Ngài Tư Và Người Yêu Hoa Cát Cánh Của Anh Ấy

Chương 16: Nghĩa trang




“Sao lại hẹn tôi tới đây?” Lương Mộc Khâm huýt sáo. “Bây giờ đất ở nghĩa trang đều là tấc đất tấc vàng, tôi sợ sau này chết còn không có chỗ chôn nữa.”
Ngài Tư đã quen với cái miệng còn nhanh hơn tàu lửa chạy của hắn rồi.
“Lương đại luật sư, đừng khiêm tốn như vậy.”
“Ê, đừng nói thế, tôi mua có cái nhà mà từ năm ngoái đến năm nay đều phải làm việc gấp đôi năng suất đây. Còn cậu thì sao?”
Ngài Tư lắc lắc đầu, “Nhà tôi ngay gần đây, cậu nghĩ thế nào?
“Thật sao? Tuy môi trường quanh đây khá tốt, nhưng cậu nghĩ sao mà dám mua nhà gần đây? Không sợ xui hả?
“Cậu nghĩ tôi tình nguyện à?” Ngài Tư bất đắc dĩ nói, “Lúc đó tôi không biết chỗ này là nghĩa trang. Tôi còn tưởng nó là sân golf kìa.”
“Mà sao tuần trước không hẹn cậu được thế?”
“Bận, không có thời gian.”
“Nào nào, nói anh trai nghe, dạo này cậu bận gì thế? Toàn đẩy hết cho tôi mấy vụ nhỏ kia!”
“Nhóc Lương à, sống có lương tâm chút đi.” Ngài Tư cười mắng: “Vụ án gần 50 triệu mà chê nhỏ?”
“Cứ cẩn thận đi, không khéo tôi lại cướp hết khách hàng của cậu đó.”
“Có bản lĩnh thì cướp đi.” Ngài Tư không quan tâm nói.
Lương Mộc Khâm nhìn thẳng vào mặt y, “A Tư, tôi nghiêm túc đấy. Gần đây cậu lạ lắm, đừng nói là mắc chứng sợ hãi tiền hôn nhân chứ?”
Ngài Tư đã quen cái kiểu nói năng lộn xộn của hắn rồi, nên không buồn để tâm, “Nghe nói cậu cũng sắp kết hôn?”
Lương Mộc Khâm bấc đắc dĩ nhún vai, “Gia đình giục. Mà cũng tại cậu đấy, mẹ cậu suốt ngày chạy đến lải nhải với mẹ tôi.”
Ngài Tư cười. Hôm nay là ngày nghỉ nên y không mặc âu phục, chỉ tùy tiện mặc một bộ đồ thể thao, ngồi xuống đất, lượm cọng cỏ ngậm vào miệng. Lương Mộc Khâm cũng ngồi xuống. Hai người như hai đứa trẻ vậy, chẳng qua địa điểm hơi đáng sợ chút thôi.
“Cậu có yêu cô ấy không?” Ngài Tư đột nhiên hỏi.
“Yêu cái gì chứ?” Lương Mộc Khâm khịt mũi coi thường, “Nhóc con, cậu có dám nói là yêu Uông Như Nguyệt không? Tôi chỉ mới đi coi mắt, còn chưa xác định quan hệ.”
“Tôi tới đây đúng là vì chứng sợ hãi tiền hôn nhân.”
“Thật hả?”
“Thật.” Ngài Tư chỉ bia mộ trước mặt Lương Mộc Khâm. “Đó là một người bạn của tôi.”
“Bạn cậu có cá tính đấy, trên mộ cũng không đề tên.”
“Ừm.” Đột nhiên ngài Tư hơi buồn, “Muốn nghe chuyện cũ không?”
“Nghe chứ nghe chứ.”
“Cậu ấy là đồng nghiệp của chúng ta.”
“Ai? Nói xem tôi biết không?”
Ngài Tư liếc hắn, Lương Mộc Khâm vội vàng giơ tay lên trời, “Đang nghe đang nghe đây.”
“Cậu ấy gặp một người đàn ông, rồi yêu nhau rất lâu. Lúc đầu là cậu ấy yêu thầm người ta, sau đó mới phát hiện cả hai đều thích nhau. Từ đó, bọn họ yêu nhau đến nỗi thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, trở thành cặp đôi nổi tiếng nhất trường…”
“Trường của cậu? Công khai luôn hả, sao tôi chưa từng nghe nói thế?”
“Một là im hai là biến! Người khác không biết bọn họ yêu nhau, vì trông họ giống như là…”
“Đối thủ, hợp tác, anh em tốt?”
