Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 5: Chọc thỏ giận




Chọc thỏ giận
Phần đông cảnh đẹp Tây sơn chỉ có Dao Trì Côn Lôn có thể nói là thế gian tuyệt mỹ. Mấy vạn năm trước, lúc Long Thần đều ở trong Dao Trì tắm qua, cũng lúc này sinh ra đứa con thứ tám Phụ Hý. Sở dĩ tổ chức thọ yến ở Dao Trì là muốn chứng tỏ sùng kính tình cảm với thánh địa này, cũng có nghĩa là cát tường như ý.
Dao trì to rộng có thể so với Động Đình ở nhân gian, chỉ là Dao Trì đẹp không gì so sánh được. Nước ao trong suốt, không nhiễm chút bụi trần, mặt hồ tiên khí lượn lờ, mùi hương sen xông vào mũi. Dưới hồ nuôi loại tộc cá chép đỏ từ mấy trăm tuổi tới mấy ngàn tuổi, chức trách của họ cũng không phải là để trang điểm cho Dao Trì thêm đẹp, mà bảo vệ hạt sen bảy sắc cực kỳ quý hiếm ở giữa Dao Trì.
Hạt sen bảy màu khác hẳn loại Ngũ Sắc Đan mộc, nó tượng trưng cho lãnh địa phương Tây, che chở cho Côn Lôn, thậm chí là Thánh Vật của tộc Long. Hạt sen bảy màu nằm lặng ở trong một đóa sen bảy màu, từ thời kỳ Thần Long đã hình thành nên khối tiên linh hồn này rồi. Cứ trăm năm, hoa sen bảy màu lại nở rộ, chỉ có cánh sen bảy màu mở rộng, có khả năng nhìn thấy diện mạo thật của hạt sen bảy màu, chỉ một chớp mắt thì lại biến mất không thấy. Sở dĩ nếu hoa sen nở rộ, người có duyên nhìn thấy thì có thể được phúc của hạt sen một đời, khó mà gặp tai họa.
Mà từ trước tới nay người có duyên với hạt sen bảy màu chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong đó đứng đầu vạn vật là Thần Long, tiền nhiệm tộc trưởng Huyền Linh của tộc giao long  và Vương HẬu Phụ Hý Vân Uyển. Sở dĩ chỉ có Vân Uyển mới có đặc quyền này là bởi thọ yến vạn năm được tổ chức bên cạnh Dao trì tuyệt mỹ này.
Lần thọ yến này có thể nói là tập hợp nhiều khách, không những có tộc quý tộc Phụ Hý trình diện hết, mà còn có Nhai Tí Vương tinh hồn thống trị tám phương hiện thời, chưởng quản lãnh địa Tù Ngưu Vương Kim Can, chưởng quản lãnh địa phía nam Trào Phong Vương Phong Ngọc, chưởng quản lãnh địa phương Bắc Toan Nghê Vương Hỏa giác, chưởng quản lãnh địa đông nam Bồ Lao Vương Thổ Nhân, chưởng  quản lãnh địa Đông Bắc Bá Hạ Vương Nguyệt Cơ, chưởng quản lãnh địa Tây Bắc Bệ Ngạn Vương Mộc Pháp, chưởng quản lãnh địa Tây Nam Li Vẫn Vương Thủy San, cùng với họ là con trai con gái của Vương Hậu. Ngoài tộc giao long trở mặt với Long Tộc, số Long tộc dị chủng còn lại như thủ lĩnh tộc Ứng Long, tộc Li Long, tộc Bàn Long cũng ào ào mang lễ tới chúc thọ.
Mà không gì ngoài bản thân Long Tộc, thủ lĩnh bộ tộc Phượng Hoàng ở phía nam và bộ tộc Thanh Loan cùng phần đông thủ lĩnh thân phận tôn quý và các trưởng lão cùng ào ào tới.
Chỉ là bất luận vô tình hay giả ý, thật tình hay thật lòng, phàm là ai tới Côn Lôn chúc thọ không ngoại lệ đều hướng về hạt sen bảy màu của Dao Trì mà tới, bởi Vương Hậu Phụ Hý Vân Uyển cứ mỗi trăm năm sinh nhật thì cũng đúng lúc hoa sen bảy màu nở rộ. Ai tới đây cũng đều mong được nhìn thấy hạt sen bảy màu, để lây dính phúc của đầm lầy tiên khí tụ tập ở đây.
