Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 48: Vô Nhan Vô Hương




Vô Nhan Vô Hương
Thư Dung thấy Vô Nhan từ trong phòng đi ra, liền bỗng nhào vào lòng hắn, khuôn mặt nhỏ thanh tú vẫn vương đầy nước mắt. Hai người không nói một lời nào, bỗng Vô Nhan đẩy Thư Dung trong lòng vào cửa phòng, khóa ngay bên ngoài rồi lập tức ánh sáng lóe lên trong mắt, bắn thẳng về phía thân hình Huyền Mặc và Tuyết CẦu đang ẩn hình.
Hắn tà mị nhíu mày, cất cao giọng nói, “Thuật ẩn thân chẳng có tác dụng gì  với Vô Nhan, các hạ hiện thân đi”
Huyền Mặc cười ha ha kéo Tuyết CẦu lại đằng sau, lúc này mới đánh tan pháp thuật ẩn thân, áo trắng nhẹ nhàng xuất hiện bên sóng biển quay cuồng cùng cát trắng bên bờ, khóe miệng cười hơi quỷ dị, yêu mị vô cùng.
“Huyền Mặc,. không ngờ được là ngươi đích thân tới” Vô Nhan vừa thấy Huyền Mặc, đầu tiên là nao nao, rồi lập tức cao giọng cười to, “Ngươi cho là ngươi có thể tới lấy mạng ta được sao?”
“Ha ha, Vô Nhan, cho ngươi chạy thoát mười ba năm, nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì. Hiện giờ ngươi còn có thể tự tin mà nói ngươi không sợ hãi chút nào sao? Ta bắt ngươi thế nào à, ta chỉ phất nhẹ tay thôi thì có thể đem nữ tử ngươi trăm phương ngàn kế che chở mất mạng ngay” Huyền mặc hai tay ôm ngực, đôi mắt hoa đào xinh đẹp giờ phút này bỏ hết màu đen ngụy trang, tái hiện ánh sáng, liếc xéo trong con ngươi Vô Nhan đầy tự tin.
“Huyền Mặc, ngươi trước sau vẫn giảo hoạt hèn hạ như thế. Chỉ là ngươi chẳng có tư cách gì chỉ trích Vô Nhan, cô gái áo trắng đằng sau ngươi, ngươi có thể nói là không có bất cứ quan hệ nào sao?” Trong mắt Vô Nhan lóe lên tia tức giận, giọng bỗng chốc lạnh băng hẳn lên.
“Ngươi nói Tiểu Cầu Nhi ấy hả? Nàng là nương của con ta, ngươi nói quan hệ chúng ta thế nào đây/” Huyền mặc chẳng chút r dè nói toạc ra quan hệ mờ ám giữa hắn và Tuyết Cầu, khiến cho hiểu lầm càng sâu thêm chút.
“Ha ha ha ha!” Vô Nhan ngửa mặt lên trời cười to, gió thổi tay áo hắn bay múa, mắt phượng tinh quanh càng sáng hơn, “Vậy Vô Nhan chỉ cần cầu nguyện con trai ngươi không cần đi trên con đường xưa của ngươi nữa. Đại biến trăm năm trước của tộc giao long đã khiến cho Vô Nhan nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa rồi, ai ngờ mới qua mấy chục năm ngươi đã bắt đầu ra tay, hiện giờ sợ là có nhiều tộc mạng đều ở trong tay ngươi rồi sao?”
“Ha ha, đúng thế. Tám phương đại lục này khó có người nào như BÁch Hoa Vô Nhan nhà ngươi khiến ta động tâm làm con mồi nha, ta nhưng đã muốn ngươi rất lâu rồi đó” Huyền mặc hoàn toàn chẳng để ý gì tới lới nói trào phúng của vô Nhan, càng cười to thêm, đôi mắt lại lạnh lẽo vô cùng.
Lúc mới bắt đầu, Tuyết CẦu nghe chẳng hiểu hai người này nói gì, chỉ biết là trăm năm trước tộc giao long từng phát sinh một chuyện lớn nào đó, mà cái tên nam nhân Vô Nhan này lai lịch cũng không nhỏ, khiến cho yêu nghiệt Huyền Mặc nhóm ngó chừng mười ba năm rồi. Con mồi à… Chẳng lẽ là nam sắc mà yêu nghiệt này nhìn trúng sao? Tuyết CẦu nhìn nhìn Vô Nhan, rồi lại nhìn nhìn Huyền mặc bên cạnh, bất giác gật gật đầu, ừ, có chút ý tứ.
“Tiểu CẦu Nhi đang nghĩ gì thế?” Huyền mặc thấy Tuyết CẦu chốc chốc trầm tư đánh giá hắn và Vô Nhan, rồi lát lại như bừng tỉnh hiểu ra cái gì, liền gõ nhẹ trán Tuyết CẦu một cái, hỏi cưng chiều, tiện đánh tan không khí căng thẳng vừa nãy.