“Ừ, không khác lắm, đại khái là người nổi tiếng trong trường. Trong mắt người khác là vậy đấy.”
“Sau khi tốt nghiệp, người yêu cậu ấy bị ép về làm trong công ty của gia đình, vì bị xa lánh nên công việc không mấy thuận lợi. Sau đó, anh ấy dứt khoát công khai với cả nhà rồi bị đuổi ra ngoài. Anh tự mình gây dựng sự nghiệp, còn bạn tôi vừa tiếp tục đi học, vừa cùng làm với anh ấy…”
“Cậu ấy nói với tôi rằng, cậu ấy cảm thấy mình rất may mắn. Người yêu cậu ấy lớn hơn cậu hai tuổi, luôn giúp đỡ cậu ấy rất nhiều; nên bạn tôi luôn luôn cảm thấy áy náy vì mình không thể gánh vác thay anh ấy nhiều chuyện hơn.” Ngài Tư nói tiếp.
“Không không không, cậu ấy không thể nói vậy.” Lương Mộc Khâm khoát tay, “Nếu hai người thật sự yêu nhau, tôi nghĩ người yêu cậu ấy sẽ không so đo mấy chuyện này đâu. Tính toán quá sẽ dễ xảy ra mâu thuẫn, đúng không?.”
“Tôi cũng nói với cậu ấy như vậy, mà đúng là người yêu cậu ấy không hề để ý.”
“Hai người cùng nhau gây dựng sự nghiệp, vừa mua xong nhà thì gia đình bạn tôi lại giục cậu ấy cưới vợ, hơn nữa còn dùng rất nhiều thủ đoạn. Quan hệ giữa cậu ấy và gia đình vốn không tốt, nên cậu ấy quyết định công khai luôn.”
“Sau nữa thì sao?”
“Ban đầu dĩ nhiên họ không đồng ý, nhưng bạn tôi vốn không có tiếng nói trong nhà, nên cậu ấy không muốn cầu xin họ. Gia đình nọ hết cách, liền làm ầm lên đến nỗi trường học cũng biết.”
“Gì, ghê vậy?”
“Bạn tôi bị thầy giáo chèn ép, ba mẹ thì đến tận công ty người yêu cậu ấy làm loạn.”
“Bạn cậu là con ruột hả?”
“Con ruột.” Ngài Tư buồn cười, “Bọn họ cũng chỉ nghĩ đến mặt mũi của mình thôi.”
“Nhưng ầm ĩ quá rồi cũng kết thúc…”
“Họ đồng ý hả?”
“Coi là vậy đi. Lúc Tết cậu ấy còn dẫn người yêu về nhà, không hề có mâu thuẫn gì cả.”
“Mọi chuyện không đến nỗi tệ. Nhưng cậu nói bạn cậu tự sát vì tình, đừng nói là sau này bị người yêu bỏ nhé? Tại sao lại tự sát? Phải mạnh mẽ trả thù chứ.” Lương Mộc Khâm nói tiếp.
Ngài Tư gật đầu, “Ừ, bạn tôi bị vứt bỏ.”
“Không phải chứ, cậu ấy thực sự là đồng nghiệp của chúng ta? Sao lại không có lý trí như thế?”
“Ừ, người yêu cậu ấy bị tai nạn giao thông chết, bỏ cậu ấy lại.”
Lương Mộc Khâm im lặng, mãi sau mới nói, “Đúng là có được càng nhiều, mất đi càng đau phải không?”
“Tai nạn giao thông? Là một vụ tai nạn mà?” Lương Mộc Khâm hỏi.
“Không.” Ngài Tư lắc đầu, “Bác sĩ đã đã đưa ra kết quả giám định rằng, trước khi xảy ra tai nạn, thần kinh anh ấy có vấn đề; cảnh sát cũng đã kiểm tra xe, nói nó không bị gì cả. Hơn nữa, còn có người làm chứng đã tận mắt thấy… Kết luận cuối cùng là, người yêu cậu ấy tự sát.”
“Hình như không hợp lý? Nãy giờ nghe cậu kể, tôi thấy anh người yêu kia rất mạnh mẽ, còn có bạn cậu bên cạnh nữa mà, sao tự dưng lại tự sát? Chẳng lẽ lúc đó họ có xích mích gì sao?”
“Không có, chỉ là lúc đó có một em gái khóa dưới kiên trì theo đuổi bạn tôi, làm bọn họ khá chật vật.”
“Kỳ lạ nhỉ… Khi ấy người nhà bạn cậu đều biết chuyện của hai người rồi, cô gái đó có lòng theo đuổi thì cũng có làm gì quá đáng được đâu?”
