Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 40: “Cố Nhân Chi Nữ” Đặng Thiền Ngọc




"Ài, tiểu thư quả lan tâm tuệ chất, Tử Tinh vốn không định nói ra, không dè vẫn không dấu được tiểu thư", Trương Tử Tinh cũng không che dấu tâm tình phiền muộn nữa, thở dài nói: "gần đây ta thời vận không tốt, làm việc gì cũng không ổn, ta tuy toàn tâm kiệt lực song đều thất bại, thực chán nản vô cùng".
"Phàm là đạo học đều gian nan trùng trùng, như đi ngược dòng nước, không tiến là lui, biết khó mà vẫn chấp nhận, dũng cảm tiến lên mới có thể vượt qua chông gai để thành tựu. Đây chính là lời tiên sinh tặng Thanh nhi, Thanh nhi vẫn ghi nhớ trong lòng", giọng Thanh nhi thập phần ôn nhu: "trước mắt tuy tiên sinh gặp chỗ khó khăn, nhưng không thể để mất đấu chí mà buồn bã, tiên sinh người đại trí tuệ, Thanh nhi ắt không cần nhiều lời, chỉ đưa mắt theo dõi là được ".
Trương Tử Tinh nghe thấy Thanh nhi lại dùng lời khuyên của mình khích lệ chính mình, mà ngôn từ thành thật, trong lòng cũng thấy ấm áp, khe khẽ gật đầu. Hai người lại ngồi nói chuyện, Thanh nhi rất am tường tâm lý, không như lúc trước hỏi han không ngừng, mà làm ra vẻ một thính giả chăm chú, thi thoảng phối hợp đáp lời hắn, khiến Trương Tử Tinh thầm khen không ngớt. Với tài trí của Thanh nhi, cho dù có đem nàng tới thế kỷ XXIV cũng tuyệt đối là nhân tài, hoàn toàn có thể làm tới những học giả, tiến sĩ tâm lý, giáo sư…
Hai người nói chuyện hồi lâu, ngay cả chuyện thí nghiệm "pháp bảo" thất bại Trương Tử Tinh cũng nói ra, cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, không tồi tệ như lúc đầu mới tới, hắn cảm thán nói: "hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược bỉ lân (trên đời có tri kỷ, dù xa ngàn trùng mà vẫn như bên cạnh), có thể quen biết Thanh nhi chính là may mắn lớn nhất của ta khi tới thế giới này".
Thanh nhi nghe thấy lời này, ánh mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng, nhẹ giọng trả lời: "Thanh nhi có thể được tiên sinh coi làm tri kỷ, lấy làm vui mừng vô cùng".
Đột nhiên, một tiếng quát yêu kiều cắt ngưng trạng thái vi diệu của hai người: "giỏi cho tên "thầy đồ rởm" ! thì ra ngươi ở đây !".
Chỉ thấy một thân hình thon thả rất nhanh chạy lại, nháy mắt đã tới trước người Trương Tử Tinh, hướng phía vai hắn chộp tới, giống như kiểu "tú tài gặp cuồng đồ, có lý cũng không nói được", nếu Trương Tử Tinh chỉ là một gã "tú tài" trói gà không chặt, cho dù có bác học đa tài chắc lần này phải chịu khổ, cũng may là hắn không phải.
Thiếu nữ kia vừa chộp được vai tên "thầy đồ rởm", đang muốn dụng lực trị tội hắn một phen, bỗng nhiên cổ tay căng thẳng, thì ra đã bị đối phương nắm được. Còn chưa chờ nàng kịp kinh ngạc, một cỗ sức mạnh đã truyền vào tay, đem cả cánh tay nàng bẻ ra đằng sau (đồ dã man). Thiếu nữ cũng phản ứng rất nhanh, cánh tay còn lại ngoặt ra phía sau đánh tới, đâu dè động tác của đối phương còn nhanh hơn, không biết hắn dùng thủ pháp kỳ quái gì, dễ dàng khống chế cả tay lẫn chân trái nàng, khiến thiếu nữ toàn thân không thể động đậy, đồng thời bên tai cũng nghe thấy một thanh âm đáng ghét: "tiểu thư, nàng và ta có duyên gặp mặt, lần trước chỉ là hiểu nhầm, không có thâm cừu đại hận, vì sao lần này vừa thấy đã xuống tay nặng như vậy ?"
