Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 31: Bé cưng ra đời




Bé cưng ra đời
Mọi người lại trở lại hành cung Phù Ngọc thì đã là nửa đêm, dọc theo đường đi, Khô Vinh và Tuyết Cầu đều không nói thêm câu nào, đến cả bảy người nhỏ xíu hay cãi nhau cũng ít nhiều trở nên trầm mặc ít nói hẳn đi.
Mãi cho tới khi họ từ đám mây hạ xuống, Tuyết Cầu bỗng dưng mới nghĩ ra một chuyện, vội vàng kéo tay áo Vân CẢnh, tò mò hỏi, “Vân, làm sao huynh lại tìm được chúng ta thế?’
Vân Cảnh cười khẽ không nói, một lát sau cũng giơ nhẹ tay phải lên, ngón tay xoẹt qua đồng tâm hoàn Tuyết Cầu đeo bên tai phải, lập tức nhàn nhạt giải thích, “Tuyết Nhi đã quên mất vật này rồi sao, nếu mà nàng và ta cách nhau không xa, Vân Cảnh liền có thế dựa vào nó đi tìm được nàng thôi”
Tuyết Cầu chợt bình tỉnh hiểu ra, nghĩ có đồng tâm hoàn thật là tốt, có nó không còn sợ tách ra cùng Vân Cảnh nữa..
Ai nào biết, lời hai người này còn chưa nói hết, đã có một giọng kiều mị mang theo mười phần vui sướng từ chỗ Khô Vinh truyền đến, cắt đứt không khí đang nảy nở tốt đẹp giữa hai người. “Nam tử tuấn tú quá ha! A, huynh tên là gì? Ta tên là Tử Nhi, có thể cho Tử Nhi thơm huynh một ái được không?” Hóa ra Tử Nhi nằm trong lòng bàn tay Khô Vinh bất giác tỉnh lại, nàng mới mở mắt đã nhìn thấy Vân Cảnh một thân quần áo trắng thanh tao phong nhã, chẳng chút do dự quên phắt ngay chủ nhân Khô Vinh của mình, chẳng nói câu nào bay vọt tới Vân CẢnh, hai mắt quyến rũ như nước mùa xuân nhấp nháy xao động, nhìn có vẻ hưng phấn vô cùng.
Vân Cảnh từ nhỏ đã bị Vân Nhị và Thổ Lạc quấn quít quen rồi, nên tập kích đột ngột thế rất có kinh nghiệm, theo phản xạ ngửa đầu, tránh thoát cái miệng nhỏ nhắn nhiệt tình của Tử Nhi, mà Tử nhi do dùng sức quá độ, bị đập mạnh đột ngột lên cột đá hành cung. Cột đá hành cung không thể do với thân cây được, lần này bị rất mạnh, không những làm Tử Nhi ngất đi mà trên đầu còn nổi lên mấy cục u to nhỏ.
Tuyết Cầu buồn cười đem Tử Nhi bé bỏng danh xứng với người xách lên từ dưới đất, trả lại cho Khô Vinh, cũng không ghét hành vi lỗ mãng của Tiểu Hoa Si này, mà cju lại còn cảm thấy Tử Nhi có tính cách dám yêu dám hận thực sự đáng yêu vô cùng. Khô Vinh khinh thường hừ một tiếng, cất một cấu bất mãn oán trách, “Đáng đời”, nhưng miệng cứng mà lòng mềm thay Tử Nhi làm tan cục u bầm, đặt cạnh Lam Nhi đang ngủ say.
“Con bà nó chứ, khuya khoắc rồi còn ầm ĩ cái gì! Lão Tử nên đi vào cõi tiên một mát, các ngươi cứ người nào cũng đều trèo lên đầu lão tử là sao!” Hồng Nhi rống mạnh lên, trong ban đêm càng to tới mười phần.
Vân Cảnh khẽ chau mày, không hiểu hỏi nghi hoặc, “Sao vô duyên vô cớ xuất hiện một vị Khô vinh đại nhân là thế nào?”
