Ngân Quang Lệ

Chương 19:




Edit: Yunchan
Gió thổi mơn man.
Nước chảy lửng lờ.
Bên bờ đại giang, lau xanh nở ra bông trắng, đong đưa theo cơn gió nhẹ.
Người đàn ông mặc áo bào trắng băng qua rừng cây, đi xuống đồi, dạt bụi lau sậy cao hơn thân người để tới gần mé nước, ngồi xổm xuống. Y đưa bàn tay trắng ngần ra, vốc nước trong rửa sạch gương mặt mệt mỏi gió sương, uống thêm một hớp nước cho đỡ khát, rồi mới ngẩng đầu lên xác định phương hướng.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì chợt thấy bãi lau mọc trong nước có một thứ màu đen như vải rách bị mắc ở đó.
Y sững ra chốc lát, tới khi hoàn hồn lại thì đã đi về phía đó.
Miếng vải rách màu đen đó không động đậy, nhưng mặt nước trong vắt lại bị miếng vải đen đó nhuộm đỏ.
Là đỏ chứ không phải đen.
Miếng vải đó quá đỏ, đỏ đến mức hóa thành đen.
Y sững sốt giây lát mới phát hiện ra đó là máu.
Trong miếng vải đen nhuốm máu đó bọc một người, y có thể nhìn thấy mái tóc dài trôi lềnh bềnh trong nước.
Y ngồi xổm xuống kiểm tra, lật người nọ lên.
Người quấn bên trong mảnh vải là một cô nương, cả người cô như bị ngâm trong máu, gương mặt nhuộm máu nhưng lại trắng xác đến rợn người, cánh tay phải trắng ngần tuy được quấn vải nhưng vẫn nhìn ra đã ngắn đi một đoạn, đã gãy.
Trên eo và đùi của cô cũng hằn đầy vết thương đáng sợ.
Khắp người cô nương này chằng chịt vết thương thê thảm, như từng bị dã thú đuổi cắn.
Bị thương ra thế này có lẽ đã chết từ lâu rồi, nhưng để phòng ngừa y vẫn bắt mạch thử.
Không có động tĩnh.
Đây đã là một cái xác rồi, nhưng y vẫn không sợ hãi.
Người chết y đã gặp nhiều, y đang nghĩ nên để mặc cô ở đây chảy xuôi theo dòng hay mang đi hỏa táng, vì dù sao không phải ai cũng giống y, nếu để ngư dân vô tình trông thấy thi thể thảm thiết này, nói không chừng sẽ bị hù tới vỡ mật cũng nên.
Tuy y đang gấp rút tới tham dự đại hỉ của sư muội và Tri Tĩnh, nhưng mà, thật ra thì cũng không cần gấp tới vậy, mất chút thời gian để chôn thi thể này cũng không sao.
Nghĩ rồi y đưa tay ra, cẩn thận gỡ mái tóc đen của cô nương nọ ra khỏi đám rong và lau sậy, sau đó bế cô ra khỏi nước.
Ai ngờ mới ôm vào lòng, y liền cảm giác được hơi ấm còn lưu lại trên người cô nương này, chưa kể lồng ngực của cô còn hơi run lên.
Nước lạnh nhưng cô thì ấm, nếu là thi thể thì ngâm trong nước lâu như vậy phải lạnh mới đúng.
Y hơi ngẩn ra, đứng lặng đi tại chỗ.
Ảo giác sao?
Người trong lòng không động đậy.
Có lẽ thời tiết quá nóng, biết đâu nhiệt độ của thi thể vẫn chưa hạ thì sao.
Là ảo giác thôi.
Nhướng mày, y dợm một bước nữa, tới đây chợt cảm giác được động tĩnh rất khẽ.
Y đứng yên lần nữa, cúi đầu nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
Cô nương này đã không còn thở nữa, nên động tĩnh vừa rồi có lẽ là mạch đập của cô.
Lần này y chờ lâu hơn, đến khi tiếng đập cực nhẹ kia lại tới.
Đập rất yếu, rất chậm, rất nhẹ, khó lòng phát giác, nhưng lại quá rõ ràng.
Nước trên người cô hòa vào máu nhỏ xuống tong tỏng, từng giọt một dần nhuộm đỏ bộ y bào trắng tinh của y.
