Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 20: Sóng ngầm mãnh liệt




Sóng ngầm mãnh liệt
Phượng Lê bất đắc dĩ nhìn đằng sau mình chút, ngay hôm qua lúc hắn vừa khôi phục pháp lực lần nữa và sau khi biến thành hình người, bị cô gái áo trắng tên là Tuyết Cầu kia cười tủm tỉm ném ra một câu, “Dứa thơm, ta rất vừa ý với ngươi” Rồi kéo hắn vào địa ngục vạn kiếp bất phục.
Yêu vật quả nhiên vẫn là yêu vật, nhìn bề ngoài thì đáng yêu ngây thơ, thực ra trong bụng đầy ý đồ xấu xa. Phượng Lê khóc không ra nước mắt, từ sau khi sự kiện hư hư thực thực kia phát sinh, Vân Cảnh rốt cuộc cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, mà cả Khô vinh tự cao tự đại kia cũng ỷ vào mình có phép thuật cao cường tùy tiện trêu cợt hắn. Hắn dám chắc chắn, cô gái này nhất định có ý đồ, tuy hắn mới đến chẳng hiểu quy củ gì, trên bàn ăn chưa được sự đồng ý của nàng đã cướp mất một cái đùi gà của nàng, liền bị nàng ghi hận mãi trong lòng mượn người khác có mục đích trả thù giúp mình.
Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Phượng Lê mới dần hiểu rõ, cô gái mắt đỏ này chân thân thực sự đúng là con thỏ trắng tai cụp. Nói vậy hắn cũng có chút ấn tượng thật, trên thọ yến ngày đó trong tay Vân Cảnh ôm con thỏ chính xác là nàng ta không thể nghi ngờ.
Tiếp đó là Khô Vinh, nghe Tuyết Cầu tiết lộ tin này cho hắn, người nhỏ bé ấy nhìn có vẻ nhỏ yếu nhưng trải qua công kích cũng là một đại nhân vật Long thần nổi tiếng một thời. Chỉ là tính tình quá mức tự cao tự đại, chẳng coi ai ra gì, trách không được mà hắn dám ăn nói lỗ mãng với Vương gia gia Phượng Tu như thế.
Vì nhìn như rất mạnh, thực ra hắn là kẻ nhỏ yếu nhất như thịt cá trên dao thớt vậy, mặc người ta xúc phạm. Tuy hắn trước không đem kết quả trong tộc Phượng Hoàng đã xảy ra nói nói với ba người trước mắt này, nhưng vẫn bị họ bắt mang theo tiến về xích nguyên phía nam.
Xíc Nguyên là vị trí trung ương thuộc lãnh địa phía nam, cũng đúng là nơi tộc Phượng hoàng cư ngụ, hơn nữa lại độc chiếm núi Đan Huyệt làm lãnh địa của mình, từ trước tới giờ với tộc Bồ Lao nước sông không phạm nước giếng, cũng có nghĩa là có thể chúng sống hòa bình. Mà Thanh Khâu thì cách Xích Nguyên không xa về phía Bắc, cũng đúng là nơi cư ngụ của tộc Thanh Loan, hơn nữa cũng độc chiếm một núi làm lãnh địa của riêng mình. Bởi thời thượng cổ, tộc Thanh Loan và tộc Phượng hoàng vốn là một chi, rồi tiếp đó do bất đồng mà phân tộc vì thế hai tộc khác xa so với tộc hắn kết giao chặt chẽ, thường thường là tộc Phượng Hoàng và tộc Thanh Loan thông hôn với nhau.
Không nói tới tộc Thanh Loan, mà chỉ nói tới tộc Phượng Hoàng, nam là Phượng Lửa, nữ là Viêm Hoàng, lúc biến hình đều trở nên xinh đẹp không ai sánh kịp, nhất là Hỏa Phượng, còn càng thêm sâu hẳn một bậc hơn Viêm Hoàng. Có thể nói nam thì tuấn nhã, nữ thì xinh đẹp, đặc biệt là phượng Vương và hoàng hậu là xinh đẹp nhất.
Giống y như trong truyền thuyết, lúc Vân Cảnh, Tuyết Cầu một đoàn bốn người đi tới Xích Nguyên, đưa mắt nhìn khắp núi tràn ngập cây ngô đồng, thực xứng với câu ngạn ngữ “Phượng Hoàng bên cây ngô đồng”. Mùa xuân này đúng là cành đâm chồi nẩy lộc, là mùa vạn vật sinh sôi, khắp vùng xanh mướt, khiến tâm tình con người ta cũng thấy khá hơn.