“Con bà nó, lão tử chỉ có một, ở đâu ra người thứ hai! Hồng Nhi, lão tử vẫn chưa lên tiếng, ngươi câm miệng lại cho lão tử!” Khô Vinh bị Vân CẢnh nói vô tâm thì tái mặt, lập tức rống lên với Hồng Nhi. Quả thật gừng càng già càng cay, khí thế của Khô Vinh ào qua, Hồng Nhi như đồng tình với hắn, cũng không lên tiếng.
Tuyết Cầu không khách sáo đá một đá về Khô Vinh, cộng thêm lời trách cứ ác độc, “Hơn nửa đêm rồi, còn gào loạn cái gì, định đem cả tộc Bồ Lao đánh thức hết sao!” Khô Vinh uất ức xoa xoa chân bị đá, vừa ác độc trừng mắt nhìn Hồng Nhi như không có chuyện gì, đành ngậm bò hòn, muốn giận dữ gì cũng đành nuốt trong bụng.
“Khô Vinh đại nhân, Lục Nhi vẫn  đói…” Lúc trước ăn no chút thức ăn Tuyết CẦu chia cho, Lục Nhi khẩu vị lớn kia bụng đáng thương lại kêu lên òng ọc, tội nghiệp đòi ăn với Khô Vinh.
Khô Vinh đau đầu xô cùng xoa trán, chỉ rõ một con đường đi thoáng cho Lục Nhi, “Tự ngươi tới phòng bếp hành cung Phù Ngọc tìm ăn đi, đừng tới làm phiền lão tử nữa” Lục Nhi được lệnh, dĩ nhiên là mừng húm hướng về thánh địa chất đầy thức ăn là phòng bếp bay đi.
Còn Hoàng Nhi và Chanh nhi tối ngày cãi nhau giờ này lại vô cùng an tĩnh, hóa ra vừa mới thức dậy, Tuyết Cầu dạy họ cách thức đem đồ vật ra phân thắng bại, chỉ tiếc hai người không những có bề ngoài giống nhau mà sức cũng tương đương, đúng là so mãi cũng không phân ra thắng bại, hiện giờ lại so vòng tròn trên người Khô vinh nữa, vẫn tiếp tục đọ sức không ngừng, lại nhất định không chniuj thua. Còn Thanh Nhi nhu nhược yếu đuối lại vô cùng nghe lời làm trọng tài, hơi chút không tuân theo quy định thì lập tức sửa lại cho đúng.
“Hù…”Chỉ có Lam Nhi thì vẫn cứ ngủ ngon mãi, xem tình hình này thì dù trời có sụp xuống nàng ấy vẫn lấy giường làm chiếu, lấy tời làm chăn tiếp tục ngủ bù.
Ở trong cảnh huyên náo, một tiếng vỡ bụp đột ngột từ trên người Tuyết Cầu truyền đến, mọi người ồn ào ngừng hoạt động, đồng loạt nhìn, Tuyết Cầu không hiểu nhìn sang bên hông mình, tiếng vỡ đúng là từ trong túi Càn Khôn vang ra.
“Tuyết Nhi, hay là quả trứng kia…” Vân Cảnh khẽ lên tiếng nhắc.
Tuyết Cầu nghe ra, bất giác nóng nảy, vội vàng cẩn thận lấy trứng rồng Tù Bò màu nâu trong túi ra, đã thấy có một vết rách thật sâu, “Vân! Trứng vỡ, làm sao đây, bé cưng trứng có thể không còn được ấp nữa sẽ chết chứ?” Tuyết Cầu tưởng cú đá Khô Vinh vừa rồi dùng quá sức nên mới ép cho trứng bị vỡ. Nàng nghĩ đến rằng mấy ngày nay mình dốc lòng chăm sóc chiếu cố đã công cốc, lập tức tự trách khóc lóc.
“Tuyết Nhi, trứng rồng cứng như đá, tuyệt đối không dễ vỡ vật, theo Cảnh thấy, đúng là không phụ lòng người, nó biết nàng ngày nào cũng ngóng trông, nên sinh ra sớm trước mà thôi” Vân Cảnh mỉm cười ôm Tuyết Cầu vào ngực, cất giọng an ủi, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ Tuyết CẦu vẫn còn treo đầy nước mắt  thì vừa đau lòng vừa buồn cười.