Ngài Tư híp mắt, cười đầy giễu cợt, “Ừ, lúc ấy bạn tôi cũng nghĩ vậy.”
“Mọi chuyện sau đó thế nào? Người yêu bạn cậu mất bao lâu rồi?”
“Đã hơn tám năm.”
“Cũng khá lâu rồi nhỉ, bạn cậu thì sao?”
“Không phải nói rồi hả? Tự sát vì tình.”
“Không phải chứ….” Lương Mộc Khâm nóng nảy, logic xoắn thành cái bánh quai chẻo*, nghĩ mãi cũng không hiểu, “Người yêu chết được tám năm, tám năm sau cậu ấy mới tự tử, cung phản xạ cũng dài quá đó.”
Ngài Tư cười hì hì, “Chắc là… do cậu ấy là đồng nghiệp của chúng ta nên quá lý trí chăng?”
Lương Mộc Khâm không thể phản bác.
“Đi thôi, sắp mưa rồi.”
Lương Mộc Khâm phủi phủi cỏ trên người, “Tám năm đó bạn cậu sống thế nào?”
“Chăm sóc bản thân, sống thật khỏe mạnh.”
“Đây gọi là sống khỏe mạnh?” Lương Mộc Khâm lặng lẽ chỉ tấm bia mộ.
“Với cậu ấy, có lẽ như vậy là tốt lắm rồi. Cậu ấy nói với tôi là, cậu phải hoàn thành tâm nguyện của người yêu mình đã.”
Ngài Tư quay lại nhìn hai tấm bia mộ, trên mộ đã xuất hiện vài giọt mưa, “… Còn vài chuyện cần phải tra rõ.”
“Mưa rồi, đi nhanh thôi.” Lương Mộc Khâm kéo y.
Ngài Tư gật đầu, hai người chạy như bay.
Lúc Lương Mộc Khâm quay lại thì kinh ngạc phát hiện –  hai ngôi mộ chỗ họ vừa đứng rất gần nhau, khác hẳn với những bia mộ còn lại.
… Là mộ đôi sao?
Lương Mộc Khâm buồn bực – mình quên không nhìn tên người mất trên bia mộ có chữ rồi. Rồi hắn lại buồn cười – không biết ai đến tảo mộ mà lại cúng bánh ngọt chứ.

Ngài Tư theo Lương Mộc Khâm về nhà thăm ba mẹ hắn. Lúc y về, Lương Mộc Khâm vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện trên bàn cơm lúc nãy.
Ba Lương nói, trước đây ông có một người bạn mất sớm khi còn trẻ, dặn dò ngài Tư và Lương Mộc Khâm phải chú ý sức khỏe của bản thân.
“Tôi chưa từng thấy ba tôi khen ngợi ai đâu.”
“Ghen tị à?”
“Hừ, ai thèm ghen chứ! Tôi chỉ tò mò thôi, một người ưu tú như vậy sao lại….”
“Là trời ghen với người tài đó.”
“Tôi lại nhớ đến chuyện về người yêu bạn cậu hồi sáng, bạn cậu đúng là có nghị lực thần kì đấy.”
“Tôi biết một chuyên gia tâm lý, giới thiệu cho cậu này.”
Vừa nói, ngài Tư vừa nhét cho Lương Mộc Khâm một tấm danh thiếp.
“À, tôi còn một vụ án, đến lúc đó nếu không được thuận lợi thì nhờ cậu cả đấy.”
“Cậu nhờ tôi?” Lương Mộc Khâm khoát tay, “Tư đại luật sư, cậu trêu chọc tôi hả.”
Ngài Tư bật cười, kể lại chuyện lần đó làm bẩn áo choàng của người ta. “Cô gái kia tên là Trần Vũ Thanh, là người ủy thác, bị hại là anh cô ấy.”
“Vụ án tự khởi tố*?” Lương Mộc Khâm hỏi.
“Không phải, là công tố**.”
*tự khởi tố: người bị hại tố cáo với chính quyền.
*công tố: chính quyền tự bắt đầu điều tra/truy tố.
“Công tố không phải có kiểm sát Phương rồi sao? Tranh cãi lớn lắm hả?”
“Vụ án này rất quan trọng, nhóc Lương, tôi không thể nhận được nhưng cũng không thể yên tâm giao cho người khác.”
“Được được được, nhưng cô nàng kia không phải để ý cậu chứ?”
Ngài Tư im lặng, “Một thời gian nữa tôi sẽ đưa cô ấy tới.”
“Được, đi đường cẩn thận.”

“Kiểm sát Phương, tôi là luật sư Tư. Lúc nào anh rảnh, tôi có một đơn tố cáo muốn giao cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.