Thiếu nữ này chính là cô gái áo xanh lần trước dùng Ngũ Thải Thạch đả thương Khương Văn Hoán, nàng không ngờ tên "thầy đồ dỏm" không có hộ vệ bên người này lại có thực lực như vậy, nháy mắt đã chế phục mình, tức giận nói: "tiểu tặc đáng chết! dám vô lại như vậy ! mau buông ta ra !".
Khiến thiếu nữ phẫn nộ chính là, tên tiểu tặc đáng hận này tựa hồ không chịu bỏ qua loại tư thế mập mờ này, hơi thở nam nhân mãnh liệt và chút tê tê nơi vành tai khiến cô gái chưa từng "thân mật tiếp xúc" với nam nhân như nàng đột nhiên trong lòng nổi lên một cảm giác đặc biệt rất đáng sợ.
Thanh nhi thấy thiếu nữ đưa mắt khẩn cầu nhìn nàng, vội vã mở miệng: "Tử Tinh tiên sinh, vị muội muội này của tôi tính tình có chút bộp chộp, nhiều chỗ thực không phải, hi vọng tiên sinh nể mặt Thanh nhi mà buông nàng ra".
"Nha đầu này cũng ghê lắm ! Nếu ta thả ra, cô ta nhất định âm thầm trả thù, ám khí lần trước đánh trọng thương gia tướng ta rất lợi hại, ta sợ bị cô ta hạ độc thủ". Trương Tử Tinh cũng một phần e ngại Ngũ quang thạch của cô gái, nhưng chủ yếu là hắn vốn ái mộ Đặng Thiền Ngọc đã lâu, dù bây giờ nàng vẫn còn hơi nhỏ, nhưng đã có cơ hội tiếp xúc thân mật hiếm có thế này, mùi thơm xử nữ kia khiến hắn nhất thời không nỡ buông tay.
"Thanh nhi đảm bảo muội muội sẽ không động thủ với tiên sinh, xin tiên sinh cứ yên tâm".
Trương Tử Tinh nghe Thanh nhi nói vậy, chỉ đành buông tay, hắn biết ám khí của thiếu nữ lợi hại, lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm tay nàng, sợ nàng bất ngờ tập kích.
Quả nhiên, thiếu nữ vừa thoát khống chế lập tức muốn động thủ, Thanh Nhi vội bước tới khuyên nhủ, thậm chí còn răn dậy một hồi, thiếu nữ mới rốt cuộc bỏ ý định báo thù, có điều trong đôi mắt đẹp của nàng vẫn lóe lên từng tia tức giận.
Trương Tử Tinh rất biết đều bước lên thi lễ nói: "vừa rồi chuyện xảy ra đột ngột, tại hạ e ngại công phu ám khí của tiểu thư quá lợi hại, cho nên chỉ đành dùng hạ sách chế trụ tiểu thư, có chỗ nào đắc tội mong tiểu thư thứ lỗi".
Thiếu nữ mặt mày ấm ức hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn ra chỗ khác không thèm để ý tới lời xin lỗi của hắn, Thanh nhi thấy Trương Tử Tinh xấu hổ, buột miệng cười một tiếng.
Thanh nhi thấy tình hình hai người căng thẳng, mở lời giải vây: "muội muội chớ trách Tử Tinh tiên sinh vô lại, vừa rồi ngươi xông vào thảo đường, chưa rõ trắng đen đã ra tay, nếu tiên sinh không có võ nghệ cao cường hẳn đã bị thương rồi. Theo ý tỷ tỷ, chuyện này kết thúc đi nghen ?"
"Tỷ tỷ đã thay tên tiểu tặc này xin xỏ, muội cũng không thèm so đo nữa, tỷ tỷ chớ trách muội vừa rồi lỗ mãng, chỉ tại tên tiểu tặc này thực ghê tởm !", thiếu nữ tựa hồ rất nghe lời Thanh nhi, trừng trừng nhìn Trương Tử Tinh, nói: "lần trước sai bảo ác nô khi dễ người lương thiện, lần này lại dùng thủ đoạt lừa tỷ tỷ nói muội là con gái cố nhân, rõ ràng là có ý đồ xấu ! tiểu muội nhất thời tức không chịu nổi mới định giáo huấn hắn một trận, không ngờ nhất thời sơ suất, bị tiểu tặc khống chế…"
Trương Tử Tinh giờ mới biết vì sao thiếu nữ vừa vào đã ra tay với hắn, xem ra lần trước đã lưu lại ấn tượng quá xấu, lại thêm nàng nghe Thanh nhi nói cái gì cố nhân, liền cho rằng hắn có âm mưu xấu.