Chưa chết sao?
Y nhìn cô gái toàn thân vấy máu trong ngực mình.
Bị thương nhường này mà vẫn sống?
Cô ta… vẫn còn là người ư?
Y đứng bên bờ nước thoáng chần chừ hồi lâu.
Cơn gió lớn chợt nổi lên thổi bay bộ y phục đẫm máu của cô và bộ bào trắng của y.
Một lần nữa, y cảm giác được nhịp đập đó.
Bãi lau sậy bị gió lùa khiến những đóa hoa trắng nhỏ bay tung lên như tuyết, vút lên trời cao.
Thôi, không nghĩ nữa.
Còn sống cũng hay, y đỡ phải mất công đào hố.
Siết chặt vòng tay, nam tử tiếp tục cất bước vượt qua bãi lau, bế cô nương toàn thân vấy máu nọ về lại chiếc xe lừa của mình.
Trời vào thu tới gió cũng lạnh hẳn lên.
Lá cây khắp núi bị gió lạnh dần nhuộm đỏ.
Con lừa kéo chiếc xe lọc cọc thả bước chậm rãi trong cơn mưa lá của mùa thu, chở nam tử áo trắng và cô nương áo đen dần đi xa, không quay đầu lại nữa…
*
Hổ nhi gia.
Vào đông.
Chiếc lò nhỏ đỏ lửa đặt ở mọi nơi, sưởi ấm cả căn phòng.
Đằng sau bàn là một cô nương đang tập trung cầm bút viết dưới ánh đèn.
Đêm đã dần về khuya.
Nàng ngáp một cái, rồi lại ngáp thêm cái nữa, rốt cuộc hết nhịn nổi phải gác bút xuống, bò lên giường.
Vì quá mệt nên đầu vừa dính vào gối đã ngủ mất đất.
Đêm đông là thời gian lý tưởng nhất để ngủ.
Nhưng lò đất đỏ lửa cứ lụi tắt từ từ, từng lò dần cháy hết.
Cơn gió rét buốt đêm khuya len qua khe cửa, bò lên giường.
Nàng bị lạnh đến nỗi phải co tròn người lại, dù đã trùm chăn lông dê dầy cộp nhưng vẫn lạnh đến cau mày, run rẩy.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng giằng co có nên ngồi dậy đắp thêm một tấm chăn nữa hay không, nhưng vì buồn ngủ nên vẫn không nhổm dậy nổi.
Ngay khi nàng lạnh đến mức cả răng cũng bắt đầu rung lập cập, thì bỗng dưng một luồng nhiệt ấm nóng ướt át trườn vào chăn, hơ ấm bàn chân lạnh buốt của nàng.
Ơn trời, cuối cùng cũng tới rồi…
Nàng thở phào, để cho luồng nhiệt đó ủ ấm và xoa dịu mình, sau đó chậm rãi men theo bàn chân nhỏ đã ấm lại trượt dần lên mắt cá chân, rồi bắp chân và khuỷu chân.
Nàng thả lỏng người trong vô thức.
Luồng nhiệt đó bất tri bất giác đã trượt lên da nàng, bò lên lưng nàng.
Sau đó lớp lông mềm mại rối bù nhẹ nhàng phớt qua chân và tấm lưng trần của nàng.
Haizz, thật thoải mái.
Nàng thở dài một hơi, nằm sải hết tay chân trên giường, cảm giác luồng nhiệt đó đã liếm lên vai và cổ, dừng lại trên lỗ tai mình.
Trong lúc mơ màng, nàng khẽ rên thành tiếng, hơi ưỡn lưng lên để mặc cho nó liếm hôn.
Cơ thể vốn lạnh buốt bị trận khiêu khích này làm cho nóng lên, đầu lưỡi ấm liếm từ trên xuống dưới, lướt qua bờ mông mềm rồi tới giữa hai chân, khơi lên đợt sóng xuân.
Nàng nhẹ thở dốc, rên rỉ ra tiếng, nhấc mông lên mất kiểm soát.
Rồi bất thình lình, lớp lông mềm cạ lên bờ mông trần chợt biến mất, thay vào đó là một cơ thể nóng hổi dán sát vào nàng, cọ xát chậm rãi, khiến nàng càng nóng hơn.
