Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 36: Quyết định khó khăn




Quyết định khó khăn
“Lúc trước Long Thần đem đuổi tộc giao long ta tới chỗ này chẳng có một cọng cỏ cằn nào, ai ngờ tộc trưởng tiền nhiệm tộc giao long, cũng là phụ vương Huyền Linh của ta ở chỗ này phát hiện ra một bí mật động trời. Hóa ra, Long Vương và Long mẫu thời thượng cổ lúc trước cầm sắt hài hòa, ân ái vô cùng, nhưng không ngờ Long mẫu mất sớm hơn Long Vương, khiến Long Vương bi thương mãi, lập tức lừa toàn bộ con nối dòng kể cả Long thần đang ẩn nấp không rõ tung tích, mà hiện giờ phần mộ của Long Vương Long mẫu trên tám phương đại lục chẳng qua chỉ là mộ chôn quần áo và di vật thôi. Vào ba ngàn năm trước, phụ vương ở cánh đồng tuyết hoang phát hiện ra mộ chính của Long Vương và Long mẫu hợp táng” Huyền Mặc cố ý hạ thấp giọng, lại khiến cho câu chuyện mọi người thêm hưng phấn tò mò, mà cô gái ngốc tóc ngắn trước mắt này cùng với đống bột mì trắng hồ đồ trong ngực nàng kia lại có gương mặt chán nản, thậm chí có xu thế ngủ gà ngủ gật.
Huyền Mặc mỉm cười đặt tay bên hông Tuyết Cầu, cố ý thở nhẹ luồng khí nóng bên tai nàng, cất giọng khàn khàn, ‘Tiểu Cầu Nhi nếu thấy nhàm chán, hay chúng ta làm chút chuyện thú vị rồi mới tiếp tục cái đề tài kia đi”
Tuyết Cầu bị miệng thở khí nóng phun tới sợ tới mức run lên một cái, trên người lập tức nổi đầy da thỏ, nàng ưỡn mặt nghiêm trang cười lấy lòng bảo, ‘Ngài cứ tiếp tục, ta nhất định sẽ nghiêm túc nghe không lọt một chữ” Tuy nói là nói thế, trong lòng cũng thầm mắng Huyền Mặc mấy lần. Cả Tuyết Cầu cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng Huyền Mặc là yêu thật, kiểu gì cũng là một mỹ nam tử khó gặp, nhưng nàng với hắn hiện giờ bất kể thế nào tim không có cảm giác đập mạnh, mặt không đỏ, chỉ thấy nhiều nhất là bị hành động phong tình ngẫu nhiên và dung mạo tuyệt thế của hắn làm run lên mà thôi.
Huyền Mặc cũng đang nháy mắt với Tuyết Cầu, giọng điệu trở nên oán trách, “Bí mật này người khác có dựng lỗ tai lên nghe cũng chẳng được, mà tới chỗ ngươi ngược lại biến thành tiết mục ngắn thôi miên, ngươi bảo sao Huyền Mặc không tức chứ”
Tuyết Cầu thấy thế, da đầu tê dại, lập tức lấy lòng nhích vào trong lòng Huyền Mặc, chỉ mong hắn dừng ngay lời đối thoại tê người này lại, “Ta đang có tinh thần phấn chấn nghe đó, lão đại à, ngài nói mau đi. Ta biết, bí mật thôi mà, nghẹn lâu cũng chẳng tốt với thân thể đâu. Ngài không nói không vui, ta cũng sẽ chăm chú lắng nghe, chúng ta sẽ nói chuyện này xong nhanh lắm” Tuyết Cầu chỉ mong nhanh nói lời cáo biệt với hắn, lại nghe được lời ái muội xuyên tạc của Huyền Mặc, ánh mắt như nhả tơ mê hoặc người.
“Ở đằng sau Hồng Nghê, có một tòa núi Trường Bạch quanh năm tuyết  đọng, có loài chim bay mãi không ngừng, tẩu thú cũng không tìm thấy tung tích. Ba ngàn năm trước, phụ vương vì sinh nhật của Mẫu Hậu, một mình đặt chân lên núi Trường Bạch dị thường, muốn hái đóa hoa đẹp nhất thế gian là Điệp Vũ Tuyết Liên xuống cho Mẫu Hậu. Loại tuyết liên tổng cộng có ba đóa, mỗi một đóa có mười hai cánh hoa, lúc nở rộ như bươm bướm giang cánh nhẹ nhàng bay múa, đẹp không sao tả xiết. Ngay lúc phụ vương đặt chân lên vách đá hái được Tuyết Liên, lại phát hiện ra vách đá tầng tầng lớp lớp quấn quanh bị băng tuyết bao trùm tình vợ chồng. Tình vợ chồng này rất khỏe mạnh, nếu không nhìn cẩn thận, thì không nhìn ra, chỉ là phụ vương nhìn cái này mãi mà thấy giật mình, bởi vì tình vợ chồng này là từ trong một ỗ nhỏ tràn ra, nhìn tuổi thì ít nhất cũng có trên vạn năm.