Bộ tộc Phượng Hoàng đem hành cung và phòng ốc đều xây dưới chân núi Đan Huyệt, Phượng Hoàng con chưa trưởng thành được cha mẹ chăm sóc ở trên núi Đan Huyệt, sau khi trưởng thành mới xuống núi. Vì thế Phượng Hoàng ngàn năm mới mang thai một con, Phượng Vương và Hoàng Hậu đến vạn năm mới sinh ra một con.
Phượng Lê đúng chủ, vì thế hắn là người thứ nhất từ trên đám mây hạ xuống. Quần áo màu đen, xinh đẹp không cách nào soi được, đây cũng là nam tử Hỏa Phượng, xinh đẹp mà không tà mị, xinh đẹp mà không mềm mại đáng yêu. Còn Vân Cảnh thì kéo theo Tuyết Cầu đi tới vững vàng, màu quần áo trắng bay múa, nhìn  tuấn mỹ như thiên thần.
Phượng Lê vừa tới, thì đã có phần đông người tộc Phượng Hoàng kinh ngạc và vui sướng xông tới, vừa nhìn sơ qua thì thấy đâu đâu cũng là tuấn nam mỹ nữ cả.
“Điện Hạ Phượng Lê, ngài không sao thì tốt quá!” “Ta biết điện hạ Phượng Lê sẽ không xảy ra chuyện gì đâu mà” Người tộc này nhiệt tình vây quanh Phượng Lê, cứ anh một câu tôi một câu ríu rít thân thiết.
“Điện hạ, Vương cho mời” Chẳng bao lâu, một lão giả tiên phong đạo cốt cầm chiếc gậy triều phượng trăm chim xuất hiện trước mắt mọi người, khí thế uy nghiêm ngăn chặn lời tất cả mọi người.  Lập tức, ông ta vuốt cằm nhìn về phía Phượng Lê, truyền đạt mệnh lệnh của Phượng Vương Phượng Cửu.
Phượng Lê cung kính cúi người hành lễ với lão giả, “Tế ti đại nhân, xin báo cho Vương huynh biết, Phượng Lê may mắn được Nhị điện hạ Phụ Hý cứu, nên đi cùng nhau”
Lão giả có đôi mắt cực khôn khéo, từ lúc Phượng lê mở miệng đã đem đánh giá cẩn thận ba người Vân Cảnh. Vì thế, ông cũng không do dự, gật đầu, rồi xoay người đi tới hành cung Xích Linh mà Phượng Vương ở.
Đi mãi, xuyên qua mấy cũng điện, cuối cùng cũng tới nội thất của Phượng Vương. Giống như Long tộc điêu khắc lấy rồng làm chủ, thì nội thất Phượng Vương bất luận là vách tường hay trần nhà, hay bàn ghế, giường sạp đều có hình thái khác nhau của phượng hoàng, nhìn rất sống động, cứ như sắp giương cánh bay vậy.
Phượng Vươgn tự mình ra tận cửa đón, mặt cười, đủ thấy ông là người khiêm tốn cỡ nào. Tuyết CẦu liếc mắt nhìn một cái người này cũng khiến cho nàng có ấn tượng sâu sắc, hóa ra người xấu nhất ở trong thọ yến dĩ nhiên lại là tộc trưởng tộc Phượng Hoàng, Phượng Vương Phượng Cửu. Nói xấu cũng thật không đúng, bởi Phượng Cửu ngũ quan rất tinh xảo xinh đẹp, chỉ tiếc là bên má phải có một khối bớt đen, mặt trái lại có mấy vết sẹo vằn vèo như con rết trông thật đáng sợ, cùng với người kia đâu đâu cũng tuấn mỹ thì thực đúng là vô cùng xấu. NHưng thấy Phượng Cửu thân mặc quần áo màu vàng hoa lệ, trên áo thêu đóa Mẫu đơn đen vàng, rất xứng với khí thế không giận mà uy, cũng có khí độ vương giả. Chỉ là bên hông giắt một chiếc lông chim màu xanh lam, nhìn có vẻ phá lệ bất ngờ, cũng không cho người ta thấy khó hiểu.