Một bàn tay nóng bỏng vuốt ve từ trên xuống, sau đó chui vào bên dưới nàng, xoa nắn một cách tà ác, thăm dò vào nơi đã ướt đẫm của nàng, đưa tới cho nàng từng cơn run rẩy.
Người này không có ý tốt, nàng biết, nhưng nàng không muốn phản kháng, vì nàng cũng muốn hắn, lúc hắn nhẹ nhàng nhấc mông nàng lên thì nàng đã thuận theo hắn, để cho hắn vào trong cơ thể.
Trong phút chốc, nàng hít vào một hơi thật sâu, hắn thật nóng, vừa nóng vừa cứng rắn, làm nàng từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều nóng bừng.
Nhưng động tác của hắn rất nhẹ nhàng, rất chậm, như sợ làm nàng đau.
Hắn chậm rãi đi sâu vào rồi chậm rãi lui ra, sau đó lại từ từ đi sâu vào và lui ra chậm rãi.
Nàng bấu chặt tấm chăn lót dưới người, bật ra tiếng rên rỉ mất kiểm soát, cảm giác hắn kề sát vào lưng mình, tỏa nhiệt trong cơ thể mình.
Tiếng thở dốc dần tăng nhanh, vọng khắp cả phòng.
“A Tĩnh… A Tĩnh…”
Người đàn ông phía sau nhẹ nhàng gặm cắn bờ vai ửng đỏ vì cơn sóng tình của nàng, bàn tay nắm lấy nơi đẫy đà trên ngực nàng, đưa nàng vào ngọn lửa nóng rực khó lòng kháng cự…
Tim đập dồn dập, cơn buồn ngủ đã trốn đâu mất dạng.
Nàng nằm sấp trên giường thở dốc, nghiêng đầu nhìn thấy hắn, không khỏi trở tay vuốt khẽ mặt hắn.
“Chàng trở lại rồi…”
“Ta trở lại rồi.” Hắn nhìn nàng say đắm, giọng khàn đặc: “Xin lỗi, đánh thức nàng.”
“Chàng biết là ta không ngại mà.” Nàng xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn nói ra.
Hắn vẫn đang khuấy động trong cơ thể nàng, môi lưỡi nóng bỏng liếm lên mồ hôi lấm tấm trên người nàng, sau đó cúi đầu hôn vào đôi môi nhỏ nhắn của nàng, quấn quýt cùng môi lưỡi.
Chiếc lò sưởi đã tắt ngấm.
Nhưng căn phòng vẫn ấm áp vô cùng.
Là hơi ấm của người đàn ông này, dù vào trời đông giá rét vẫn ấm áp.
Chỉ cần hắn ở đây thì nàng chưa bao giờ cần tới những chiếc lò sưởi đó, nhưng trong thương hành bề bộn nhiều việc, trong năm hắn luôn phải đi xa, song bao giờ hắn cũng trở về.
Giải quyết việc xong thì sẽ trở về, nhanh chóng quay về.
Đặc biệt vào mùa đông rét đậm thế này.
Vì hắn biết nàng sợ lạnh, còn tham ngủ, lúc nào cũng lười nhổm dậy để thêm củi cho lò sưởi.
Nếu có thể không đi thì hắn sẽ không đi, tiếc là lúc nào cũng có việc cần chính tay hắn giải quyết, nhưng một khi làm xong việc rồi thì hắn sẽ chạy suốt về đây ngay trong đêm.
Hôn cô gái nhỏ yêu dấu trong lòng, Tri Tĩnh vốn không muốn đánh thức nàng, ban đầu thấy nàng bọc chăn nằm trên giường vo thành quả cầu nhỏ, hắn chỉ muốn ủ ấm cho nàng, nhưng nàng nếm vào ngon miệng quá mức, dụ người quá mức, mà hắn thì nhớ nàng biết bao…
Dục vọng của hắn luôn đột nhiên dâng trào khi nhìn thấy nàng, lúc nào cũng thế.
Hắn nghi rằng cả đời này mình cũng không bao giờ muốn nàng đủ.
Sợ đè đau nàng, hắn bèn giang tay ôm lấy nàng rồi trở mình nằm sang bên, để cho nàng dán sát lên ngực mình.