Phụ Vương sợ lấy được Tuyết Liên sẽ dập nát, nên cẩn thận ôm đóa hoa mềm này vào trong ngực trở về Hồng Nghê, Mẫu Hậu dĩ nhiên là rất vui. Rồi sau đó Phụ vương gạt mọi người lại lên núi Trường Bạch một chuyến, hơn nữa dựa vào trí nhớ tìm được cái hang nhỏ kia. Trong động bò đầy tình vợ chồng, đợi bổ rộng miệng hang ra chui vào động, phụ vương phát hiện băng quan của Long Vương và Long Mẫu, vẫn là bộ dáng như cũ năm đó, cũng đã không còn sống nữa. Phụ Vương liền đoán nhất định là Long Vương mất vợ, thống khổ, nên chọn nơi có Điệp Vũ Tuyết Liên sinh sống mà ở bên, rồi gieo xuống tình vợ chồng tượng trưng, cùng táng với Long Mẫu tại chỗ này”
“Hóa ra Thất Thải Hàn Linh Thiền lúc nào cũng có bên cạnh Long Vương lại ở trên tay tộc giao long, tồn tại là thế” Tuyết Cầu lúc đầu cảm thấy nhàm chán, rồi dần bị lời Huyền Mặc nói thu hút, bất giác nghe tới mê mẩn. Đợi Huyền Mặc nói xong, lập tức cất tiếng ngắt lời hắn, cuối cùng còn chớp mắt đỏ to đầy đắc ý phi thường, linh động.
Huyền Mặc đang nói vào vấn đề chính, đột nhiên bị Tuyết CẦu cắt ngang, cứ như đang ăn bị mắc xương cá vậy nghẹn đến khó chịu, liền trừng phạt duỗi ngón tay búng một cái lên trán trắng nõn của Tuyết Cầu, thấy Tuyết Cầu uất ức ôm trán, lại thấy buồn cười, nên cũng không so đo nhiều, nói tiếp, “Đúng như lời Tiểu Cầu Nhi nói, Thất Thải Hàn Linh Thiền kia thực sự được phát hiện ở ngay cạnh di thể của Long Vương và Long Mẫu, hơn nữa không chỉ xa xa có những này. Động này còn có huyền cơ, nó là một phần tương liên với núi Trường Bạch, nên khối băng đông lạnh Long Vương và Long Mẫu cũng chịu ảnh hưởng của độ ấm trong động có dấu hiệu hòa tan, mà phía bên kia do tiếp xúc nhiều năm với băng hàn cực lạnh của núi Trường Bạch, nên vạn năm nay, khối băng này vẫn duy trì nguyên trạng, không hòa tan mà càng đông lại.
Điều khiến người ta thấy kinh ngạc không phải mỗi thế, bản thân Long Vương và Long Mẫu linh khí do bị đóng băng mà không phát tiết ra ngoài, mà nước băng hòa tan này lại mang theo linh khí càng làm dịu đi tình vợ chồng trong hang, hơn nữa tình vợ chồng này không phải vật nào khác mà chính là vạn vật của Chúc Long ta dùng. Vật ấy đã sớm tuyệt tích ở tám phương đại lục, không ngờ ở đây lại mọc rễ nảy mầm, rậm rạp. Chúc ta này một năm chỉ kết một quả, lại thẩm thấu linh khí của Long Vương và Long Mẫu trong đó, nên Huyền Mặc cho vật nhỏ này ăn một quả, cũng tương đương với pháp lực trăm năm của nó tăng lên, dĩ nhiên có thể học xong cách bay lượn là chuyện quá nhỏ” Huyền Mặc xoa xoa đầu bé cưng Kim Tinh, cười đắc ý nói.
“Yêu nghiệt, ngài không có khả năng vô duyên vô cớ nói chuyện này với ta chứ, tâm tư ngài thế nào, cứ nói rõ với ta đi” Tuyết Cầu mặc dù vui mừng thấy bé cưng Kim Tinh  có thể không công mà được hưởng trăm năm tu luyện thành pháp lực, nhưng cũng biết thiên hạ này không có chuyện ăn miễn phí, hơn nữa thi ân cho bé cưng Kim Tinh lại là yêu nghiệt Huyền Mặc.