Đúng như lời Vân Cảnh nói, chỉ lát nữa thôi, trứng rồng Tù Bò lại nứt một đường mới, rồi lập tức một mảnh vỏ trứng rớt xuống, kèm theo một bé cưng Tù Bò toàn thân trắng như tuyết, mỏ nhọn mình rồng thò cái đầu nho nhỏ ra, mắt vẫn chưa mở, cái miệng đã há ra kêu mãi không ngừng. Chẳng boa lâu vỏ trứng cứng rắng đã nứt vỡ, bé cưng Tù Bò đáng yêu đã cuộn tròn thành một cục, cái đuôi linh hoạt cuốn nhẹ trên tay Tuyết Cầu, đầu dúi vào trong lòng nàng, kêu dịu dàng khe khẽ, chẳng bao lâu cái miệng chẹp chẹp nhỏ nhắn khép lại ngủ rất say.
Trên mặt Tuyết Cầu vẫn còn đọng lại giọt nước mắt trong veo, chỉ là con ngươi hưng phấn và vui sướng không cần nói cũng biết. Nàng cao hứng ngước khuôn mặt nhỏ lên, làm động tác bảo mọi người không được lên tiếng, lúc này mới cảm thấy mĩ mãn ôm bé cưng Tù Bò bước trở về phòng, thậm chí còn bỏ quên Vân Cảnh một bên nữa.
Vân Cảnh và Khô Vinh lần đầu tiên chứng kiến một sinh mệnh mới ra đời, nửa ngày cũng không nói được câu gì. Vân Cảnh thấy Tuyết Cầu vứt hắn trở về phòng, tỏng mắt chỉ có bé cưng Tiểu Long mới ra đời, tuy hơi ghen, nhưng cũng cưng chiều cười cười đi theo về. Còn Khô Vinh thực ra lại trừng mắt khinh thường bé cưng Tù Bò mới sinh, đợi Tuyết Cầu đi rồi mới thì thầm, “Lại được một cái bánh bao trắng như cục bột nữa”
BÁnh bao cục bột như lời Khô Vinh nói, là thay thế cho địa vị đồ ăn, chiếm vị trí quan trọng nhất trong cảm nhận của Tuyết Cầu, cũng khiến cho Vân Cảnh nảy sinh ý niệm nhanh chóng thành thân với Tuyết Cầu.
Do bé cưng Tù Bò sinh ra, hành cung Phù Ngọc lại một trận bận bịu, không nững  vì bé cưng mới sinh đúng là của tộc Tù Bò, mà cũng bởi trăm năm qua trong hành cung chưa từng có nguyên nhân sinh mệnh mới sinh ra, vì thế ai ai cũng cưng chiều bé cưng, ai cũng yêu thích nó.
Sức ăn Tù bò không lớn, lại cũng đúng là có hoàn cảnh yêu cầu hà khắc, chỗ nào có Tù Bò thì có tiên nhạc làm bạn, bộ tộc họ cũng lấy nhạc khí và âm nhạc thể hiện sự vui sướng cố chấp quá sức tưởng tượng của mọi người. Còn bé cưng Tù Bò dù vừa sinh ra nhưng cũng đam mê hết thảy mọi âm thanh, duy nhất không thích tiếng chuông của tộc Bồ Lao kia. Vì thế, những ngày sau này bé cưng khóc to, Tuyết Cầu đau lòng, Vân Cảnh cười khổ, Thổ Thân đau đầu, Khô Vinh tức giận mắng, thực sự rất náo nhiệt.
Mà bé cưng sinh ra chưa lâu, Tuyết CẦu lại vì chuyện bé cưng mà thấy phiền lòng mãi. Nàng vốn muốn cho bé cưng đi theo họ Tuyết của nàng, chỉ là Vân Cảnh lại bảo tộc Tù Bò đều có họ Kim, sau này bé cưng cuối cùng cũng nhận tổ quy tông, tất không thể làm hỏng quy củ. Vì thế bé cưng lấy một cái tên vang rầm, ai ai cũng có thể nói là hao tổn rất nhiều tâm tư.