"Tiểu thư có phải họ Đặng ?"Trương Tử Tinh đột nhiên hỏi một câu: "Phương danh có phải có một chữ Ngọc ?"
Thiếu nữ lúc này mới thực kinh hãi buột miệng nói: "ngươi làm sao biết ?"
Trương Tử Tinh mỉm cười: quả nhiên là Đặng Thiền Ngọc ! tâm tư nha đầu này kém xa Thanh nhi, không suy nghĩ đã lập tức thừa nhận. Hắn vốn định bịa ra một đoạn cố sự cha mẹ hai bên đã đính hôn từ nhỏ nói ra, nhưng lại nghĩ Đặng Cửu Công giờ vẫn đang sống, nàng ắt dễ dàng phát hiện mình nói dối, không bằng dùng biện pháp khác, tăng cường hảo cảm của Đặng Thiền Ngọc với mình. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trương Tử Tinh thay đổi tâm niệm rất nhanh, lập tức xác định chủ ý, hướng hai nàng thi lễ nói: "tại hạ trước xin hướng Đặng tiểu thư và Thanh nhi tiểu thư cáo tội, kỳ thực tại hạ quả có điều dấu diếm. Chuyện lần trước tại thư điếm, ta hết lòng bái phục võ nghệ và tài học của hai người, cho nên mới dựa vào số thuật Tiên Thiên, tính ra tên của Đặng tiểu thư, cùng với lệnh tôn…thực sự không quen biết gì".
Đặng Thiền Ngọc lập tức bày ra một vẻ "ta sớm biết ngươi là đồ lừa đảo", Thanh nhi khẽ nhíu mày nói: "Tiên thiên bát quái thôi toán chi thuật ?, nghe nói thuật này tinh diệu vô cùng, có thể tính ra chuyện quá khứ vị lai, như Thanh nhi biết, trừ tiên nhân nơi thế ngoại, cả thiên hạ chỉ có duy nhất Tây Bá Hầu Cơ Xương thông hiểu thuật này, không ngờ tiên sinh cũng biết, chẳng nhẽ tiên sinh là người Cơ gia ?"
Trương Tử Tinh lắc đầu nói: "Thanh nhi tiểu thư nói vậy sai rồi, ta không thuộc về dòng dõi Tây bá hầu, tiên thiên thôi toán của ta cũng khác với Cơ Xương, huống chi gần đây thiên cơ hỗn loạn, tính toán thập phần khó khăn. Ta tận tâm kiệt lực cũng chỉ tính ra hai chữ trong tên Đặng tiểu thư, không sao tính đủ được, nếu ta tính không sai, lệnh tôn Đặng tiểu thư trong tên hẳn cũng có ba chữ".
Câu này quả cũng nửa thực nửa giả: thiên cơ hỗn loạn, khó lòng xét dò chính là lần trước hắn ở Đông Di nghe trộm Đặng Hoa và Ngô Bình đối thoại, còn việc tính ra danh tự Đặng Thiền Ngọc và Đặng Cửu Công tất nhiên là bịp bợm, hắn biết cái gì "tiên thiên thôi toán" ?
Đặng Thiền Ngọc không dè lại gật đầu nói: "ta từng nghe sư tôn nói thiên cơ hiện nay điên đảo, không ngờ tên tiểu tặc giảo hoạt nhà ngươi cũng tính được một phần tên ta và phụ thân, xem ra cũng có vài phần bổn sự".
Thanh nhi cười nói: "muội muội, tiên thiên thôi toán này rất tổn hao tâm lực, ấy mà Tử Tinh tiên sinh vì muốn biết tên em vẫn cố gắng sử dụng, xem ra tiên sinh thập phần để ý tới muội a".
Đặng Thiền Ngọc khinh thường nói: "chỉ sợ tên tiểu tặc này còn ghi hận trong lòng, muốn tìm bổn tiểu thư trả thù, tiểu tặc, ngươi có giỏi thì cũng tính ra danh tính tỷ tỷ ta xem".
