Ngàn Năm Say

Chương 28: Người Mù Bước Thẳng Kẻ Tỏ Lạc Đường





Sao buông được mà nguôi ham m/uốn
Sóng tham danh đã cuốn trôi tình
Đôi lời cất bởi thánh linh
Tìm ra quạt ngọc, lãnh binh xưng thần.
_____________________________________
Quỳnh An đưa mắt rụt rè nhìn Phi Hoan, hệt như đang thăm dò.
Đúng rồi, bởi vì cô đang nói dối mà, Quỳnh An làm gì muốn mạnh lên đâu, cô chỉ muốn yên bình sống qua ngày, thỉnh thoảng ăn đồ ngon, đi xem kịch.
Nên luyện tập gì đó, trở nên nổi danh gì đó, Quỳnh An thật sự không có hứng.
Mấy người này bộ cứ phải mạnh lên rồi khoe mẽ mới được hả?
Quỳnh An là người hiện đại, sống trong yên bình đã quen, nên càng coi trọng sinh mạng, mà tại đây vạn vật lại hữu linh, càng đáng trân trọng.
Quỳnh An đã từng chết một lần, qua đến thế giới này cùng lắm chỉ cũng là tạm bợ, cô chỉ cần vui vẻ sống qua ngày là được.
Còn đứng đầu thiên hạ, đạp trên đầu vạn người cô thật sự không có hứng.
Dĩ nhiên Quỳnh An cũng biết thế giới này là cường giả vi tôn, suy nghĩ của cô và mọi người nơi đây hoàn toàn đối ngược nhau.
Họ có thể sẽ xem cô là nhàm chán, hèn nhát, chưa kể chỉ khác mỗi sở thích đã khó nói chuyện, chưa kể đây còn là sự khác biệt giữa suy nghĩ từ hai thế giới.
Nhưng không có nghĩa là cứ nhập gia sẽ tùy tục, Quỳnh An không phải kiểu người dễ thay đổi đó.
Cô cố chấp, và cứ thích cố chấp thế thôi.
"Dĩ nhiên, nếu cô muốn nhận được gì đó, thì cũng phải đánh đổi thứ khác." Phi Hoan đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi rời khỏi phòng, Quỳnh An thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
Một lần nữa đi ngang qua chính điện lót đầy kim thạch, đến khu vườn đầy sỏi màu, Phi Hoan dẫn Quỳnh An rẽ qua một con đường nhỏ, cô nhìn lên bầu trời, xanh ngát, không như khu rừng đầy sương mù bên ngoài.
Đi mãi đến một mái đình nghỉ chân, Quỳnh An ngồi xuống ghế thở hồng hộc, sau khi đỡ mệt, cô mới nhìn ra bên ngoài.
Trước mắt Quỳnh An là một cánh đồng hoa ngũ sắc trải dài, dường như vô tận.
"Đây là..."
"Hoa tử lạc." Phi Hoan đáp lại.

Quỳnh An đã từng nghe qua về loài hoa này, các quý tộc, quan lại dùng chúng không hề ít, nói cách khác, hoa tử lạc này giống như thuốc phiện vậy, khiến người dùng chúng sẽ dần trở nên nghiện, ngoài ra ở trên giang hồ còn đồn đại về một loại thuốc có thể điều khiển người khác, cũng được chế tạo từ hoa tử lạc này.
Quỳnh An từ khi xuyên đến đây thì đã có thể lý giải tại sao trong phim kiếm hiệp người ta lại giàu như thế rồi.
Bởi vì mỗi môn phái đều có từng cách kiếm tiền riêng, ở Nhất Kiếm đảo thường khai thác linh thạch, hoặc đi trừ yêu theo yêu cầu của các hộ dân, số tiền kiếm được sẽ chia ra hai phần một sáu, một bốn.
Các để tử nhận phần ít, còn công quỹ của Nhất Kiếm đảo nhận phần nhiều.
Vậy thì đối với Địa Ngục giáo, có thể là bán loại hoa tử lạc này.
Nhưng bán cho ai? Chẳng phải triều đình từng ra lệnh cấm những thứ này sao? Chẳng lẽ Phi Hoan muốn cô buôn lậu?
"Tôi không vận chuyển hàng cấm đâu, tôi không muốn đắc tội với triều đình."
Phi Hoan nghe cô nói xong thì bật cười, ả ngồi xuống đối diện cô, cất tiếng hỏi.