Hôm nay, ai sẽ trở thành đối tượng được phúc của hạt sen bảy màu đầm lầy, hay chẳng có ai có duyên phận này…
Vân Cảnh nhanh chóng đuổi tới, cuối cùng cũng chưa phải là người cuối chạy tới Dao Trì Côn Lôn. Từ trên đám mây nhìn xuống, trên đầu người khác đều bị mây mù bao quanh Dao Trì, linh khí ngập tràn bốn phía. Mây ngũ sắc, ánh sáng bảy màu chỗ nào cũng thấy.
Mà giữa đường, Tuyết Cầu cuối cùng cũng từ trong mộng tỉnh lại, lập tức bi thảm phát hiện ra bụng đói kêu vang lại bị Vân Cảnh trực tiếp ôm từ trong phòng mang tới thọ yến.
“Tuyết Cầu, đến Dao trì rồi. Từ giờ trở đi đừng nói chuyện, nhớ chưa!” Nói xong, tay Vân Cảnh khẽ giơ lên, phủ xuống đôi mắt đỏ của Tuyết Cầu, đợi hắn bỏ tay ra, yêu nghiệt bị coi là mắt đỏ đã biến thành màu xanh lam rồi. “Thủ thuật che mắt này nhiều nhất chỉ có thể duy trì được một ngày, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ngốc bên cạnh ta thì không sao đâu” Vân Cảnh vẫn lo lắng cứ dặn đi dặn lại, chỉ sợ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Tuyết Cầu bị cấm nói chỉ đành gật đầu liên tục trong lòng Vân Cảnh, mắt to không chớp nhìn chằm chằm vào đồ ăn ngon trong mâm của nàng, tuy có thể nhìn thấy Dao trì trong truyền thuyết không tệ, nhưng đồ ăn ở đây mới đúng là mục đích thật sự trong chuyến đi này của nàng.
“Vân Cảnh! Ngươi đây là đạo đãi khách gì thế, khách quý đến rồi mà ngươi mới khoan thai đến sao” Quả nhiên không ngoài dự đoán, Vân Cảnh vừa từ đám mây bước ra, đại ca Vân Tranh của hắn đã tiến tới, cười lạnh trách cứ.
“Vân Tranh, phụ vương và Mẫu hậu vẫn chưa nói gì, ngươi rảnh rỗi tới đây dạy dỗ ta cũng chẳng đúng, nên đi chào hỏi khách mới thỏa đáng hơn chứ” Vân Cảnh đáp lễ Vân TRanh nhàn nhã, rồi không nhìn phản ứng của hắn, phất tay áo một cái nhàn nhã đi tới chỗ ngồi của mình.
“Ngươi!” Vân Tranh vừa tới bị Vân Cảnh làm cho tức giận không nhẹ, bất đắc dĩ thấy phụ vương và Mẫu Hậu lúc nào cũng thiên vị Nhị đệ chẳng coi ai ra gì này quá nhiều hơn mình, hắn chỉ đành nén giận giả vờ nhu thuận trước mặt hai kẻ già, tranh thủ để được họ yêu thích hơn.
Tuyết Cầu dùng chân trước xoa xoa miệng miệng, nhìn như cụ già tang thương lặng lẽ cảm thán trong lòng, đấu tranh vương vị ở đâu cũng có. ừ, vừa rồi Vân Cảnh nhắc tới Phụ Vương và Mẫu Hậu. Hử? Vân Cảnh đúng là Hoàng tử sao?!”
Chỉ có thịt mới vượt qua được phản ứng bình thường của Tuyết Cầu, mới rồi hiều rõ thân phận của Vân Cảnh, hóa ra… Chủ nhân Vân Cảnh đẹp trai nhà nàng, chẳng phải là loại rồng bình thường, mà là con rồng kim cượng. Nghĩ lại cảnh lúc trước, Tất Phương và Thẳng Ngộ cứ mở miệng ra là điện hạ điện hạ, thế mà lại chẳng có ý nghĩa gì với Tuyết Cầu cả.
“Nhị ca, cuối cùng huynh cũng tới rồi ha, Mẫu hậu vừa nhắc tới huynh lâu rồi đó” Vân Cảnh vừa ngồi xuống, một thanh niên mắt xanh lục ngồi bên phải hắn mỉm cười cất tiếng chào hỏi. Thanh niên này có bề ngoài tương tự Vân Cảnh, chỉ là trên mặt lúc nào cũng cười, nhìn qua còn thân thiết hơn Vân Cảnh nhiều, người này đúng là tứ đệ của Vân Cảnh tên là Vân Nhị. Năm trước Vân Nhị vừa trưởng thành đủ một ngàn tuổi, nếu không thì vẫn có bộ dáng là con rồng nhỏ.
