Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 279: Ta muốn diệt thế thì sao




Trương Tử Tinh than thở :"Đạo hữu sai rồi! Đạo hữu là Hỗn nguyên thánh nhân, nếu có thể nhập dưới Bát cảnh cung là một cơ duyên lớn lao ta sao dám cự tuyệt ? Tâm ý của đạo hữu ta cũng rất hiểu, nếu trong sát kiếp giảm bớt đi mệnh ngoại nhân ta thì sẽ có một chút thay đổi. Chỉ tiếc, nếu ta ở lại Bát cảnh cung, cũng không thể tránh khỏi sát kiếp, trái lại còn liên lụy đến cái đạo vô vi của đạo hữu."
Lão tử đối với thái độ của hắn cũng có chút kinh ngạc, nói rằng :"Ngươi tuy là mệnh ngoại nhân nhưng cũng không phải là người phải ứng với kiếp số. Bát cảnh cung là nơi ở ngoài ba mươi ba thiên, ta xưa nay lại cực ít khi rời đi, ở đó có thể rời xa ồn ã của trần thế, không nhiễm sát ách."
Trương Tử Tinh nghĩ đến lý do ngày nay tới Bát cảnh cung, tâm niệm khẽ động, nói rằng :"Đạo hữu có thể cá một chuyện cùng ta được không ? Nếu ta thua, sẽ lập tức bái làm đệ tử của đạo hữu, tuân mệnh lưu lại Bát cảnh cung. Nếu ta may mắn thắng được thì phải đáp ứng ta ba chuyện trong khả năng của đạo hữu. Đến lúc đó chỉ cần đạo hữu nguyện ý, cũng còn có thể thu ta làm môn hạ, chỉ có điều không được hạn chế hành động của ta."
Vũ dực tiên vừa nghe Tiêu dao tử muốn cá cược cùng thánh nhân, không khỏi trợn mắt lên : tuy hắn tiếp xúc cùng Tiêu Dao Tử thời gian không dài nhưng cũng nhận ra người kia có tâm trí cùng kiến thức cực kỳ bất phàm, nếu cùng hắn đánh cược thì đơn giản mà nói tốt nhất nhường luôn phần thắng cho hắn.
Từ Triều ca tới ngoài ba mươi ba thiên tới Bát cảnh cung, Vũ dực tiên hắn tốn hao khí lực cực kỳ lớn, kết quả cũng chỉ là lao động nghĩa vụ, chở người một chuyến không công, giúp Tiêu Dao Tử một chuyến tới Bát cảnh cung „giao dịch". Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng mà điều chủ yếu là theo đổ ước sau này suốt đời hắn phải chịu sai khiển của Tiêu Dao Tử.
Bây giờ Tiêu Dao Tử lại chủ động cùng thánh nhân đánh cược chỉ sợ lại muốn thi triển tâm kế gì đó, lẽ nào hắn to gan lớn mật đến cả thánh nhân cũng muốn tính toán ?
Lão tử nghe thấy đề nghị của Tiêu Dao Tử, nhất là đoạn „Bất luận thắng thua đều có thể làm môn hạ của Bát cảnh cung." Thì không khỏi có chút bất ngờ, mỉm cười :"Đạo hữu quả là thích cá cược! Ngày ấy tại Đông hải đạo hữu đã từng cược cùng thánh nhân phương tây, kết quả ngay cả Chuẩn Đề cũng không thể đọc hiểu được thiên thư khiến đạo hữu thắng cuộc. Hôm nay lại muốn cá cùng ta chỉ sợ là phần thắng đã nắm chắc rồi."