Ngáp một cái nho nhỏ, nàng mặc cho hắn di chuyển, bàn tay nhỏ bé áp lên bàn tay rộng của hắn, còn không quên dựa sát ra sau.
Nàng rất thích ấm, hắn biết.
Lấy chóp mũi cọ nhẹ vào gáy cổ của nàng, hắn lên tiếng gọi khẽ tên nàng.
“Ngân Quang.”
“Ừ?”
“Ta yêu nàng.”
“Ta cũng… yêu chàng…”
Nàng nói vô cùng tự nhiên, vừa dứt câu đã tựa lưng vào hắn ngủ ngon lành.
Nghe thấy tiếng tim đập đều đều bình ổn của nàng, lòng hắn như được sưởi ấm, bờ môi khẽ cong lên, đợi nàng ngủ say rồi mới từ từ ngồi dậy, dọn dẹp đống lộn xộn trên bàn cho nàng.
Trên bàn của nàng đặt ngổn ngang nào là bút lông chưa rửa, nghiên mực chưa dọn, dưới đồ chằn giấy là một xấp giấy cao nghều, tờ trên cùng mới viết được một nửa.
Hắn sững ra chốc lát, phát hiện trên xấp giấy đó sao chép y nguyên một bài văn.
Hổ nhi gia ơi Hổ nhi gia.
Hổ gầm một tiếng động trời xa,
Nhanh nhanh hiển linh trừ yêu tà
Đánh cho yêu quỷ khóc oa oa.
Hổ nhi gia ơi Hổ nhi gia.
Quẫy đuôi lắc đầu trừ tà uế
Ngày ngày bái lạy Hổ nhi gia,
Giúp ta bình an phát đại tài,
Hộ ta sống lâu thêm trăm tuổi.
Đây là bài ca dao mà bọn trẻ con trong thành Dương Châu đang truyền bá thời gian qua.
Lòng bỗng thắt lại một cách khó hiểu, cổ họng cũng nghẹn lại, nhìn vào từng tờ giấy một, hắn biết nàng làm vậy là để trải sẵn đường đi sau này cho hắn.
Nàng muốn hắn an tâm cả đời, bình an cả đời, nàng muốn dân chúng trong thành Dương Châu chẳng những không sợ hắn mà còn kính trọng hắn, yêu mến hắn.
Ban đầu, ý tưởng Hổ gia này chỉ là sáng kiến cha dùng để dàn trận, hắn cứ tưởng rằng chuyện qua đi mọi thứ sẽ lắng xuống, mọi người đều dễ quên, chỉ ngoảnh đi là quên ngay lập tức.
Nào ngờ đâu, sau đó lại truyền ra bài ca dao này.
Bài ca dao này nhắc cho người ta nhớ tới truyền thuyết Hổ gia vào một đêm nào đó năm xưa, cũng giúp cho miếu sơn thần bên ngoài thành hương khói cường thịnh.
Năm tháng dần trôi, năm mới lại tiếp bước năm cũ, song trăm họ Dương Châu vẫn không quên, chưa bao giờ quên.
Hắn đinh ninh đó chẳng qua là trùng hợp, bây giờ mới biết là không phải.
Đó là nàng.
Nàng không muốn mọi người chóng quên đi chuyện hắn đã làm, quên mất công lao mà hắn lập được, do đó nàng vẫn luôn nhắc nhở mọi người.
Sau lưng vọng tới tiếng sột soạt, hắn ngoái đầu lại thì thấy nàng ngồi dậy trong bức màn phù dung.
Khi trông thấy hắn cầm tờ giấy trong tay Ngân Quang đã biết ngay hắn đang nghĩ gì, nàng tỉnh giấc vì không thấy hắn nên có hơi lúng túng, nhưng vẫn bướng bỉnh nói: “Đó là máu của chàng, mỗi một tờ đều có máu của chàng, chàng chảy mất cả vại máu, thiếu điều mất mạng mới giúp cha viết được nhiều bùa cỡ đó, chàng làm nhiều chuyện như vậy, còn lâu ta mới để cho người ta quên…”
Trên thế gian này chỉ có nàng, cũng chỉ có nàng là đau lòng vì hắn, yêu thương hắn nhiều như vậy.       