Bảy người nhỏ bảy sắc của Khô Vinh nói, nếu cùng họ đồng nhất xuống thế gian, thì đó là duyên phận trời định, phải cùng họ cùng têm, gọi là Kim Nhi. Lời vừa nói ra, cả bảy người nhỏ đều bị Tuyết Cầu chẳng chút lưu tình đá bay ra ngoài phòng. Cục cưng của nàng giới tính là nam, sao lại có thể lấy tên con gái đặt cho được chứ. Ý kiến này không những bị Tuyết Cầu bác bỏ, mà còn trừng mắt lườm họ bên ngoài một cái, cấm họ tranh cãi ầm ĩ, ảnh hưởng bé cưng nghỉ ngơi.
Còn Khô Vinh thì tắc nghẹn, định lấy một cái tên bá đạo để gọi, dù sao này diện mạo không đủ dọa người thì khí thế cũng có thể chấp áp kẻ địch, kiểu gì cũng phải gọi là Kim đại gia hay là Kim lão đại mới được. Tuyết CẦu khó hiểu, nếu theo lời Khô vinh nói, chẳng lẽ cục cưng của nàng chuyên tìm người đánh nhau sao. Vì thế Khô Vinh đang hào hứng phấn chấn nói cũng bị Tuyết CẦu đá một đá bay ra ngoài cửa, cùng cảnh ngộ với bảy phân thân của hắn, lại còn bị uy hiếp cấm hắn không được nói bất kỳ lời bất nhã nào trước mặt bé cưng, miễn cho sau này học theo lớn lên trở thành kẻ thô tục như hắn. Khô vinh nghe xong, tức giận suýt sôi trào, lão tử, một cái tên gọi đầy khí thế, lại hoàn toàn bị cách chức thành bất nhã và tục khí chứ.
Còn bản thân Tuyết Cầu thì lại như chìm trong cái tên Kim Nguyên Bảo và Kim Thịnh Khang, bồi hồi thống khổ lựa lựa chọn chọn.
“Con bà nó chứ, cái tên chó má gì thế, còn không thấy lão tử đặt cái tên dễ nghe thế sao!” Khô Vinh bị giam ở bên ngoài không phục gào lên.
“Ngươi thì biết cái gì, cái này cũng được gọi là cùng giờ đều tiến. Kim Thịnh Khang có nhiều nước phong tình. Còn về Kim Nguyên Bảo đó cũng là Tuyết Nhi hy vọng bé cưng nhà ta sau này cơm áo không lo, sống cuộc sống giàu có đó” Tuyết Cầu hung ác trừng mắt lườm Khô Vinh ồn ào ngoài cửa, hoàn toàn không thèm để ý tới lời giễu cợt của hắn.
Vân Cảnh ở một bên tao nhã xoa đầu vỗ trán, khóe miệng khẽ run lên cười khe khẽ không che được, do nín cười quá lâu mà thống khổ vô cùng. Cung chẳng biết trong đầu Tuyết Nhi của hắn có chứa biết bao thứ ly kỳ cổ quái, nếu thực sự gọi vậy, biết đâu chứng cha mẹ ruột bé cưng mà biết chắc phải tức tới xỉu luôn mất.
|Bỗng linh quang chợt lóe, Vân Cảnh lại nhìn bé cưng cuộn tròn ôn nhu trong lòng Tuyết Cầu, mắt bạc cong lên cười cười đề nghị, “Lúc trước Mẫu Hậu thay Cảnh gọi là Thìn, đúng lúc cũng nghe được ở thế gian một thành ngữ, Cảnh Sao Khánh Mây, ý bảo là cát tường. Nếu là thế, chẳng bằng gọi là Kim Tinh, cũng có ý là ngôi sao may mắn”
Tuyết CẦu chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn Vân Cảnh, đợi sau khi hắn nói ra ý của mình, lập tức cười ngây ngô gật đầu đáp, “Vân tốt nhất, còn tốt hơn Khô vinh nhiều. Vậy thì gọi là Kim Tinh, nhũ danh Nguyên Bảo” Tuyết Cầu dù nói vậy, trong lòng lập tức lại nghĩ ra chuyện thích thú gì đó, vui mừng dướn mày, càng nghĩ càng thấy cái tên Kim Tinh đúng là rất hay.