„Lời ấy sai rồi ! Nếu nắm tuyệt đối phần thắng đã không gọi là cá cược nữa, nhưng không hiểu ý đạo hữu thế nào ?" Trương Tử Tinh miệng nói vậy nhưng thầm nghĩ :kỳ thực, đâu chỉ cược với Chuẩn Đề mà từ hôm ở miếu Nữ Oa ta đã cùng vị thánh nhân nương nương Oa Hoàng cung cá cược, rồi sau đó còn đổ cùng bọn Lục Yểm, quả là chưa hề thất bại, có thể xưng là "Đổ thánh" được rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Vũ Dực tiên vừa nghe biết Tiêu Dao Tử từng đổ thắng Chuẩn Đề thánh nhân không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Huyền Đô đại pháp sư cũng âm thầm kinh ngạc, còn Lão tử trầm tư một hồi rồi đồng ý cũng Trương Tử Tinh cá cược.
Trương Tử Tinh thoáng nhìn qua phía Vũ Dực tiên cùng Huyền Đô đại pháp sư nói :"
Bởi sự cơ mật nên thỉnh đạo hữu thi triển thần thông, để tránh khỏi tiết lộ thiên cơ."
Lão tử biết ý khẽ vung tay lên. Huyền Đô đại pháp sư cùng Vũ dực tiên đều chỉ cảm thấy mắt hoa lên đã xuất hiện ở ngoài cung. Sau khi Lão tử đuổi hai người kia đi Trương Tử Tinh mới lên tiếng :"
Trước khi công bố kết quả, ta có mấy vấn đề mong đạo hữu trả lời --- ta biết đạo hữu rõ vô vi tri đạo, sát kiếp lần này chỉ sợ ngay cả thánh nhân đều cũng khó tránh khỏi cuốn vào tranh đấu. Đạo hữu cùng Nguyên Thủy thiên tôn, Thông Thiên giáo chủ đều từ một thầy dạy ra, thân lại là đại sư huynh, nếu hai giáo Xiển, Triệt tranh đấu thì đạo hữu sẽ giúp ai ?"
Lão tử nhíu mày nói :"
Vấn đề này trước đây khi ở Đông hải ngươi cũng từng đề cập tới, ta chỉ có một đáp án, đó là sẽ thuận theo lòng trời mà làm."
Trương Tử Tinh lắc đầu :"
Đạo hữu, đáp án này liên quan đến cuộc cá cược ngày hôm nay nên đừng vội trả lời ta. Ta lớn mật nói một câu, chỉ sợ đạo hữu trong lòng đã có lựa chọn rồi đó."
Tinh quang trong mắt Lão tử chợt lóe, quan sát hắn một lúc rồi nói :"
Sao đạo hữu lại nói như vậy?"
Trong nguyên tác, Nguyên Thủy thiên tôn cùng Lão tử phá Hoàng hà trận của tam tiêu cũng như Tru tiên trận của Thông Thiên rồi cuối cùng là phá Van tiên trận, khiến Triệt giáo bị tiêu diệt triệt để, trong đó "
Công" của Lão tử không ít.
Trương Tử Tinh từ sau khi biến thành Trụ vương tới nay đã khiến toàn bộ thế giới xảy ra biến hóa không nhỏ. Nhưng tổng hợp lại toàn bộ thế lực mà hắn mời chào cùng liên kết hầu hết vốn đều thuộc về phe hắn trong nguyên tác, cũng không hề có thay đổi gì quá lớn. Trương Tử Tinh sợ nhất chính là „nội dung vở kịch"
sau khi được hắn xoay một vòng nhưng cuối cùng lại trở lại điểm mấu chốt. Sở dĩ ngày hôm nay hắn đi tới Bát cảnh cung làm mọi cách để có thể cải biến những tình tiết then chốt xuất hiện trong tương lai, chân chính sinh ra hiệu ứng hồ điệp, từ đó ảnh hưởng, thậm chí triệt để cải biến kết cục.
Trương Tử Tinh cũng không trả lời nghi vấn của Lão tử mà chỉ thở dài một tiếng nói :"Đã như vậy, việc đầu tiên mà ta muốn đạo hữu đáp ứng chỉ là --- nếu trong sát kiếp, Xiển Triệt hai giáo thánh nhân tự mình xuất thủ đánh nhau thì thỉnh đạo hữu tương trợ Thông Thiên giáo chủ !"