“Đang nghĩ ngươi và Vô Nhan quả nhiên có gian tình nha” Đợi nói xong, Tuyết CẦu mới phản ứng kịp là bản thân mình bất giác đã nói hết suy nghĩ trong lòng ra, khiến Vô Nhan mặt tái đi. Huyền mặc cứng ngắc tay. Tuy nhiên hai người chỉ một lát đã khôi phục lại bình thường, Huyền Mặc càng kéo Tuyết Cầu vào lòng, giơ tay phải lên, nghiêm chỉnh cất lời thề, “Trời đất chứng giám, cả đời Huyền Mặc này nuốn có gian tình với ai, Tiểu Cầu Nhi, ngươi là người đầu tiên cũng là người cuối cùng”
Tuyết Cầu cúi đầu nghĩ ngợi, lại nữa rồi. Lập tức đẩy Huyền Mặc vẫn quấn lấy mình ra, nghiêm mặt nói, “Vậy hắn đến tột cùng là ai hả? Ngươi dẫn ta đến, dù sao cũng phải nói với ta một tiếng chứ”
Huyền mặc nhìn Tuyết Cầu mãi, cuối cùng cười bảo, “Cũng được, nam tử đứng ở đằng kia cũng chính là Vô Nhan trong miệng ta nói, hắn cũng từ tám phương đại lục hạ phàm tới. Là Trưởng lão BÁch Hoa đại danh đỉnh đỉnh tộc Ứng Long, cũng đúng là một con yêu rồng Vô Nhan chỉ vạn năm mới có một. Mà tương đương, tộc Ứng Long còn có một trưởng lão Xuân Thảo, cũng đúng là một tiên rồng Vô Hương vạn năm chỉ có một trong tộc Ứng Long. Thế nào, thú vị chứ hả, một yêu một tiên, vốn là thủy hỏa bất dung, lại đều là trưởng lão bộ tộc”
Tuyết CẦu nghe vậy sửng sốt, Huyền mặc thấy thế thì buồn cười điểm nhẹ lên môi hồng của Tuyết CẦu đang bĩu lên, tiện mỉm cười nói, “Chơi đùa còn ở đằng sau nữa, vị mĩ nam Vô Nhan này của chúng ta nhưng thật sự cự tuyệt tất cả phụ nữ, kể cả mĩ nhân Vô Hương đẹp như tiên của chúng ta nữa. Mà yêu rồng này còn có một đặc điểm, là do bản thân yêu khí quá nặng, nên mỗi trăm năm đều phải thừa nhận toàn thân đau đớn xé rách một lần, sau đó pháp lực sẽ tăng tiến, chỉ là nếu không chịu nổi yêu khí mà phản phệ sẽ chết. Bảy trăm năm trước, Vô Nhan suýt nữa vì thế mà chết. Ngươi có biết sau này thế nào không?”
Nghe như lâm vào cơn mê, thấy Huyền Mặc nói ta điểm quan trọng lại dừng lại hỏi nàng, Tuyết Cầu lập tức nhất quyết không tha kéo ống tay áo Huyền mặc giục, “Bảy trăm năm trước ta vẫn chưa sinh ra mà, ta sao mà biết được chứ, nói mau đi!”
Huyền mặc thấy vậy ỉu xìu, nói tiếp, “Vô Hương không đành lòng người mình thương cứ vậy mà chết đi, nên đã dùng thân thể mình đem yêu lực phản phệ luyện hóa dung hợp. Bản thân mình thay thế Vô Nhan chết đi. Nhưng lại truyền hết một thân tiên khí cho hắn, khiến hắn sau này không phải chịu trăm năm đau xót kia nữa. Vì thế như ngươi chứng kiến đó, Vô Nhan còn sống được tới giờ, vẫn còn có sức mà nói với ta đó kìa” Nói xong Huyền mặc chẳng có ý tốt gì nhìn về phía vẻ mặt bi thương của vô Nhan, khóe miệng bỗng dưng cười lãnh khốc hẳn lên.
“Vô Nhan phạm phải đắc tội, Vô Nhan sẽ dùng cả đời này bù lại, không cần giao long như ngươi tới nhắc nhở ta. Tội nghiệt của ngươi so với ta chỉ có hơn chứ không kém, thực….” Giọng Vô Nhan vừa nói ra miệng từ “thực” kia ra, Huyền mặc liền chém một đạo thiên lôi bất ngờ, hướng thẳng tới ngôi nhà tranh đằng sau Vô Nhan.
Vô Nhan quá sợ hãi, vội vàng biến về chân thân, dùng thân thể mình thay cho Thư Dung trong phòng kia đỡ một đạo thiên lôi này. Thân thể khổng lồ, ánh vẩy long lân lóe sáng rọi vào trong đôi mắt của Huyền mặc, khiến hắn không nhịn được mà thêm cười máu lạnh.