Dù Vân Cảnh không thích nói chuyện, cũng ít gần gũi với người khác, nhưng cũng khó mà không yêu thích đệ đệ quấn quít lấy hắn mấy canh giờ này. Sau khi Vân Nhị thành niên thì bản thân đã có hành cung riêng, còn Vân Cảnh ít khi tiếp xúc nhiều với thân tộc, giờ đây giao tiếp với Vân Nhị cũng không nhiều. Hôm nay nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn có lúm đồng tiền sáng lóa như trước, hắn liền thích mãi. Nhớ ngày đó hắn cũng đúng là đệ đệ này từng nghi ngờ có chút ganh tị. Hồi nhỏ hắn hiểu rất rõ tâm tư phụ vương gửi gắm, sở dĩ từ nhỏ phụ vương kèm hắn huấn luyện pháp thuật tàn khốc, như thế càng mài dũa cho hắn có tính tình lạnh lùng hơn khiến người ta khó mà tiếp cận được. Còn thực ra sâu trong lòng hắn cũng khát vọng có thể được như Vân Nhị tự do tự tại, không bị ép buộc bản thân tranh đoạt Vương vị, thích cười thì cười.
Mẫu phi Vân Nhị không phải là Phụ Hý, mà là con gái thứ ba của Bá Hạ Vương, gả làm phi cho Phụ Hý Vương đã là hạ thấp thân phận rồi. Nhưng nàng vẫn vui vẻ chịu đựng đủ thấy nàng cũng có tình thâm ý nặng với Phụ Hý Vương. Chỉ là, chỉ là bởi thế, Vân Nhị mới được thừa hưởng một đôi mắt từ mẫu phi hắn, cũng có đôi mắt xanh lam xinh đẹp, còn lại thì Vân Nhị gần như khác hẳn nhiều Phụ Hý khác. Cũng bởi thế, sáu đứa con của Phụ Hý Vương thì chỉ có Vân Nhị không có tư cách trở thành người kế nhiệm phụ Hý Vương. Vì vậy Vân nhị từ nhỏ đã bị huynh đệ tỷ muội coi thường, trêu chọc, ai ngờ một đứa trẻ nhát gan hay xấu hổ thế sau khi gặp được Vân Cảnh dần dần biến đổi tính tình vốn có, trở nên sáng rực như ánh mặt trời vậy.
Vân Cảnh nhớ lại, năm đó lúc hắn vừa trưởng thành, khi đó Vân Nhị chẳng qua mới chỉ là một con rồng nho nhỏ ba trăm năm tuổi, vẫn chưa nói được tiếng người lưu loát, chỉ biết núp sau lưng mẫu phi hắn thò chiếc đầu nho nhỏ ra. Tại lễ trưởng thành của Vân Cảnh, hắn vì ghét cảnh giao tiếp xã giao này nên lấy cớ là không được khỏe chạy ra khỏi yến hội, không nói gì.
Ai ngờ vừa ra khỏi yến hội, hắn liền hơi phát hiện ra đằng sau có động tĩnh. Vân Cảnh lúc ấy pháp lực rất cao, khẽ búng nhẹ ngón tay, biến thành một luồng tam vị chân hỏa bay về phía người mờ ám đi theo mình kia. Tứ Đệ Vân Nhị đi theo hắn là người chưa từng bao giờ nói chuyện, đang cuộn tròn trong lùm cây quay cuồng bật ra, từng giọt lệ tròn như viên trân châu cứ tuôn ra từ trong mắt.
Trong lòng Vân Cảnh biết không ổn, lập tức huy động thủy pháp, thay Vân Nhị dập tắt đuôi lửa. Còn Vân Nhị có vẻ như không biết lửa ấy là do hắn phóng ra, cứ lao thẳng tới coi hắn là ân nhân cứu mạng, không những phụ vương mà cả mẫu phi Vân nhị cũng đều khen hắn một trận. Vì vậy, sau này cả ngày hắn bị Vân Nhị đeo bám cũng chẳng có câu oán hận nào. Từ đó về sau, chỉ cần chỗ nào có Vân Cảnh hắn, thì đằng sau nhất định có một cái đuôi nhỏ tên Vân Nhị đi theo, mãi cho tới khi Vân Nhị được phụ Vương ép đi học pháp thuật, lúc này công việc bề bộn mới lại tìm tới hắn.