Lão tử thần sắc thoáng động, bình tĩnh nói :"Thì ra ngươi là môn hạ Triệt giáo, nhận lời nhờ vả của Thông Thiên mà đến !"
„Ta cũng không thuộc về tam giáo, cũng không phải nhận lời nhờ vả của Triệt giáo. Với lập trường mệnh ngoại nhân ta chỉ thuộc về Đại thương."
„Đại thương? Ngươi mặc dù mang hư danh quốc sư, nhưng với tâm cảnh đặc biệt như thế sao lại tham luyến phú quý quyền thế nhân gian, tương trợ Đại thương ?"
Lão tử tiếp tục buông lời :"Huống hồ thắng bại đổ ước còn chưa rõ, sao ngươi lại đưa ra việc đó với ta ?"
„Đạo hữu đừng vội, đợi sau khi ta hỏi xong, ta tự sẽ giải đáp nghi hoặc trong lòng đạo hữu."
„Đạo hữu, kỳ thực số mệnh Đại thương không hề thuận, nhưng cũng không chắc đã thất bại …"
Trương Tử Tinh nói rồi lấy ra một vật từ trong túi pháp bảo, vật kia hình tròn, vừa được lấy ra liền chậm rãi bay tới trước người Lão tử. Lão tử khẽ nắm vật đó trong tay chỉ cảm thấy thứ đó chế tạo từ kim loại, thập phần tinh xảo, dường như là một pháp bảo nhưng không hề có nửa điểm pháp lực ba động.
„Đạo hữu, vật ấy có chút nguy hiểm, thỉnh lưu ý."
Trương Tử Tinh vừa mới dứt lời thì viên cầu kia chợt nổ mạnh. Thể tích viên cầu kia tuy không lớn nhưng lực chấn không phải chuyện đùa, hơn nữa thời gian dư chấn cũng khá dài, khí lưu chấn động khiến cả Bát cảnh cung đều thoáng rung động.
Cánh tay Lão tử vẫn không hề động, ngay cả tay áo cũng không lay động chút nào nhưng đối với lực chấn từ vụ nổ cũng có chút bất ngờ, cũng không thấy có bất kỳ động tác nào nhưng dư chấn từ vụ nổ bỗng vô thanh vô tức ngừng lại.
Trương Tử Tinh thấy loại tiểu bom siêu hạch mà cũng bị hóa giải không chút động tĩnh gì nên cũng thầm đối với lực lượng của thánh nhân mà giật mình, nhưng nét mặt vẫn trấn định tự nhiên, triệt bỏ màn phòng ngự, hỏi :"Đạo hữu, vật ấy thế nào ?"
Thực ra Trương Tử Tinh ra tay với thánh nhân như vậy rất bất kình nhưng bởi hắn đã nhắc trước nên ấn tượng của Lão tử đối với hắn vẫn rất tốt, hơn nữa đã cùng hắn đổ ước nên cũng không thấy kỳ lạ lắm chỉ nói :"
Vật ấy cũng khá huyền diệu, không hề có chút ba động pháp lực mà uy lực cũng có thể khiến núi rung đất lở."
Trương Tử Tinh nghe thấy Lão tử khẳng định uy lực „núi rung đất lở"
nhưng tựa hồ cũng không thèm để ý nên trong lòng biết sức nổ vừa rồi căn bản không hề được vị thánh nhân kia để vào mắt. Nhưng một câu nói của hắn sau đó lại khiến vẻ mặt vốn bình tĩnh lâu nay của Lão tử cũng phải biến sắc.
„Trong sát kiếp thắng bại luôn thay đổi. Nếu cuối cùng Đại thương ta thua ta sẽ dùng nghìn vạn lần vật kia cùng phát động một lúc dưới hạ giới thì sẽ thế nào?"
„To gan!"
