Chỉ là cử chỉ vô tâm này của Vân Cảnh lại khiến cho Phong Ngọc hiểu lầm, Vân Cảnh sớm đã biết mục đích chuyến đi này của họ, chợt cảm thấy việc này có chút hy vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.