"Danh tự của Thanh nhi tiểu thư cũng có ba chữ, mà chữ "Thanh" ở giữa, tên lệnh tôn lại chỉ có hai chữ, không biết ta tính đúng không ?", Trương Tử Tinh cũng không phải đồ ngốc, từ trí thông minh của Thanh nhi và danh sách "mỹ nữ tình báo" năm xưa Phí Trọng dâng lên, hắn thấy nàng rất có khả năng chính là nữ Gia Cát "có chí khí nam nhi", trả lời như vậy chỉ là muốn xác định phán đoán của mình mà thôi.
"Tiểu tặc, coi như ngươi có chút bản lĩnh ! bất quá ta xem ngươi đối với tỷ tỷ mới thực là để ý, nếu không sao lại năm lần bảy lượt đến thảo đường làm gì ? rõ ràng lòng dạ không tốt đẹp ! tỷ tỷ phải cẩn thận, chớ bị tên này dùng lời ngon ngọt lừa gạt". Nói đến đây, Đặng Thiền Ngọc hừ một tiếng, chằm chằm nhìn Trương Tử Tinh, có điều trong ánh mắt cũng không còn vè giận dữ lúc đầu. Trương Tử Tinh rốt cuộc xác định được thân phận của Thanh nhi, trong bụng mừng thầm, cũng không tranh cãi.
Dường như đôi má đằng sau tấm khăn che mặt của Thanh nhi ửng hồng, vội giải thích nói: "muội muội cứ đùa, lần trước muội và tiên sinh chỉ là hiểu nhầm, thực chẳng biết Tử Tinh tiên sinh là đương thế kỳ tài, thông kim bác cổ, không gì không biết, chính là bực thầy của tỷ tỷ, sao muội lại thiếu tôn trọng thế ?"
Mấy ngày nay Đặng Thiền Ngọc nghe Thanh nhi luôn nhắc tới tên này, lại nhớ lúc trước gặp hắn dễ dàng giải đáp nan đề của Thanh nhi, biết tên gia hỏa đáng ghét này thực có chân tài thực học, cũng không thèm tranh biện nói: "Có chút tiểu thông minh thì sao, tỷ tỷ vì bình dân mà giảng dạy, có bao giờ thấy hắn giúp đỡ chưa ?"
Thanh nhi đang muốn vì hắn đỡ lời, bỗng nghe Trương Tử Tinh nói: "Ngọc tiểu thư nói rất đúng, gần đây Tử Tinh cũng đang nghĩ ngợi làm sao mới hỗ trợ được Thanh nhi tiểu thư, vừa rồi nghĩ ra đang muốn bẩm cáo, không ngờ Ngọc tiểu thư đột ngột xuất hiện, thiếu chút lấy mất cái tiểu mệnh này, ha ha !"
"Tiểu tặc, bổn tiểu thư tên là Đặng Thiền Ngọc, không phải là cái gì Ngọc tiểu thư", Đặng Thiền Ngọc cố ý liếc Thanh nhi một cái: "không cần đem ta và "Thanh nhi tiểu thư" của ngươi đặt cùng nhau, Thanh nhi tỷ tỷ cùng ta thân thiết từ nhỏ, tuy không cùng máu mủ, nhưng tình cảm còn khăng khít hơn chị em ruột, nếu ta biết ngươi…"
"Thiền Ngọc !", Thanh nhi sợ nàng lại nói ra cái gì xấu hổ hơn, vội vàng lảng sang chuyện khác: "tiên sinh có diệu kế gì giúp Thanh nhi dạy học ? xin mong chỉ điểm !".
Nói đến việc này, Trương Tử Tinh lập tức phấn chấn tinh thần, đây vốn là một trong những nguyên nhân hắn đến tìm Thanh nhi hôm nay, lập tức lấy ra một thứ đồ đặt lên bàn: "hai vị tiểu thư, mời xem vật này ".
Hai nàng tiến lại nhìn: vật này do gỗ chế thành, khuôn bên ngoài hình chữ nhật, đỡ bằng chín thanh gỗ nhỏ, tròn; mỗi thanh gỗ lại gắn vài viên gỗ tròn rỗng ruột trên đó, lại có một thanh ngang chia những thanh gỗ và viên cầu làm đôi, trên có 2 viên, dưới có 5 viên.
"Đây là cái gì ? Pháp bảo ư?, sao không cảm giác được một tia lực lượng nào ?", Đặng Thiền Ngọc quả không thẹn xuất thân từ khoa "chiến đấu hệ", nhìn một đồ vật không biết, phản ứng đầu tiên lập tức coi đó là "pháp bảo".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.