"Thế cô nghĩ ai là người sẽ mua những bông hoa tử lạc này?"
Quỳnh An dường như ngộ ra được gì đó, cô thận trọng hỏi lại:
"Chẳng lẽ là triều đình?"
"Đúng rồi." Phi Hoan gật đầu.
"Có lẽ cô không biết, hoa tử lan ngoài tạo ra ảo giác còn có tác dụng trị thương, nếu biết điều chế giảm tính gây nghiện của nó, nó sẽ trở thành thuốc.
Và cũng bởi vì tác dụng của nó quá lớn, nên nhà Hán mới cố tình tung hỏa mù, để chiếm nó thành của riêng."
"Nhưng, Tôn Quỳnh An bé nhỏ." Phi Hoan đột nhiên vươn tay về trước, nâng lên cằm cô.
"Tôn Diệc cha của cô lại quá cứng nhắc, đến nỗi...!Hắn sắp bị giế.t chết rồi."
"Rồi ai sẽ bảo vệ cô đây?"
Câu hỏi này Phi Hoan bỏ ngỏ, ả tin rằng Quỳnh An sẽ tự giải đáp cho mình.
Thế nên cũng thả cho cô trở về Nhất Kiếm đảo.
"Phi Hoan." Xích Nguyệt chậm rãi tiến đến gần Phi Hoan, chắc hẳn là đã lo xong việc dỗ dành Xích Linh nên nàng mới đến đây gặp ả.

Phi Hoan tuy là giáo chủ, nhưng từ khi được đưa đến Địa Ngục giáo thì đã được các vị hộ pháp nọ chăm sóc vô cùng tốt.
Nếu nói Trịnh Khinh Ái là mẫu thượng của ả, thì bốn người này có thể xem là cô chú, anh em.
"Có chuyện gì sao?" Phi Hoan đưa mắt nhìn cánh đồng tử lạc trước mắt, trong đầu âm thầm tính toán đến thời gian thu hoạch, lúc đó nên chia ra buôn bán thế nào, thực tế điều mà ả nói với Quỳnh An chỉ có một nửa là sự thật, triều đình không phải là nơi duy nhất thu mua, ngoài ra còn có giới quý tộc và một số thương nhân, luyện dược sư, dĩ nhiên tất cả đều được giao dịch ngầm, có lúc là dưới danh nghĩa Địa Ngục giáo, có lúc lại không.
Nhưng việc Tôn Diệc sắp chết thì là sự thật.
Xích Nguyệt muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
"Tôn Quỳnh An có thể sẽ là mối nguy hại với chúng ta, nếu bây giờ Địa Ngục giáo giúp cô ta, rất có thể sẽ bị cô ta thông đồng với Nhất Kiếm đảo cắn ngược lại, không khác gì nuôi ong tay áo cả."
Phi Hoan mỉm cười, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoay chuyển, linh lực màu xanh sẫm tụ lại trên tay ả, trông như một quân cờ bằng nước, để rồi khi ả lắc nhẹ ngón tay, một ngọn lửa xuất hiện từ không khí, nuốt chửng lấy quân cờ nước, rồi tan biến.
"Xích Nguyệt có nghe bài đồng dao mà đám trẻ con hay truyền miệng gần đây không?"
Hậu cung có một quý phiMôi son má phấn, hồ ly hóa thànhĐế vương thương tiếc dỗ dànhQuốc gia tựa những chỉ mành treo chuông.
Xích Nguyệt khựng lại đôi chút, nàng dĩ nhiên có nghe qua, giáo chúng của Địa Ngục giáo cải trang làm thường dân vốn không ít, mạng lưới thông tin trong mười môn phái lớn chỉ đứng sau Linh Ẩn.
Hán đế chỉ ham mê nữ sắc, tận hưởng lạc thú, không quan tâm đến dân chúng, kể cả phía Bắc có Đạt Mã đang lăm le xâm chiếm.
Nhiều bậc anh tài cứ vì thế mà ẩn cư.
Bởi vì họ đều có thể nhìn thấy Phong Vũ sắp sụp đổ.
Mà nguyên nhân, cũng bởi vì tranh chấp trong triều cương và vị quý phi kia.
"Cô ta tên Tôn Quỳnh An, phụ thân của cô ta là Tôn Diệc, người đang bị nghi ngờ là phản thần.
Bởi hắn nhiều lần can gián việc làm sai trái của hoàng thương, xa hơn nữa là từng bị nghi ngờ phái thích khách giết vị quý phi kia.