“Phượng Cửu ta thay mặt tộc Phượng Hoàng, tạ Nhị điện hạ đã ra tay cứu Phượng Lê, ừm, nếu không chê thì ở lại Xích Nguyên mấy ngày, để Phượng Cửu được biểu hiện lòng cảm kích” Phượng Cửu hai tay ôm quyền, hướng Vân Cảnh thi lễ, không xa lạ cũng chẳng quen thuộc, nhìn rất có phong cách chủ nhà.
“Phượng Vương khách sáo rồi. Tuy nhiên Vân Cảnh chỉ là nhấc tay chi lao thôi, muốn tạ thì nên tạ đại nhân Khô Vinh có pháp thuật cao siêu đó” Vân Cảnh nói một câu không những rất khiêm tốn có lễ, mà vẫn không quên nhắc tới Khô Vinh. Khô Vinh nghe thấy, lập tức kiêu ngạo ngẩng cao đầu, khinh thường hừ một cái, trong đầu thì vui sướng dạt dào.
“Phượng Cửu từng có hân hạnh được nghe Vương tổ phụ nói, đại nhân Khô Vinh chính là đại nhân vật nổi tiếng với Long Thần đại nhân, chỉ tiếc là vạn năm trước bị Long Thần đại nhân phong ấn rồi. Phượng Lê đúng là được đại nhân Khô Vinh cứu, quả thật là vinh hạnh của tộc ta” Phượng Cửu nghe xong, vẻ mặt lập tức chuyển hướng nhìn, thấy Khô Vinh đang rì rầm mãi với Tuyết Cầu, cứ như khoe ra mình mạnh mẽ đó là thực lực danh tiếng chính vậy.
“Khà khà, thằng nhóc xấu này nói chuyện còn dễ nghe hơn cả Dứa thơm nữa. Rất biết điều, không hổ là con cháu do lão chim Phượng Tu một tay dạy dỗ” Khô Vinh sợ Phượng Cửu không thấy mình, lập tức đứng lên từ trên khăn lụa của Tuyết CẦu, cao ngạo ưỡn ngực ngẩng cao đầu, thần khí mười phần cất lời khen Phượng Cửu.
“Phượng Cửu mắt vụng về, xin hỏi các hạ là?’ Phượng Cửu nghi hoặc nhìn Khô Vinh, chẳng biết con người nhỏ như tiểu tinh linh này là ai nữa.
“Phi, ta bảo ngươi thông minh thế nào, ai dè lại cũng là đồ ngu như thế! Ngươi dám coi con thỏ ngốc trở thành bản đại nhân sao? Nói cho ngươi biết thằng nhóc xấu kia, bản đại nhân chính là Khô vinh nổi danh cùng lão gia hỏa Long Thần mà ngươi nói kia kìa, phi, ai mà nổi danh với hắn chứ, hắn chẳng phải cứ  lúc nào cũng thích bắt nạt ta mãi đấy thôi!” Khô Vinh tức giận vô cùng, không ngờ Phượng Cửu kia có mắt như mù, lúc trước thì ca ngợi hết lời, lại đúng là nói về Tuyết Cầu tay trói gà không chặt. Hắn bay một cái rớt xuống trên vai Phượng Cửu, chỉ vào mũi Phượng Cửu dạy dỗ.
“Đúng, Phượng Cửu sai rồi, mong rằng đại nhân Khô Vinh đại lượng, chớ cùng so đo với tiểu bối ta” Phượng Cửu ôm quyền vuốt cằm, đúng là Khô vinh nhưng sao lại bé thế nhỉ, sau đó hắn thay đổi thái độ mà không ai mong đợi, cung kính chống đỡ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, thực sự có phong cách và khí thế của Phượng Vương.
“Phượng Vương, thứ cho Vân Cảnh nói nhiều, bộ tộc Phượng Hoàng từ trước tới nay cùng tộc hắn bình an vô sự, lần này lệnh đệ lại bị phần đông Thanh Loan đuổi giết, mà ngươi làm Phượng Vương thì lại chẳng tỏ vẻ ý định tìm kiếm gì. Vân Cảnh nhận thấy, mấy ngày ở chung, phát hiện lệnh đệ không phải là loại người đại gian đại ác gì, cũng không mở miệng nói về chuyện này. Chuyện này liên quan tới chuyện riêng của tộc Phượng Hoàng, Vân Cảnh sẽ không hỏi gì thêm, nếu không phải thế, Phượng Vương có thể nói một chút cho chúng ta nghe xem sao, biết đâu chừng có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không chứ” Vân Cảnh đứng thản nhiên, mắt bạc lóe sáng, lập tức lạnh nhạt nói, hỏi thăm chuyện về Phượng Lê.
