Ngân Quang Lệ

Chương 17:




Edit: Yunchan
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một bóng đen đột nhiên xông ra từ cơn mưa, gầm thét làm con dã thú ngã nhào sang bên.
Người đàn ông bị hù tới nỗi nước mắt nước mũi nhầy nhụa, khi thấy quái hán hắc y vật lộn với con quái thú kia thì vẫn toan đứng dậy giúp đỡ, song đúng lúc này, quái hán mặc hắc y kia bỗng bị hất văng ra, rơi uỵch xuống cạnh hắn.
Quái hán ngẩng đầu lên.
Ánh chớp lại nhá sáng, một gương mặt mọc đầy lông lá, xấu xí dữ tợn đang nhe răng ngoác miệng chợt hiện ra.
Hắn vừa thấy rõ mặt mũi người nọ thì lại sợ tới nỗi hét thất thanh.
“Á Á!” Chân hắn nhũn ra té dúi dụi ra sau, thét lên khản giọng: “Yêu quá! Có yêu quái! Cứu mạng!”
Con quái vật vẫn còn giữ hình người nọ há cái mồm chưa biến dị gầm nhẹ về phía hắn, dọa cho hắn tè cả ra quần, nhưng con dã thú đen thùi đã nhào tới lần nữa, thoáng cái hai con quái vật đã lao vào nhau vật lộn ác liệt trong cơn mưa xối xả.
Thấy hai con yêu quái kia tạm thời không ngó ngàng tới mình, hắn lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy quáng quàng mà không dám quay đầu lại nữa.
Trong khi đó bên trong khách điếm vẫn là cảnh ca múa thái bình.
Nơi này là khách điếm do biểu cữu của phu nhân Thứ Sử mở ra, từ sớm đã có trọng binh đóng quân, chưa kể tối nay còn có Kim Ngô vệ trong kinh thành ở đây, vị ấy chính là Kim Ngô vệ chuyên bảo vệ hoàng thượng trong kinh thành, thử hỏi còn gì đâu để sợ?
Thế là, dù cho bên ngoài mưa gió tàn phá, yêu quái lộng hành, song trong khách điếm nhạc sư vẫn thổi vang khèn Hồ, ca cơ vẫn hòa điệu xướng lên lời ca du dương trầm bổng.
Tiếng xướng ca trong trẻo lọt qua song cửa sổ đóng kín, vẳng vào bóng tối đêm mưa.
Trong đêm tối, gió thổi mạnh mưa như trút.
Ánh chớp lóe lên đột ngột, một con thú lớn lách mình phóng qua tường cao, lẻn vào hàng dệt Vạn Ưng kế bên, một bóng đen khác bám sát sau lưng con dã thú đó, bay phốc qua bờ tường.   
Bóng đen vừa rơi xuống khoảng sân trong đình thì phát hiện con thú đen đi trước đã chạy thục mạng, biến đâu mất tăm.
Mưa đổ xuống như trút, mùi của con thú đó đã bị rửa trôi hoàn toàn, hệt như đang cố tình che giấu.
Bất thình lình, bốn phía của khoảng sân trống trải chợt bùng lên ánh đuốc, chiếu sáng chiếc bóng đen đúa.
Quái hán quay người lại cảnh giác, thấy một cô nương hắc y đi chân trần bước tới, chống chiếc ô giấy dầu vẽ hoa tử đằng nhập vào từ Tân La(*), cô ta cứ đứng trên thềm đá trước nhà chính của hàng dệt Vạn Ưng như thế mà chẳng sợ mưa táp hay gió dữ.
(*) Cổ quốc của Triều Tiên.
“Còn tưởng là thứ đáng gờm nào dám tới gây sự với ta, hóa ra là thiếu gia của Phượng Hoàng lâu.”
Nở ra nụ cười duyên dáng, cô ta bước tới trước một bước.
“Thiếu gia, người không động ta, ta không chạm người, ngài tội gì phải đến đây ức hiếp một tiểu nữ tử như ta chứ.”