Mà bài đồng dao lũ trẻ hay ca hát, cũng có thể là hắn sai khiến."
"Theo ta biết, Tôn Diệc vốn là trung thần nhiều năm dưới triều nhà Hán, tiên đế vô cùng trọng dụng hắn.
Nhưng Hán Tuyệt Phong thì không phải tiên đế."
Sự đời đổi trắng thay đen, bậc trung thần ngày nào vì đế vương ngu ngốc mà bị vu cáo là phản thần.
Xích Nguyệt nghe xong liền hiểu ra, nàng chậm rãi thở ra một hơi, ít nhất vị giáo chủ đương nhiệm này cũng không khiến cho cựu giáo chủ phải lo lắng như trước nữa.
"Nhưng tại sao lại nhắm đến Tôn Quỳnh An?"
"Bởi vì ngày hắn bị ám hại không còn xa nữa.

Mà với tính cách của lũ ngu dốt Nhất Kiếm đảo, chắc chắn sẽ nhanh chóng đuổi Tôn Quỳnh An đi, chúng sẽ lại trở thành chính phái giang hồ, trung thành với triều đình." Phi Hoan cười cười, ả ngồi xuống ghế, Địa Ngục giáo trà trộn trong Nhất Kiếm đảo cũng không ít, ả dĩ nhiên càng rõ ràng cách Nhất Kiếm đảo xây dựng danh tiếng của mình.
"Ta muốn lợi dụng điểm này của Tôn Quỳnh An.
Biến cô ta trở thành con cờ chính trị, nếu Tôn Quỳnh An muốn báo thù cho cha.
Chắc chắn sẽ lên kế hoạch tạo phản.
Nếu ta giúp nàng tạo phản thành công, Nhất Kiếm đảo khó giữ, còn nếu thất bại, chỉ việc ném nàng ta cho triều đình, xem như không có quan hệ." Phi Hoan miết nhẹ môi mình, đôi mắt xanh biển bất chợt trở nên tăm tối, ả hiểu rõ danh tiếng của Nhất Kiếm đảo giờ đây đã vô cùng lớn, muốn diệt chúng thì chỉ đánh trực diện là không đủ, nhưng nếu có cả thiên hạ thì Song Trường phủ và và Khiên Vũ môn đều có thể sai khiến được.
"Vậy, còn về cựu giáo chủ, ngài đã nói chuyện này với người chưa?"
Phi Hoan khựng lại, vẻ tăm tối trong ánh nhìn từ lúc nào đã biến mất dạng, ả tiến đến gần Xích Nguyệt, nở nụ cười.
"Xích Nguyệt...!có thể nào đừng nói với chủ mẫu được không?"
Xích Nguyệt lùi lại một bước, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Cựu giáo chủ bảo tôi giám sát ngài, không phải cưng chiều ngài." Nàng nói xong thì quay lưng bước đi.
"Xích Nguyệt, đừng như vậy mà..."
___________________________________
"Giáo chủ? Đây là..." Xích Ảnh nhìn vào đứa trẻ đang ngủ trên tay vị giáo chủ nọ, mặt của nàng lấm lem bùn đất, quần áo cũng không nhìn ra hình dạng gì, còn làm bẩn cả váy áo trắng của người kia nữa.
"Vô tình gặp thi dịch trên đường, sẵn tiện cứu nàng ra.
Ngươi bảo Xích Dạ làm một trận pháp phong hồn, giữ nàng bên trong đó.
Sau đó đi vào kho bảo vật, lấy hộ hồn xuyến đeo cho nàng." Giáo chủ lạnh nhạt nói, sau đó đặt bé gái vào trong tay Xích Ảnh, rồi rất nhanh rời đi.
Dạo gần đây thi dịch nổi lên nhiều vô số kể, mà những người nhiễm phải đều sẽ trở thành xác sống, không ngừng đi cắn xé người khác, khiến xác chồng xác, khắp nơi chỉ toàn là mùi thi thể phân hủy.
Xích Ảnh sau khi làm theo lời của giáo chủ xong thì ngồi lại cùng Xích Linh với Xích Dạ nghĩ việc đặt tên cho nàng.
Hắn không biết đặt tên, cái tên Xích Dạ cũng là do giáo chủ đặt, nên đành đi hỏi hai vị hộ pháp còn lại.
"Ta không giỏi đặt tên đâu..." Xích Linh nói một câu rồi trốn việc chạy mất.