Lão tử nổi giận quát một tiếng, mắt lộ thần quang, khí tức trên người đại thịnh, nhất thời khiến Trương Tử Tinh hầu như không thở nổi „Vốn ta thấy ngươi giảng đạo luận đạo, tâm mang thiên hạ, không ngờ ngươi lại là người như vậy ! Lẽ nào ngươi vì phú quý hư danh hoặc vì ngu trung với quân vương mà dám mưu hại sinh linh toàn thiên hạ, ngươi muốn tạo đại nghiệt phải không ?"
„Ha ha!"
Trương Tử Tinh tuy thấy khó chịu nhưng cũng cố cất tiếng cười to, trong lòng chợt xuất hiện một cổ sức mạnh đột nhiên đứng dậy nhìn thẳng vào Lão tử :"Từ khi quả nhân đăng cơ tới nay chăm lo việc nước, vạn chúng yên vui, quốc thái dân an. Nhưng các ngươi, những vị thánh nhân, tiên nhân vì cái gì sát kiếp mà không ngại điên đảo nhân giới, dẫn động chiến sự dưới nhân giới khiến bách tính rơi vào cảnh chiến tranh, vậy còn có tư cách gì mà nói quả nhân tạo nghiệp chướng! Nếu để yên cho các ngươi tùy ý sinh sát bày bố vạn dân thì không bằng làm một hồi diệt thế triệt để, giết hết tất cả! Không phải các thánh nhân có khả năng biến ra địa, thủy, hỏa, phong sao? Đến lúc đó quả nhân sẽ tặng ngươi đại công đức sáng tạo lại thế giới này."
„Thì ra ngươi chính là…" Lão tử nghe vậy, lần thứ hai động dung, trong phút chốc cũng hiểu rõ rất nhiều việc :"Hảo một gã thiên tử! Hảo một gã Tiêu Dao Tử! Hảo một gã mệnh ngoại nhân!"
Trong thiên hạ, toàn bộ đều là đất của vua. Đó chính là quan niệm của thời đại này. Thần dân thiên hạ từ một ý nghĩa nào đó cũng đều là tài sản riêng của thiên tử, cũng giống như nô lệ là tài sản của chủ nô vậy. Chủ nô muốn giết nô lệ chính là chuyện hợp tình hợp lý, người ngoài không thể can thiệp. Huống hồ Trương Tử Tinh sớm tuyên truyền luận thuyết „Quân muốn thần chết, thần không thể không chết", sở dĩ hôm nay hắn nói ra thân phận thiên tử cùng dự mưu diệt thế liền khiến khí thế của Lão tử thoáng chốc đã hạ xuống.
Trương Tử Tinh cảm nhận được uy áp chậm rãi tiêu tán cũng không ngồi xuống mà chỉ thu hồi tâm tình kích động rồi bình tĩnh nhìn Lão tử. Lão tử ngẫm tới ngộ tính và trí tuệ mà thiên tử biển hiện khi luận đạo cùng chính mình trong lòng không khỏi cảm khái than :"Bệ hạ, ngộ tính người vô song, tài trí xuất chúng, lại có tu vi kim tiên, lại biết rõ sát kiếp không thể tránh khỏi, sao còn phải cực đoan như vậy?"
Trương Tử Tinh đã hiểu đến thấu triệt sát kiếp liền nói :"Nếu nói thiên đạo trọng liệt, vậy sao không để Xiển giáo, Triệt giáo, phương tây giáo cùng đám người tu luyện sống mái với nhau một hồi rồi chọn lấy những người chết có căn tính làm ba trăm sáu mươi lăm vị chính thần, sao còn phải dính dáng đến nhân giới vô tội? Ngươi là thánh nhân nhân giáo phải bảo vệ nhân giới chúng ta, vì sao lại thúc đẩy việc đó ?"
Lão tử không ngờ vị thiên tử này lại có kiến giải như vậy, nói rằng :"Bệ hạ, tuy là hỗn nguyên thánh nhân, nhưng cũng ở trong thiên đạo chứ đừng nói đến tiên nhân, phàm nhân ? Lần này thiên đạo trọng liệt, dĩ nhiên phải diễn ra, ta là thánh nhân, mặc dù có thể tránh khỏi kiếp họa nhưng e rằng cũng phải dính dáng đến, nhân giới sao có thể tránh được?"