Cô ta cất giọng nũng nịu, giương ô lên, cây đuốc châm dầu cháy rất đượm trong đêm mưa, mặc cho gió thổi vẫn không tắt, nó chiếu sáng gương mặt xinh đẹp của cô ta, lúc này hắn mới phát hiện cô nương trước mắt nom chỉ trạc mười bảy mười tám tuổi, hắn bèn há miệng nặn ra một câu khản đặc.
“Cô là ai?”
“Ta là ai à?” Cô ta xoay tròn chiếc ô hoa, bước về phía hắn, trên ngọc dung trắng như tuyết mang theo nụ cười lạnh băng: “Nơi này là sản nghiệp của ta, mấy hôm nay ngài đã trêu chọc bao nhiêu cửa tiệm của ta, vậy ngài nói xem ta là ai đây?”
Tiểu cô nương này là đại lão bản đứng sau tất cả?
Trong lòng hắn rét run, hãy còn đang hoài nghi thì thấy cô ta đưa gót chân ngọc ra, bước vào trong cơn mưa mà chân không chạm đất, còn cơn bão táp tàn phá bừa bãi lại né tránh cô ta.
Đồng tử màu hổ phách lóe lên kim quang, hắn trầm giọng hỏi: “Là cô xúi giục bọn yêu quái ăn thịt người?”
Khi nghe thấy câu này, nụ cười của cô ta tắt ngấm hệt như bị người ta đâm cho một nhát, nhưng ngay sau đó cô ta đã mỉm cười đáp lại: “Họ đói mà, dù sao cũng phải ăn chút gì đó chứ? Ta có làm gì hơn được đâu?”
Nghe vậy, hắn nổi giận quát: “Yêu nữ ngươi —-“
Hắn còn chưa dứt lời, cô ta đã bất ngờ trờ tới ngay trước mặt, đôi mắt đen trong đêm mưa sáng đến khiếp người.
“Ngươi nói ai là yêu nữ?” Giọng cô ta trở lạnh, đôi tay nhỏ bé vung về phía hắn, cuồng phong lập tức lột bỏ phân nửa miếng vải đen trên người hắn.
“Nhìn cái hình hài nửa người nửa thú, người không ra người thú chẳng ra thú này của ngươi mà cũng dám mắng ta là yêu ư?”
Đột ngột mất đi thứ che đậy tướng mạo, hắn gầm ra tiếng, muốn vung tay lên tấn công cô ta, nhưng lại phát hiện mình chẳng tài nào động đậy nổi, cứ như có một sức mạnh vô hình nào đó đang trói chặt lấy tứ chi hắn.
“Ta là yêu à? Ta thấy ngươi còn giống hơn ta đấy, ha ha ha…” Cô ta nhìn hình dáng xấu xí của hắn từ trên cao, che miệng cười khẽ: “Thiếu gia, ngươi nói xem, hay là chúng ta gọi người tới phân xử cho công bằng đi, được không?”
Cơn thịnh nộ khiến hắn lộ ra răng nanh, cơ bắp cùng xương cốt gồ lên trong chớp mắt, làm hắn trở nên cao lớn và rắn chắc hơn, nắm quyền gào thét về phía cô ta.
Cô ta lại cười rộ lên hỉ hả, giở giọng nhạo báng: “Khỏi phải thử, ta đã hạ pháp trận cấm chế và kết giới, yêu quái tầm thường còn không giải được, nói chi cái loại nửa vời như ngươi —-“
Thế nhưng, cô ta còn chưa nói hết lời giễu cợt, hắn đã bất ngờ vùng thoát khỏi khống chế, lao vút về phía cô ta, vật cô ta ngã lăn ra đất.
Mặc dù bị đánh bất ngờ chưa kịp đề phòng, nhưng cô ta vẫn nhanh chóng kết pháp ấn trước ngực ngay tức tốc, đánh văng hắn ra, dù vậy, cảm xúc ùa vào não vẫn khiến cô ta đau tới tái mặt, còn làm cô ta đánh rơi chiếc ô hoa, ngã bệt xuống nước mưa.
Chết tiệt! Chết tiệt! Những tên nhân thú khiến người ta thù ghét này!
Cô ta lồm cồm đứng dậy, trừng tên thú nhân đang bò dậy với vẻ mặt đầy phẫn hận, nôn ra tình cảm cùng hình ảnh mà mình mới nhận được một cách chán ghét.