Còn Vân Cảnh sao đoán được điểm tâm tư nghịch ngợm này của Tuyết Cầu, thấy nàng vẫn kiên trì muốn gọi Kim Tinh bé nhỏ với nhũ danh là Nguyên Bảo, thì cười cười, vui cùng nàng. Vì thế, bé cưng Tù Bò có cái tên chính thức là Kim Tinh, dù có một cái tên rất tục nhưng đáng yêu là Nguyên Bảo, lại khiến cho bảy nhười nhỏ lải nhải, có tính cách khác xa bảo mẫu người lùn, cũng có dáng điệu ngây thơ tham ăn giốn mẹ thỏ, chỉ là người làm mẹ này cũng thực sự cổ quái, nhũ danh cũng không gọi, lại cứ muốn gọi bé cưng Kim Tinh thành Quá Nhi, khiến ai nấy đều khó hiểu, còn nàng chỉ thần bí cười cười, cuối cùng vứt lại một câu, “Chuyện này không thể diễn đạt hết bằng lời, nói tóm lại là, có nói các ngươi cũng không hiểu đâu” Rồi đem đuổi sạch mọi người về hết.
Chỉ là thân phận Vân CẢnh và Khô vinh hơi xấu hổ, Tuyết CẦu nghĩ mãi lúc này mới ôm bé cưng Kim Tinh có đôi mắt tím xinh đẹp đáng yêu mới mở mắt giờ phút này nhìn nàng không chớp, chỉ về phía hai người kia nói, “Quá Nhi, người mặc áo lam kia gọi là Khô vinh gia gia, còn người mặc áo trắng gọi là Vân phụ thân, cần phải nhớ rõ nha”
Lời vừa nói ra, Vân Cảnh vốn trong mắt đang ôn nhu hiền hòa bất giác đầy ý cười, hóa ra trong lòng để ý tới bé cưng Kim Tinh cướp đi tuyết Cầu là một chuyện, giờ phút này lại nghe Tuyết Cầu nói vậy cũng thích liền, càng nhìn bé cưng càng thuận mắt, càng nhìn càng thích.
Chỉ là Khô Vinh nghe xong thì rất không hài lòng, thấy hắn lập tức có chút tức giận mắt với tuyết Cầu, “Con bà nó chứ, lão tử thì sao? Dựa vào cái gì mà thằng nhóc quỷ Phụ Hý được gọi là Phụ thân, còn biến lão tử thành gia gia chứ!” Nói xong, hắn còn ác độc trừng mắt lườm bé cưng Kim Tinh, cất giọng gào lên, “Nhóc quỷ, phải nhớ gọi lão tử là Khô Vinh phụ thân đó!”
Kim Tinh bé cưng nghe tiếng nhìn về phía Khô Vinh, cũng bị tiếng rống giận của hắn, mím chặt miệng, vùi vào trong lòng Tuyết Cầu, khóc bi ba bi bô lên, biểu hiện bị dọa sợ không nhẹ.
“Khô vinh!” Tuyết Cầu hận giậm chân một cái, giọng còn vang hơn cả giọng Khô vinh rống lên lúc trước mấy phần, Khô vinh rụt cổ lại, biết mình không những chọc giận Tuyết Cầu, lại còn khiến cục thịt nhỏ trong lòng nàng khóc nữa, bị chửi cũng thấy đáng. Quả thật Tuyết Cầu đang bực nổi giận nói với Khô Vinh, “Sau này ngươi cách xa ta và Quá Nhi ra mười trượng, nếu còn dám tới gần, đừng trách ta trở mặt không nhận ngươi đó”
Trong lúc họ lại cãi nhau, đám mây phía trên hành cung Phù Ngọc, có bộ quần áo trắng bay bay trong gió, thoang thaongr mùi hoa. Mà ở trước mặt mọi người này, lơ lửng một đám mây ngưng tụ lại thành một bọt nước rất to, bọt nước ấy rọi đúng vào đám người Tuyết Cầu. “Ha ha ha, Tiểu CẦu Nhi, Huyền Mặc thực dung túng ngươi quá rồi sao?” Trong không trung vang lên tiếng cười âm âm, lại khiến lông tơ người ta dựng đứng lên. Tuyết Cầu phía dưới không biết bản thân mình đã chọc giận yêu nghiệt của nàng đang rình coi mình, vẫn còn cười rất hạnh phúc. Cũng là yêu nghiệt lại muốn làm loạn một phương, có tội cũng thành vô tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.