“Đi, tất cả lui ra hết đi, Phượng Lê, ngươi cũng lui xuống nghỉ tạm đi, đã nhiều ngày khổ ngươi rồi. Mẹ ngươi rất nhớ ngươi đó, vẫn khóc lóc với thúc phụ mấy lần rồi, mau trở về xem đi” Phượng Cửu khoát tay chặn lại, mọi người rời đi hết sạch, chỉ còn lại ba người Vân Cảnh và Phượng Cửu ở trong đại điện của nội thất.
“NHị điện hạ có còn nhớ không, trên tiệc thọ yến của Mẫu hậu ngài xuất hiện một màn kinh hoàng là băng nhuyễn kiếm Phì Di kia không?’ Phượng Cửu khoanh tay thong thả bước tới gian phòng bên phải, lấy từ ngăn bí mật trên giá sách ra một chiếc hộp mộc tử kim đàn hương.
“Dĩ nhiên, kiếm đó chính là tộc trưởng Giao long Huyền Mặc tặng làm quà cho Mẫu Hậu ta, ngay lúc đó Phượng Vương cũng rất rộng lượng khiến Vân Cảnh bội phục vô cùng” Vân Cảnh thấy mà run sợ, chuyện này không phải là có liên quan tới tộc Phụ Hý đó chứ.
“Nhị điện hạ tán thưởng, nói ra thực xấu hổ” Phượng Cửu xoay người, đem mở hộp kim loại màu tím ra trước mặt mọi người, đích thực là chuôi kiếm Phì Di trong suốt đã thấy trên thọ yến. “Sau thọ yến, Vương hậu lợi dụng lý do giao hảo giữa hai bên, đã mang thanh kiếm này tặng cho tộc Phượng Hoàng của ta. Phượng Cửu hiện giờ lại nghĩ tới, từ lúc tộc Giao long tặng kiếm lên thì nhất định là kiếp nạn của tộc Phượng Hoàng hôm nay rồi, thanh kiếm này giống như khối thuốc nổ có thể nổ tung bất kỳ lúc nào vậy”
“Ý Phượng Vương đếu đúng, tất cả là do…”
“Nhị điện hạ, tất cả những điều này là do tự bản thân Phượng Cửu phỏng đoán mà thôi. Mà trước đó một tháng, tộc Thanh Loan liên tiếp có người trong tộc bị giết vô cớ, kiểm chứng ra, tất cả đều mất mạng bởi thanh kiếm Phì Di này. Vì thế, tộc trưởng tộc Thanh Loan cố ý đi côn Lôn một chuyến để chứng thực mới biết được kiếm này luôn trong tay tộc Phượng Hoàng ta. Dĩ nhiên mũi nhọn này đều hướng về chúng ta. Mà Phượng Cửu và tộc trưởng Thanh Loan trước đó cũng đã có chút ân oán, vì thế lần này tộc Thanh Loan mới không phân biệt tốt xấu đại khai sát giới. Ta vốn định bình ổn chuyện này, cũng muốn nói rõ với tộc Thanh Loan về chuyện kiếm này chưa bao giờ ra khỏi vỏ, chứ đừng có nói là giết người. Tiếc là…” Phượng Cửu thở dài, đôi mắt ảm đạm hẳn đi. Mãi một lúc sau, lại nói tiếp, “Chuyện này nói cho Nhị điện hạ nghe, cũng không phải Phượng Cửu muốn cố tìm ra xem kẻ đứng sau là ai, mà chỉ hy vọng Nhị điện hạ có thể thay ta đi tới tộc Thanh Loan một chuyến để chứng minh chuyện thật giả này, thay chiến tranh hai tộc thành hòa bình, mà Phượng Cửu cũng không so đo chuyện tộc Thanh Loan lạm sát tộc ta nữa. Nếu không, Phượng Cửu cũng chỉ đành ra hạ sách, quyết liều chết trong chiến đấu” Ánh mắt Phượng Cửu bỗng lóe lên, híp lại thành đường thẳng không giống người thường, hiện ra khí thế Vương giả.