Chỉ còn mỗi Xích Dạ nghiêm túc ngồi lại, hắn vuốt vuốt râu, chỉ lên trần nhà.
Xích Ảnh vô thức nhìn lên theo.
"Xích Trần?"
"..."
"Sai hả?"

"Tất nhiên! Ý của ta là khi giáo chủ mang nàng về thì cũng là lúc trăng tròn, gọi nàng là Xích Nguyệt đi."
Xích Ảnh nghe thế thì gật gù, sau đó vẫn nghe theo lệnh của giáo chủ hằng ngày chăm sóc cho Xích Nguyệt, dạy nàng học, tìm bí tịch cho nàng luyện võ.
Thời gian cứ êm đềm trôi qua như thế, khiến nội tâm hắn cũng dần thoải mái, mà thứ đáng mừng nhất là giáo chủ đã không còn phát điên nữa, thậm chí còn vui vẻ hơn.
Xích Nguyệt lớn hơn một chút, Xích Ảnh không rõ là bao nhiêu, bởi vì hắn là người tu tiên, thời gian đối với hắn thật sự chẳng còn đáng kể nữa.
Hắn chỉ nhớ lúc đó trăng cũng tròn, Xích Nguyệt đang đọc thơ bên cạnh đột nhiên cất tiếng nói.
"Em thích Xích Ảnh lắm."
Xích Ảnh nghe xong thì gật gù, đáp lại:
"Ta cũng thích em."
"Thật hả?" Xích Nguyệt tròn xoe mắt, nàng đột nhiên nhích đến một chút, Xích Ảnh theo thói quen nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
"Ta cũng thích giáo chủ, thích Xích Linh, Xích Dạ, thích mọi người ở Địa Ngục giáo nữa...!A!"
Xích Ảnh hét lên rồi ngã lăn ra trên đất, Xích Nguyệt chẳng hiểu vì sao đột nhiên đẩy hẳn ngã xuống ghế, nàng cắn chặt môi, đôi mắt lúc này đã đong đầy nước mắt.
"Xích Ảnh là đồ ngu!" Xích Nguyệt hét lên một tiếng rồi bỏ chạy ra bên ngoài.
Xích Ảnh gãi gãi đầu không hiểu, hắn nói sai chỗ nào sao? Chẳng lẽ phải bảo là không thích nàng mới đúng?
Ngày hôm sau, Xích Ảnh lòng đầy tâm sự mang chuyện này đến hỏi giáo chủ, nhưng ai ngờ vừa đến đã thấy Xích Nguyệt đang bám lấy người mà khóc lóc.
Hắn bối rối định quay bước ra, rồi lại bị giáo chủ gọi vào trong.
"Xích Ảnh."
"Dạ, giáo chủ."
"Người đã làm gì Xích Nguyệt vậy hả?"
Xích Ảnh sau đó thành thật kể lại những gì đã xảy ra vào hôm qua, hắn cứ tưởng rằng sau khi mình kể xong, giáo chủ sẽ nhẹ nhàng giảng giải cho mình như mọi lần, thế nhưng người chỉ nhẹ nhàng phì cười, sau đó bế Xích Nguyệt đi ra ngoài.
"Xích Ảnh đúng thật là đồ ngu rồi."
Một năm sau, Xích Ảnh rốt cuộc hiểu ra vì sao mình lại là đồ ngu.
Nhưng Xích Nguyệt mãi không muốn thân thiết với hắn nữa.
Hai năm sau, giáo chủ mang một đứa trẻ bán yêu trở về, bảo rằng phải bảo vệ nó, để sau này nó sẽ thay người trở thành giáo chủ.
Ba năm sau, Xích Linh bất ngờ tìm thấy giáo chủ ở một ngôi làng nọ, khắp người toàn là máu, thứ duy nhất sót lại ở ngôi làng là một thi thể của một thiếu nữ, còn lại chỉ toàn là thịt vụn mà thôi.
Xích Ảnh đã từng thấy qua cảnh tượng quen thuộc này, giáo chủ rất hay phát điên, mỗi lần phát điên lại giết người, đặc biệt là người mà giáo chủ yêu nhất.
Bốn năm sau, giáo chủ rời đi, mãi không chịu quay về nhà.
Địa Ngục giáo trống vắng như vậy, chỉ do người chưa chịu trở về mà thôi.
[Hồi ức của Xích Ảnh].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.