Một trận gió to nổi lên, trong nháy mắt Tuyết Cầu nháy mắt, trước mắt lại xuất hiện một con rồng màu đen, không có vẩy. Bộ dáng mặc dù không đẹp bằng Ứng Long, nhưng lại mang theo cỗ khí thế kinh người, khiến người ta không dám nhìn gần.
“Ha ha, Vô Nhan, nếu mà miệng ngươi không đắn đo, Huyền mặc lần sau sẽ không hạ thủ lưu tình nữa” Rồng màu đen không sừng xoay tròng trong không trung hóa ra là chân thân của Huyền Mặc, nói xong, hắn cười to xông tới hướng Ứng Long Vô Nhan. Hai con rồng phía chân trời quấn lấy nhau, khiến cho biển trời cũng biến sắc.
Tuyết CẦu bỗng như nhớ ra gì đó, vội vàng thừa dịp họ chưa chuẩn bị thì chạy tới chỗ ngôi nhà tranh trên cao kia. Đi đến trước cửa nhà đẩy cửa ra đã thấy Thư Dung một mặt bi thương nhìn xuyên thấu qua cửa sổ trong phòng nhìn lên bầu trời, khổ sở động lòng người. Chợt thấy Tuyết Cầu đẩy cửa vào, lập tức lùi lại tới góc tường, kinh ngạc nhìn Tuyết CẦu cười.
“Trời ơi, họ đánh nhau kịch liệt như vậy, cứ tùy tiện lôi cái gì phách phiếc ra, nguô trốn trong phòng cũng không thoát được đâu. Nam nhân đánh nhau, chúng ta nói chuyện phiếm nhé, nào đến đây” Tuyết CẦu chẳng nói hai lời liền lặng lẽ kéo Thư Dung ra khỏi nhà tranh.
NHưng vào lúc này, Vô Nhan chém cho Huyền mặc một đạo lôi quang từ đằng sau đuôi, lại bay thẳng tới căn phòng nhỏ mà Tuyết Cầu và Thư Dung vừa đi.
Tuyết CẦu chỉ cảm thấy trước mắt sáng lòa, lại nghe thấy phía chân trời giọng Huyền Mặc cất lên khàn khàn, “Tiểu Cầu Nhi!” Tuyết CẦu kéo Thư Dung theo bản năng nhắm tịt hai mắt lại, mãi nửa ngày mới phát hiện ra hai người chẳng tổn hao gì, mà ở phía trên các nàng vì nàng khởi động, ngăn trở công kích màn kia của Song Dực Vô Nhan.
Thừa nhận hai lần trực tiếp dùng sấm đánh, lại cường đại như Vô Nhan cũng lực bất tòng tâm, lảo đảo hai cái, định xoay người đón đánh Huyền mặc, thì từ trên trời giáng xuống một tấm lưới màu vàng, trói chặt hắn vào trong đó, càng giãy lưới thu càng chặt, thậm chí còn rút sạch pháp lực quanh người hắn. Cuối cùng Vô Nhan biến về hình người, ngã phịch một cái rớt cạnh bên các nàng, tà mi nhíu chặt lại, rõ ràng là thống khổ vô cùng.
Còn ở bên kia, Huyền Mặc cũng vội vàng theo đám mây chậm lại, long thân biến mất, ôm lấy Tuyết Cầu, kiểm tra cẩn thận một hồi, lúc này mới hết lo hỏi, “May mà Vô Nhan đỡ được, có bị thương không?”
Tuyết Cầu lạnh lùng đẩy Huyền Mặc đang nóng lòng quan tâm nàng ra, nhìn thư Dung bổ nhào lên người Vô Nhan khóc to mãi, tức giận dâng đầy mặt, “Ngươi định xử lý hắn thế nào?”
Huyền Mặc thấy Tuyết Cầu không sao, lúc này mới lạnh lùng liếc nhìn Vô Nhan bị trói trong lưới, hừ cái nói, “Chẳng liên quan tới ngươi, đừng có hỏi nhiều”
“Sao chẳng liên quan tới ta là thế nào, kiểu gì hắn cũng coi là ân nhân cứu mạng ta đi, ta suýt chút nữa đã bị ngươi bổ sấm sét tới biến thành con thỏ nước rồi mà” Tuyết Cầu thấy thái độ Huyền Mặc như thế, bất giác giận dễ sợ, kéo vạt áo Huyền Mặc tức giận chỉ trích.
“thì tính hắn không cứu, ta cũng sẽ cứu thôi” Huyền Mặc trợn mắt, nói lạnh nhạt.
“Thả hắn ra”
“Không thể”
“Ngươi nuốt lời”
“Tùy ngươi nói gì thì nói, chỉ có chuyện Vô Nhan Huyền Mặc nhất định không thỏa hiệp”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.