“Vân Cảnh hiểu rồi, nếu chuyện này là do Phụ Hý ta dựng lên, dĩ nhiên sẽ cố hết sức làm” Vân Cảnh xoa cằm đồng ý với chuyện này, chỉ là trong lòng còn đang thấy có chỗ kỳ lạ. Nếu trên đời này chỉ có một thanh kiếm Phì di thôi, thì đó là thanh mà Mẫu Hậu Vân Uyển tặng cho tộc Phượng Hoàng kia. Nếu vậy, hung thủ giết người của tộc Thanh Loan làm sao thần không biết quỷ không hay đánh cắp được thanh kiếm này, dùng pháp lực cách không chủ yếu sát hại Thanh Loan, rồi sau đó lại lặng lẽ trả về chỗ cũ.
“Nếu vậy, Phượng Cửu xin cảm tạ Nhị điện hạ đã ra tay tương trợ trước. Nhị điện hạ và Khô Vinh đại nhân nếu không chê, có thể ở phòng khách thiên điện Hành cung Xích Linh ta đây đi, đợi tới tối, Phượng Cửu sẽ mở tiệc chiêu đãi ba vị” Phượng cửu nói xong đã cho người dẫn đường, thay ban người Vân Cảnh an bài mọi việc.
“Nói tới thiết yến, kính xin Phượng Vương chuẩn bị nhiều thịt ngon chút nhé” Tuyết Cầu bị bỏ quên hồi lâu giờ phút này mới nghe được đề tài trọng tâm đầy hứng thú, lập tức lên tinh thần thọc vào một câu, vẻ mặt chờ mong ngốc nghếch cười cười.
Do Vân Cảnh không giới thiệu nên ngay từ đầu Phượng Cửu đã coi Tuyết Cầu như Khô Vinh đại nhân rồi nên giờ không rõ thân phận thật sự của Tuyết Cầu là gì, chỉ thấy nàng tuy là mắt đỏ nhưng trên người tràn đầy tiên linh khí thì cảm thấy tò mò. Sau đó lại để ý thấy nàng và Vân Cảnh một phải một trái đeo một đôi hí châu song long, lúc này mới nhớ lại Vương tổ Phụ Phượng Tu từng nói qua chí bảo đồng tâm hoàn Long Tộc, thì nhận định Tuyết CẦu đúng là người thương của Vân Cảnh. Giờ phút này, nghe được lời tuyết Cầu nói ra kinh người, dĩ nhiên là mỉm cười, trả lời rất phong độ, “Đó là dĩ nhiên, Phượng Cửu sẽ không bạc đãi ba vị khách quý đâu, sẽ khiến cho cô nương tận hứng mà về đó”
“Nhóc xấu, con thỏ ngốc này nói câu đầu tiên đều là ăn cả, ngươi chỉ cần chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon là được rồi, con thỏ ngốc nhất định sẽ ở lại nơi này của ngươi, ta và tiểu quỷ Phụ Hý cũng dĩ nhiên sẽ để lại thôi” Khô Vinh và Tuyết Cầu vốn đã chẳng vừa mắt nhau rồi, lúc nào cũng đợi có cơ hội cười nhạo đối phương. Mà Tuyết Cầu cũng không cam lòng yếu thế đáp lễ với Khô Vinh, “Bé con à, có cần ta mỗi ngày đem ngươi soi gương mấy canh giờ không, thật giống một cô gái ngại nói chuyện xấu với Phượng Vương nghe hay sao!”
“Ngươi ngươi ngươi! Ngươi chẳng phải là nói nhảm hả, nói thì nói hết rồi, còn hỏi ta làm cái gì!” Khô vinh tức giận vô cùng, lại cùng Tuyết Cầu đấu khẩu.
“Ta đây rất thích nhìn tác phong của ngươi đỏ mặt tía tai đó!” Tuyết CẦu ngồi đối diện nhìn Khô vinh đứng trên quần áo Phượng Cửu làm mặt quỷ, cười rất vui vẻ.
CẢ hai cứ như trẻ con đấu khẩu nhau vậy, khiến cho hai người khác ở đây đều không hẹn mà cười lắc lắc đầu. Phượng Cửu cảm thán, không ngờ tới nội điện này vốn rất nghiêm túc bỗng trong nháy mắt đã bị một cô gái linh động chẳng chớp mắt này khuấy đảo, chỉ một câu nói mà đã hóa giải tất cả, không rõ là trùng hợp hay cố ý nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.