“Hóa ra, ngươi yêu muội muội của mình.”
Câu này khiến cho hắn giật mình kinh hãi, thở hào hển bước vòng quanh cô ta với vẻ cảnh giác.
Cô nương hắc y lạnh lùng hất gương mặt băng tuyết lên, nói giọng châm chọc: “Nhìn hình dạng xấu xí này của ngươi mà cũng dám yêu ai à, ngươi tưởng ngươi chém yêu phục ma thế này là có thể chiếm được trái tim của cô ta sao? Chẳng thể nào đâu, con người ích kỷ lắm, lòng người cũng hay thay đổi nữa, dù bây giờ cô ta không xem ngươi là yêu quái thì sau này cũng thế mà thôi.”
“Muội ấy sẽ không như vậy.” Ánh mắt hắn tối xuống, lớn giọng cãi lại.
Nghe hắn chối bay như vậy thì cô ta bỗng phì cười: “Ồ, có chứ, cô ta nhất định sẽ thay đổi thôi, ngươi cũng nghĩ là cô ta sẽ thay đổi, cho nên mới biến thành cái loại nửa người nửa ngợm này. Cơ bản ngươi cũng đâu tin tưởng cô ta, sâu trong đáy lòng ngươi cũng nghĩ rằng một ngày nào đó cô ta sẽ phản bội ngươi.”
Hắn nhìn chằm chằm cặp mắt sáng quắc của cô ta, không hiểu sao mọi thứ đều trở nên mơ hồ, hắn thở nặng nhọc, phủ nhận: “Ta không có… không có…”
“Thật không?” Cô ta cười lạnh bước tới gần hắn, hỏi: “Ngươi tin lời mình nói thật ư? Ngươi nghĩ cô ta suốt đời cũng không chê ngươi thật ư? Ngươi tưởng cô ta sẽ yêu ngươi, yêu cái thứ xấu xí như ngươi thật ư?”
Tiếng cười của cô ta lúc gần lúc xa, giọng giễu cợt yêu mị như dội lại từ tám hướng.
“Không, ngươi không nghĩ thế, cho nên ngươi mới ở đây, ngươi là đồ đáng thương, bọn thú nhân các ngươi đều là đồ đáng thương.”
Hắn gầm lên giận dữ, vung tay cào về phía cô ta, nhưng nữ nhân kia chỉ là ảo ảnh, cô ta đã ra sau lưng hắn từ lúc nào chẳng hay, kề bên tai hắn nói thầm: “Nhưng ngươi đúng đấy, cô ta không thể nào yêu ngươi đâu.”
Hắn quay vụt lại, vung tay lên toan vồ lấy cô ta, nhưng nữ nhân đó lại biết mất tăm.
“Loài người chính là hạng ích kỷ và ưa dối trá, nhưng cứ thích đeo mặt nạ để ngụy trang.”
Tiếng cười cợt vọng từ trên xuống, hắn ngẩng đầu lên, thấy cô ta đang trôi lơ lửng trong mưa.
“Ngươi nghĩ là cô ta yêu ngươi thật sao? Không, cô ta chỉ đang lợi dụng ngươi thôi, lợi dụng ngươi làm trâu làm ngựa cho cô ta, lợi dụng ngươi kiếm tiền mưu lợi thay cho cô ta, cũng như bây giờ cô ta lợi dụng ngươi để bán mạng trừ yêu giúp cô ta vậy đấy.”
Hắn bật nhanh khỏi mặt đất, giương móng vuốt chụp về phía cô ta như chớp nháy, nhưng móng vuốt chỉ xé tan một ảo ảnh khác, vì dùng sức quá mạnh mà còn đánh vào khoảng không, nên ngay sau đó hắn lập tức mất thăng bằng, té vật xuống đất.
Ánh lửa chung quanh chợt tắt phụt.
“Ngươi biết cô ta giỏi mưu mô, ngươi biết cô ta lợi dụng ngươi, và cha của cô ta cũng thế.”
Giọng của cô ta gần sát bên tai, hắn lại quay phắt người sang, nhưng cô ta không ở đó.
