Ngân Hồ

Chương 14: Thế giới của ấu thú (thượng)




Nếu gã khất cái không sớm cảnh tỉnh, dừng bước không duổi theo hồ ly thì đám thị vệ đã không hảo ý kích phát tên nỏ rồi.
Giết một tên tặc nhân xông vào Hoàng thành thì bọn họ có thưởng đó nha.
Bọn thị vệ quát nạt tên ăn mày nhanh nhanh cút đi nơi khác, nhưng gã vẫn còn liếc liếc Thiết Tâm Nguyên cùng với tiểu hồ ly trong căn nhà nhỏ Thiết gia với vẻ đầy sợ hãi, rồi liền bỏ chạy mất dạng.
Hồ ly thấy âm mưu đã thất bại thì cũng đành ngáp một cái rồi gục dưới chân Thiết Tâm Nguyên, rất tự nhiên hưởng thụ vô số lời nịnh bợ như mưa rào của đám thị vệ..
Từ khi cửa hàng của mẫu thân có người giúp việc, nàng thường xuyên về nhà hơn, từ xa thấy con mình đang chơi đùa cùng hồ ly thì tâm trạng vô cùng khoái trá. Cũng không biết có phải vì kiếm được nhiều tiền hay không mà mái tóc của nàng đã có thêm một cây ngân trâm sáng loáng, cắm vào búi tóc vô cùng nổi bật.
Như thường lệ nàng ôm nhi tử một cái, đá con hồ ly một cước rồi vội vàng đi vào nhà, đến chỗ giấu tiền kiểm tra từng xâu, từng xâu một.
Đếm xong thì trời cũng đã xẩm tối. Coi bộ vẫn còn thiếu tiền, nàng liền nhăn nhó:
- Chưa đủ tiền mua cửa hàng mặt tiền ở Mã Hành Nhai rồi!
Thiết Tâm Nguyên lấy ra một bộ trang sức bạc vô cùng tinh mĩ từ trong rương nhỏ mà mẫu thân cho mình. Đó là một cái khóa bạc cùng với một cái kiềng tay tạo thành một bộ, là quà tặng mẫu thân không tiếc tốn kém đặt người ta làm để tặng hắn khi vừa tròn một tuổi.
Vương Nhu Hoa nhìn sang con mình rồi lại đặt khóa bạc với kiềng tay bỏ vào chiếc hộp rồi đặt lại vào ngách, xoa đầu Thiết Tâm Nguyên rồi nói:
- Không động vào mấy thứ này, đi ra ngoài chơi đi, mẫu thân đang rối lắm!
Thiết Tâm Nguyên lại lấy ra một nén bạc trong ổ của hồ ly đặt trước mặt mẫu thân.
Vương Nhu Hoa quan sát thì thấy quan ấn dưới nén bạc, bèn thở dài ném lại cho Thiết Tâm Nguyên nói:
- Cầm chơi đi con, phía dưới có con dấu của quan phủ. Không biết là ai hại người, tiền này không tiêu được, mà khi bị bắt còn mất luôn cả mạng.
Thiết Tâm Nguyên lại nhét nén bạc vào ổ tiểu hồ ly.
Một nhà ba người nhưng địa vị của hồ ly là lớn nhất, bởi vì trên cổ nó có treo khối Thọ Sơn Thạch được điêu khắc thành chiếc ấn. Vương Nhu Hoa cố ý đi lên huyện nha làm hộ tịch cho con hồ ly vì trên đó có đề bốn chữ "Con dân của trẫm". Lạc khoản lại là của vị trong cung.
Do lôi kéo được quan hệ với Hoàng đế nên huyện nha mới mắt nhắm mắt mở giúp Vương Nhu Hoa làm một cuốn hộ tịch, chủ nhà là Thiết Tâm Nguyên, mà Thiết gia còn có thêm một người, chính là con tiểu hồ ly. Khi đặt tên cho nó, Vương Nhu Hoa phải suy nghĩ thật lâu mới đặt được cho nó một cái tên – Hồ Lý.