“Ha ha, nói chuyện cùng Tiểu Cầu Nhi thật sảng khoái, không cần tâm cơ cũng không cần lòng vòng” Huyền Mặc mặt mày cong cong, thuận thế cào mái tóc ngắn mềm của Tuyết Cầu, thưởng thức trên tay, “Hóa ra vật nhỏ này muốn biến trở thành người phải mất ngàn năm, tuy nhiên Huyền Mặc có thể suy xét đem một quả chúc ta cho nó, ít nhất mười năm thì có thể biến hình rồi”
“Ngươi tốt bụng thế sao? Điều kiện gì?”
“Huyền Mặc rất rất thích một cô gái giống như Tiểu Cầu Nhi vậy. Điều kiện à, trước khi bé cưng Kim Tinh biến thành hình ngươi nhất định phải ở cùng nó tại Hồng Nghê này, từng bước cũng không được rời Huyền Mặc đi”
“Ta sao biết ngươi nói thật hay giả, nếu ngươi đổi ý, dùng điều kiện này cột ta ngàn năm, yêu nghiệt, ngươi tính toán như thế thật sự là tốt quá đi” Tuyết Cầu khịt nhẹ, mười năm, nàng sao dám khẳng định ngây ngốc cạnh bên yêu nghiệt này những mười năm chứ.
“Huyền Mặc đã nói bí mật này cho ngươi biết, còn không phải thành ý sao, chẳng nhẽ là muốn Huyền Mặc này móc tim ra cho ngươi nhìn một cái sao?” Huyền Mặc giống như rắn cuốn quít quanh người Tuyết Cầu, y như oán phụ bị vứt bỏ vậy cứ mở miệng là ngập tràn oán niệm.
“Vậy Vân và Khô Vinh thì sao?” Tuyết Cầu hơi chút dao động, dù sao thì mười năm biến hình là mộng ai chẳng muốn, nàng cũng hy vọng sớm có ngày nhìn thấy bé cưng Kim Tinh biến hình thành người có bộ dạng khả ái thế nào.
“Hai người họ là người Long Tộc, dĩ nhiên là không thể ở đây lâu rồi” Huyền Mặc khinh thường nói, giọng bỗng chốc lạnh lẽo hẳn lên.
“Vậy Tuyết Cầu cũng không ở lại, cáo từ” Nói xong, Tuyết CẦu liền ôm lấy bé cưng Kim Tinh định tránh ôm ấp của Huyền Mặc.
“Đã nhiều ngày Huyền Mặc thường đi thăm vật nhỏ này, nghe bé con nói, nó thích nhất là nương Tuyết Nhi của nó, vì thế có nằm mơ cũng cứ muốn gọi một câu nương Tuyết Nhi cho ngươi nghe. Bé con, Huyền Mặc cũng hết cách rồi, mẹ ngươi không muốn ở lại, vậy ngươi đành đợi ngàn năm sau bản thân mình biến hình đi” Huyền Mặc cố ý đem lời nói xoay chuyển, đôi mắt nhìn thẳng vào bé cưng Kim tinh. Quả nhiên bé cưng nghe được, lập tức mặt mũi phờ phạc ỉu xìu, đôi mắt tím xinh đẹp mờ mịt hẳn đi.
Thấy bộ dạng bé cưng Kim Tinh như vậy, trái tim Tuyết Cầu cũng lập tức co đau, đúng vậy, ai mà không mong tới ngày được gọi nương của mình một câu chứ, có thể có tay chân được nhào vào làm nũng trong lòng nương mình chứ.
“Mười năm, tám phương đại lục chẳng có gì khác, ở đây mười năm tuy nhiên chỉ trong nháy mắt. Tiểu Cầu Nhi, ngươi có thể tưởng tượng được thì tốt lắm, Huyền Mặc không ép ngươi, hiện giờ ngươi muốn đi, ta lập tức cho người đưa đi ngay”
“Ba ngày, cho ta thời gian ba ngày để suy nghĩ chuyện này” Tuyết CẦu cúi đầu, lại không biết nên mở miệng nói chuyện này với Vân CẢnh thế nào.
“Được, Minh Nguyệt, mang Tiểu Cầu Nhi đi đi” Huyền Mặc thấy Tuyết Cầu có dấu hiệu xuống nước, dĩ nhiên cũng không có ý làm khó. Trong mắt hắn mang theo tự tin cười cười, coi như chắc chắn Tuyết Cầu sẽ ở lại vậy.