“Làm người có gì tốt chứ? Ngươi làm người bao nhiêu lâu nay lẽ nào chưa ngộ ra ư, tình thân, tình bạn, tình yêu, tất cả chỉ là ảo giác, chúng chỉ dùng những lời lừa lọc dối trá để ràng buộc ngươi, gông cùm ngươi mà thôi —“
Hắn hết quay sang trái lại sang phải, nhưng trong cơn mưa trắng xóa chẳng có gì cả, mà giọng của cô ta cứ như vang lên ngay trong đầu hắn.
“Khiến, ngươi, khó, thở.”
Hắn muốn cãi lại, nhưng con dã thú trong cơ thể cứ gầm thét, vùng vẫy muốn thoát ra, nó gần như muốn xé toạc ngực hắn, hắn phải ráng hết sức để áp chế, đau tới mức quỳ sụp xuống đất.
“Cần gì phải thế? Đừng nhịn nữa, làm người có gì tốt đâu? Có gì tốt đâu? Ngươi tốt với người khác, mà họ có từng cảm ơn ngươi chưa? Ngươi liều mình cứu những người đó, thì họ cũng chỉ xem ngươi là yêu quái mà thôi.”
Hắn lắc đầu định gạt phăng giọng của cô gái đó đi.
“Tới đây, trút bỏ cái hình người vô dụng đó đi. Ngươi muốn cô ta à? Ta mách cho ngươi nên làm thế nào nhé, ngươi nên nghe theo khát vọng của mình, ngươi muốn chiếm được cô ta, không phải sao? Ngân Quang đáng yêu, thông minh… hoạt bát, khả ái, thơm tho…”
Những từ ngữ đầy cám dỗ đánh trúng vào khát khao trong nội tâm của hắn, khiến hắn đột nhiên cứng lại.
Đúng vậy, hắn muốn nàng, rất muốn, rất muốn…
“Thế thì hãy ăn nàng đi.”
Chất giọng đáng sợ lặng lẽ vang lên trong tai hắn, len lỏi vào đầu óc hắn.
Không…
Hắn đau đớn thở hào hển, giằng co đấu tranh, nhưng giọng tà ác đó vẫn cứ mãi xúi giục.
Ăn cô ta rồi thì cô ta sẽ là của ngươi, từ đầu tới chân đều là của ngươi cả, cô ta sẽ không sà vào vòng tay của nam nhân khác, sẽ không có bất cứ cơ hội nào để phản bội ngươi, cứ thế, cô ta sẽ là của ngươi, chỉ biết có ngươi, một mình ngươi, mãi mãi không rời xa, chỉ thuộc về ngươi mà thôi.
Trong nháy mắt, cơn mưa cuồng gió dữ đều dừng lại, chỉ còn mỗi âm thanh đó.
Chỉ thuộc về ngươi.
Trong bóng tối, gương mặt tươi cười của Ngân Quang như hiện ra trước mắt.
Hắn nhìn thấy nàng mỉm cười tươi tắn, nhìn thấy nàng vùi trong lòng hắn, nhìn thấy nàng và hắn cùng nhau học đếm, nhìn thấy nàng chạy tung tăng dưới ánh mặt trời.
Sau đó, nàng trưởng thành, nâng lấy mặt hắn, khát vọng hắn, hôn hắn.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn biến hình, trong đôi mắt trong veo như nước của nàng hiện lên nét kinh hoàng, kêu thét lên hãi hùng, nàng quay đầu đi đẩy hắn ra, sà vào vòng tay của nam nhân khác.
Trong phút chốc, lửa giận bừng lên cuống họng.
“Không!”
Hắn gầm thét, tiếng rống to lật trời khiến ảo ảnh bể tan.
Cùng lúc đó sấm sét vang lên, đánh ầm xuống.
Tia chớp sáng đánh nứt mặt đất, hắn liếc mắt qua đã nhìn thấy cô ta, cô ả yêu nữ tà ác đó, cô ta đứng trước hắn với cái vẻ cao vời vợi, cúi đầu nhìn hắn đang quỳ mọp trên đất.