Thiết Tâm Nguyên thì đặt cho hồ ly cái tên là Thiết Hồ Ly. Hắn cảm thấy cái tên này ngon lành hơn rất nhiều so với cái tên buồn cười kia của mẫu thân.
Đến tận bây giờ, mẫu thân cũng không cho quan gia chiếm tiện nghi của mình, trong nhà có thêm một nhân khẩu thì đương nhiên là tốn thêm một phần tiền nuôi, Vương Nhu Hoa chẳng quan tâm con hồ ly mang về bao nhiêu tiền bạc dầu muối, mà thứ nàng để ý chính là vầng hào quang hoàng gia đang bao phủ trên người nó.
Cô nhi quả mẫu nếu như không có một chỗ dựa nhỏ thì sống làm sao trong cái thành Đông Kinh này đây?
Thiết Tâm Nguyên phát hiện mẫu thân có năng khiếu kinh doanh vô cùng tốt, Thất ca thang bính điếm hiện nay không chỉ bán thang bính mà còn bán thêm vài loại thức ăn khác nữa. Tuy chút thức ăn đó chẳng tốn bao tiền nhưng đáng giá nhất là thịt xá xíu.
Bây giờ phàm là người có chút tiền, khi vào Thất ca thang bính điếm ai cũng đều gọi một bát thang bính, thêm vài món ăn, một đĩa thịt xá xíu nhỏ, chầm chậm thưởng thức.
Còn người có địa vị thân phận như Dương Hoài Ngọc thì tự mang theo một bầu rượu, tự rót tự uống hoặc là dẫn theo vài đồng bạn ăn uống vui vẻ một chầu.
Cho nên trong tiệm thang bính lại đặt thêm vài bình quan tửu.
Cửa hàng nhỏ vừa mới ổn định thì nàng đã tất bật chuẩn bị mở thêm một cửa hàng cho Thiết gia nữa rồi, cứ đà này thì chẳng mấy chốc cửa tiệm thang bính số một Đại Tống sẽ xuất hiện trong mắt người dân Đông Kinh rồi.
Nháy mắt Tiết Đoan Ngọ đã đến, Hoàng đế chuẩn bị sẽ chủ trì duyệt sương quân ở Kim Minh Trì.
Thiết Tâm Nguyên tưởng rằng đó là một tiết mục giống như là duyệt binh ở đời sau, vô cùng hào hứng muốn đi xem, nhưng khi nghe mẫu thân giải thích thì hắn mới hiểu. Thay vì nói rằng kiểm duyệt sương quân thì không bằng nói là ông ta sẽ xét duyệt tất cả hoa khôi trong cái thành Đông Kinh này cho rồi.
Nhân vật chính của cuộc thi đương nhiên là sương quân, nhưng càng nổi bật hơn chính là tiết mục buổi tối sẽ được những thanh lâu lớn nhất khắp kinh thành cùng nhau tổ chức. Nghe đồn khoa khôi hành thủ khắp Đông Kinh chính là được chọn từ cuộc thi này.
Dù sao thì nhìn mẫu thân kích động sửa soạn quần áo, Thiết Tâm Nguyên biết mình sẽ có thể tham gia một cuộc biểu diễn nghệ thuật lớn nhất Đại Tống. Riêng chỉ nìn thấy mẫu thân má phấn môi son như vậy thì hắn biết rằng mình có lẽ sẽ chịu chung số phận như vậy. Người ta có câu: Rồng rắn trộn lẫn chả biết đâu mà lần chính là như vậy.
- Mẹ, con không muốn đi!
- Đi chứ, sao lại không đi? Mẹ đã sửa soạn kỹ càng cả rồi, Nguyên nhi thay áo hoa vào nhất định sẽ lấn át bọn con nít thò lò mũi xanh kia!
Thiết Tâm Nguyên cố gắng xoay trở không cho mẫu thân cố gắng biến mình thành bộ dáng Nhị Lang Thần, lại năn nỉ:
- Con không muốn đi, con muốn chơi với hồ ly hà!
- Phải đi! Bích du xa mẹ cũng đã mướn rồi kìa, ngày mai toàn bộ dân ở Đông Kinh đều tập trung ở Kim Minh Trì, con sao lại không đi được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.