Đợi Tuyết Cầu ôm bé cưng Kim Tinh trở lại chỗ nhóm Vân Cảnh ở Vận cung, định nói muốn ở lại đây thế nào nhỉ? Không nói ra, lại thấy trong mắt Vân Cảnh ánh lên quan tâm, miệng Khô Vinh cứng mà trong mềm lòng, nếu muốn cách biệt mười năm, lại khó khăn và đầy bi thương tới cỡ nào.
“Kỳ lạ, bánh bao tẩm bột này mới không thấy mấy ngày mà lại càng ngày càng giống đống bột mì trắng rồi” Mắt phượng Khô Vinh mở to, nhìn vòng quanh người bé cưng Kim Tinh một lượt, cũng thấy bé cưng có thay đổi thì không nhịn được cất lời tấm tắc kỳ lạ, “Xem ra tộc giao long cũng không bạc đãi nhóc quỷ này đâu nhỉ”
Tuyết Cầu hưng phấn phụ họa thêm hai câu, Khô Vinh sơ ý kia dĩ nhiên là không nhìn ra đầu mối gì, còn Vân CẢnh nhạy cảm thì lại cảm thấy, từ sau khi ở cung điện Hồng Nghê của Huyền Mặc về, Tuyết Cầu có vẻ nhiều tâm sự, cả ăn cơm cũng không thiết lắm nhìn chẳng vui vẻ tý nào.
Ban đêm, Tuyết Cầu trằn trọc khó ngủ, Vân CẢnh dĩ nhiên cũng không thể ngủ nổi. Ánh mắt nhu hòa khóa chặt trên bóng hình nhỏ bé yêu thương xinh đẹp kia, Vân Cảnh thở dài, chủ động phá vỡ không khí yên tĩnh có một không hai này, “Tuyết Nhi, Huyền Mặc nói gì với nàng sao?”
“Không, không có gì” Tuyết Cầu cứng đờ cả người, lập tức hạ giọng đáp lại, rõ ràng tránh né và lệ rơi.
Lại là tiếng thở dài liên tục, Vân Cảnh ôm chặt Tuyết Cầu vào trong lòng, nói mềm nhẹ, “Chỉ cần nàng và Nguyên Bảo bình an vô sự là được rồi, Cảnh cũng chẳng cầu mong gì hơn” Tuyết Cầu nghe vậy thân hình lại khẽ run lên, cũng chịu đựng không nói lời nào, cứ vậy không nói gì mà ôm nhau trọn một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Vân Cảnh liền bảo Anh Chiêu về Phù Ngọc phía nam trước, mang tin tức Thất Thải Hàn Linh Thiền và sự bình an của mọi người tới Cánh đồng Tuyết Hoang báo cho Bồ Lao Vương Thổ Thân biết, còn phần Tuyết Cầu cũng bởi vì kiên trì ở lại Hồng Nghê ba ngày. Ba ngày này tộc giao long thực ra phụng chỉ đối đãi thượng khách, cung kính hữu lễ, đối đãi với Tuyết Cầu đều là chiêu đãi thịt cá cả.
Chỉ là ba ngày qua đi, cả Khô Vinh cũng phát hiện ra Tuyết Cầu không bình thường, nếu đổi lại là trước kia, nàng nhìn thấy chiêu đãi phong phú như thế đúng là cười không khép được miệng, hiện giờ lại cả ngày như chứa tâm sự, thỉnh thoảng còn ngẩn người chẳng thèm động đũa với món thịt yêu thích nhất.
“Này, nhóc quỷ Phụ Hý, con thỏ ngốc mấy ngày nay sao thế?’ Khô Vinh cố ý cướp miếng thịt trong bát Tuyết Cầu, kỳ tích là không bị nàng đánh chửi, bởi vậy, hắn đành phải hỏi Vân Cảnh gần gũi Tuyết Cầu nhất.
“Vân Cảnh cũng không biết” Vân Cảnh lắc lắc đầu, nhìn về phía Tuyết Cầu trong đôi mắt bạc lại càng thêm nghĩ ngợi và suy tính, chẳng qua nàng không nói, hắn cũng không hỏi.
Mà nhoáng một cái, ước định ba ngày với Huyền Mặc đã hết, Tuyết Cầu sau khi dùng  bữa tối xong liền đem bé cưng Kim Tinh ở lại Vận Cung, để Vân Cảnh lo lắng với Khô vinh nghi hoặc trong mắt theo Thanh Phong tới điện Hồng Nghê. Lúc này lại đi, trong lòng nàng đã thầm hạ quyết tâm, chỉ là không biết quyết định này sẽ gây ra sóng gió gì giữa họ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.