Hắn nghiến răng trừng cô ta, rít lên đau đớn: “Ta không ăn thịt người… ta có thể khống chế mình…”
Tên bán nhân thú đáng chết này, nhân thú nào cũng rất dễ kích động, bọn nửa vời như hắn lại càng dễ xúc động hơn, lẽ ra trong tình trạng này hắn phải mất lý trí từ lâu rồi mới phải, thế mà hắn vẫn chống cự, thậm chí còn thoát khỏi sự thao túng của cô ta.
Cô ta cau đôi mày thanh tú, mặt vẫn chẳng biến sắc.
“Ta sẽ không ăn thịt muội ấy…” Hạt mưa nặng trĩu nện lên người hắn, hắn ngẩng đầu lên nhìn nữ nhân kia, ôm lấy mình nhịn đau, thốt ra lời quả quyết: “Không bao giờ…”
Câu nói này kèm theo thần thái của hắn chẳng hiểu sao lại chọc giận cô ta.
Cô ta giơ bàn tay trắng ngần lên, nâng gương mặt đã ướt đẫm mồ hôi và nước mắt của hắn: “Cho dù cô ta phản bội ngươi?”
“Muội ấy sẽ không phản bội ta.” Hắn nói chắc nịch.
Ta ra đi là để bảo vệ nàng, ta không tin tưởng mình, chứ không phải không tin tưởng nàng.
Giọng nói trầm thấp này vang lên đồng thời ở trong đầu cả hai, rành mạch và dứt khoát.
Và điều đó chỉ tổ khiến cơn tức giận của cô ta tăng thêm.
“Ngươi nói láo, nói láo! Ngươi hoàn toàn không tin cô ta, ngươi chỉ đang tự dối mình thôi!”
Tiếng chửi mắng đó ầm vang chấn động trong cơn mưa gió, cũng vọng lại trong đầu hắn.
Trong thoáng chốc, hắn sực nhận ra, yêu nữ này có thể đọc được suy nghĩ của hắn.
Hắn nhếch mép, trừng cô ta với ánh mắt hung tợn, nói vẻ giễu cợt: “Ngươi biết ta không nói dối… ngươi chỉ không muốn tin… loại yêu quái như ngươi… cơ bản chẳng hiểu gì là tin tưởng…”
Nghe vậy sắc mặt cô ta tái đi trông thấy, như hiểu được cơn tức giận của cô ta nên mưa gió càng tàn phá tơi bời, hất tung mái tóc dài đen nhánh của cô ta, giọng lạnh lùng bật ra từ đôi môi đỏ thắm.
“Ta không hiểu? Hay là ngươi không hiểu.”
Đôi mắt đen láy của cô ta đã vô cùng tối tăm thâm trầm.
“Ngươi không hiểu loài người, loại động vật này đối với bất cứ chuyện gì cũng chỉ biết nói mà thôi. Ngươi ở với con người quá lâu nên mới tin vào những lời giả dối của bọn họ, tin con người tốt hơn yêu quái, tin những lời tin tưởng và ái tình dối trá thốt ra từ miệng họ.”
Cô ta đến gần hắn, cười nhếch mép, trong mắt ánh lên nỗi căm ghét sâu tận.
Ta sẽ cho ngươi nhìn thử cái gì gọi là con người, nhìn thử xem chúng dối trá tới cỡ nào —-
Hắn muốn quay đầu đi tránh ánh mắt của cô ta nhưng không tài nào cựa quậy, chỉ nghe cô ta bắt đầu niệm những câu chú ngữ cổ xưa rối rắm.
Hắn không hiểu, nhưng mỗi một âm tiết, mỗi một từ ngữ phát ra đều kéo theo đau đớn và khó chịu, chèn ép lấy tim hắn.
Hắn đau tới há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào, con dã thú trong hắn gào lên, vẫy vùng.
Hắn gắng sức thoát khỏi sự khống chế của cô ta, nhưng cơn đau quằn quại khiến hắn chẳng làm gì được, những câu thần chú kia, từng lời từng chữ cứ trói lấy hắn, kềm kẹp hắn.
Mắt cô ta rất tối, rất đen.
Vòng xoáy hắc ám cuốn phăng tới như cuồng phong, hội tụ lại chui vào trong mắt và ùa vào trong thân thể, sau đó kéo giật con dã thú kia ra.
~ Hết chương 17 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.