Vân Cảnh như hiểu chút, vì sao bản thân mình đối với Tuyết Cầu cũng khác hẳn với người khác. Bởi nàng đùng là con thỏ duy nhất tiếp cận quấn quít hắn,  còn hơn cả Vân Nhị nữa, tuy mục đích của nàng có thể là muốn có thịt ngon ăn, nhưng … Vân Cảnh không kìm lòng nổi đôi mắt vốn hơi lạnh trở nên nhu hòa hẳn. Nàng là người duy nhất gần gũi với hắn không phải vì thân phận của hắn.
Tuyết Cầu co tròn người trong lòng Vân Cảnh nhân cơ hội đánh giá Vân Nhị, hóa ra tiểu mỹ nam có đôi mắt màu xanh da trời này là đệ đệ của Vân Cảnh, ừ, nếu Vân Cảnh mà cười nhiều hơn chút, chắc chắn còn đẹp gấp trăm ngàn lần tiểu mỹ nam như ánh mặt trời này nhiều.
“Nhị ca, vật nhỏ này đúng là rất đáng yêu” Mà giờ khắc này, mắt Vân Nhị cũng phát hiện ra sự tồn tại của Tuyết Cầu, đưa hai tay định bế đi. Ánh mắt VÂn Cảnh căng thẳng, cũng đã không ngăn lại được, chỉ đành trơ mắt nhìn Tuyết Cầu bị Vân Nhị đoạt mất, ôm trong tay.
“Nhị ca, vật nhỏ này lấy ở đâu ra vậy? Có biết nói không?” Vân Nhị mặt mày cong cong, môi đỏ răng trắng, tuấn lãng vô cùng.
“Tất Phương mang về, gọi là…. Tuyết Cầu” Vân Cảnh chần chờ mãi, do dự rồi cũng nói dối một câu với Vân nhị, hắn không biết nói dối, ánh mắt tránh né, giọng cũng hạ thấp không ít.
“Thì ra là thế, Nhị ca, động vật nhân gian không thể so với thần thú được, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được mười mấy năm thôi, chớ nẩy sinh tình cảm, tới lúc đó chết rồi thì thấy khó chịu lắm” Vân Nhị ôm Tuyết Cầu tung lên cao, suýt nữa làm Tuyết Cầu choáng váng nôn hết cơm đêm qua ra.
“Vân Nhị!” Vân Cảnh thấy mặt mũi Tuyết Cầu thống khổ, biết nàng chắc chắn bị tung lên choáng váng rồi, lập tức lên tiếng ngăn hành vi của Vân nhị lại.
“Ah, đệ quên mất, con thỏ nhân gian không chịu được ép buộc. Đúng rồi, Tuyết Cầu à, có muốn theo ta về nhà không? Ta cho mày ăn củ cải ngon nhất thiên hạ nhá!” Vân Nhị cười dụ dỗ Tuyết Cầu, tiếc là tính toán của hắn nhầm hoàn toàn rồi.
Tuyết Cầu tức giận lườm Vân Nhị một cái, nói thầm, đi theo ngươi không có thịt ăn, ai thèm tham ăn củ cải khổ sở như người chứ. Nghĩ vậy, chân sau đã giẫm thật mạnh, nàng liền nhảy thoát khỏi tay Vân Nhị, bay thẳng tắp vào trong lòng Vân Cảnh, rồi chui tọt vào trong vạt áo khoác của hắn, chỉ ló cái đuôi nhỏ ngoáy tít bên ngoài ra, phớt lờ tiếng gọi nhiều lần của Vân Nhị.
Vân Cảnh ngay từ đầu hơi lo lắng Tuyết Cầu sẽ cứ thế bị Vân Nhị mang đi, sau đó nghe thấy Vân Nhị lấy củ cải ra làm mồi nhử, thì lại buồn cười, biết Tuyết Cầu chắc chắn sẽ không thèm để ý tới trình độ dụ hoặc lần này. Quả là thế, nàng còn chưa nghe xong Vân Nhị lải nhải, đã tránh thoát trở về trong lòng hắn rồi.
Vân Nhị hơi cười xấu hổ, nói ngượng ngùng, “Ai ngờ con thỏ nhân gian còn biết nhận chủ, đại ca, nếu đổi lại là chó cũng không tệ, còn có thể canh cửa… A!” Vân Nhị vừa thốt từ “cửa” ra, thì đã bị đau kêu lên, cả kinh quay đầu nhìn về phía bên có nhiều người ngồi này.
Vân Cảnh thầm nghĩ không ổn, lập tức kéo Vân Nhị ra xa, vòng vèo mấy lượt, cuối cùng cũng đi tới nơi hẻo lánh khác của Dao Trì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.