Không cầm lòng được, hắn thả chậm bước về hướng cô gái nhỏ có làn da mềm mại và mái tóc như màn đêm trên giường.
Nàng nín thở nhìn người đàn ông cường tráng bước từng bước tới trước mắt mình, nhìn hắn đưa tay ra nâng cằm mình lên.
“Ta không phải thần.” Hắn khàn giọng nói với nàng.
“Ta biết.” Nàng ngước mặt lên ngắm hắn, giơ tay vuốt ve ngực hắn, nói giọng khàn khàn: “Ta thích chàng có máu có thịt, ta yêu chàng có trái tim biết đập, biết thở, biết nói… ta yêu chàng, cũng sâu đậm như chàng yêu ta…”
Đúng vậy, hắn biết, biết rất rõ.
Ngân Quang của hắn yêu hắn.
Cũng như hắn yêu nàng sâu đậm, từng tấc từng phân.
Từ ngón chân đến bờ môi.
Từ trái tim tới linh hồn.
Hắn chậm rãi cúi người đè nàng xuống giường lần nữa, ấn xuống một nụ hôn.
Chỉ cần nàng muốn thì hắn sẽ làm hổ của nàng, làm thú của nàng, đời đời kiếp kiếp, cho đến vĩnh hằng.
*
Rượu.
Khi trời bắt đầu lập đông hắn đã ủ một vò rượu.
Hắn nhớ rõ mẹ từng dạy rằng, lúc ủ rượu phải lựa kê và gạo cho đúng phép; làm men làm giá cho đúng kỳ, phải ngâm, phải nấu cho sạch sẽ, phải chọn nước tốt, phải dùng những vò tốt, lửa phải nhóm vừa phải.
Sáu điều trên phải đầy đủ, thiếu một thứ cũng không được.
Hắn tuân thủ từng điều thật nghiêm ngặt, chăm chút tỉ mẩn cho vò rượu kia.
Và vào đầu xuân năm sau hắn lấy rượu ra tặng cho nàng.
“Đây là gì thế?” Nàng thấy thì tò mò hỏi.
“Một vò rượu.”
“Rượu gì?”
“Ngân Quang lệ.”
Nàng ngây ra một chốc, rồi nhìn hắn hóm hỉnh: “Ta chỉ biết một loại rượu mẹ ủ tên là Ngân Quang, chứ không biết có loại tên là Ngân Quang lệ đó.”
Hắn nhìn nàng dịu dàng, nói cho nàng biết: “Đây không phải của mẹ, mà là ta ủ.”
Ngân Quang lại đần ra, nghe hắn nói tiếp.
“Rượu này được nàng cất trữ, rượu cất ba năm thì thành, bảy năm còn mới, mười năm tỏa hương, hai mươi năm mới cũ.”
Còn có quy tắc này sao?
“Tại sao lại gọi nó là Ngân Quang lệ?” Nàng cười khẽ hỏi lại.
“Bởi vì, ta hy vọng nước mắt của cả đời nàng đều nằm ở đây.”
Nàng á khẩu, nhìn người đàn ông trước mắt tới ngẩn ngơ, tim bỗng nóng lên.
Tuy nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng nàng biết hắn là người giàu tình cảm, vậy mà nàng vẫn không ngờ được hắn sẽ làm một chuyện lãng mạn thế này.
“Ta sẽ không chọc cho nàng khóc nữa.” Hắn xoa mặt nàng, nói nhỏ: “Để cho vò rượu này đựng nước mắt thay nàng, được không?”
Đây là lời thề của hắn.
Nàng biết rõ mà.
Nhìn vào gương mặt và ánh mắt thâm tình của hắn, nàng ôm vò rượu trong lòng, nở ra một nụ cười hạnh phúc như hoa xuân nở rộ, hô vang dõng dạc.
“Được.”
Hắn cúi đầu xuống, lại hôn nàng rồi.
Cơn gió xuân ấm áp thổi lùa qua lặng lẽ, vờn quanh hai con người và một vò rượu.
Nắm lấy tay nàng, hắn và nàng bầu bạn trong bông liễu xanh bay lả tả, bước ra khỏi phường rượu, cất bước thong thả băng qua tòa thành Dương Châu rộng lớn, trở về nhà.
~ Hết ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.