Trương Tử Tinh trầm mặc một lúc mới trả lời :"Không dối gạt thánh nhân, mệnh cách quả nhân đặc thù, lại là thân đế vương, ý vào một chút dị năng mà suy tính ra trong sát kiếp lần này có nguy hiểm đến từ thánh nhân, rất có thể dẫn đến cảnh vong quốc diệt tộc. Thánh nhân có thần thông thế nào mà ta có thể địch nổi ? Vì mất hết ý chí nên mới có ý niệm ngọc thạch cùng tan. Nhưng quả nhân cũng là người hiểu biết, không muốn tạo ra đại nghiệp, chỉ cần thánh nhân đáp ứng việc đầu tiên của quả nhân thì quả nhân tình nguyện bỏ qua việc diệt thế, bất luận thắng thua thế nào, chỉ tranh đấu bình thường, theo mệnh mà tiến."
„Bệ hạ quả nhiên tính toán không sai, trận đổ ước này bần đạo nhận thua. „ Lão tử thở dài rồi tiếp :" Với thân thiên tử của bệ hạ tất sẽ ứng với sát kiếp, dù có ở lại Bát cảnh cung của ta cũng khó tránh khỏi vận số, bần đạo cũng có thể nhiễm phải mối nhân quả lớn. Đã như vậy, bần đạo sẽ thực hiện ba điều hứa. Có điều trước đây bần đạo từng nhận lời sẽ giúp nhị sư đệ, hôm nay nếu đáp ứng bệ hạ chẳng phải là nói mà không giữ lời sao ?"
Trương Tử Tinh không thấy nhắc đến chuyện nhận đồ đệ nữa cũng biết Lão tử không muốn dây đến mối nhân quả nên cũng thức thời không nhắc đến chuyện đó mà nói :"Đã như vậy, quả nhân cũng không làm khó thánh nhân, mà thánh nhân cũng không phải vẫn tôn trọng thanh tịnh vô si sao ? Chỉ cần người không giúp bên nào, chỉ khoanh tay đứng nhìn là được rồi."
Lão tử trầm ngâm chỉ giây lát rồi đáp :"Thỉnh bệ hạ hãy nói hai việc sau đó trước."
„Việc thứ hai mong thánh nhân giữ kín bí mật về thân phận quả nhân, không được tiết lộ với bất kỳ ai; còn việc thứ ba… đại chiến bắt đầu, để tránh thê tử thân quyến bị liên quan, quả nhân đã chuyển tất cả tới một chỗ bí mật, vì vậy thỉnh cầu thánh nhân ban cho một kiện bảo vật bảo vệ chỗ ở, giữ được bình an."
„Hai chuyện này,"
Lão tử vừa nói vừa lấy ra lá cờ nhỏ đưa cho hắn "bệ hại hãy yên tâm, chuyện thân phận bần đạo tự nhiên sẽ giữ kín, tuyệt không nói cùng bất kỳ ai; còn đây là Thái Thanh kỳ, có thể dựng ở ngoài chỗ ở sẽ hóa thành Thái thanh âm dương trận, bảo vệ thân quyến bệ hạ an toàn."
Trương Tử Tinh nghe vậy liền vội vã cảm tạ Lão tử rồi nhận lấy Thái Thanh kỳ, sau đó lại hỏi :"Xin hỏi thánh nhân, việc giúp cho Triệt giáo…"
Đôi mi trắng của Lão tử nhíu chặt, cuối cùng đành than rằng :"Việc này bần đạo đã sớm nhận lời nhị sư đệ chỉ e không thể nuốt lời, nhưng bần đạo có thể hứa với bệ hạ, nếu hai vị sư đệ tranh đấu, bần đạo sẽ khoanh tay đứng nhìn một lần, tuyệt không nhúng tay. Nhưng sau đó bần đạo sẽ không đảm bảo được. Ngoài ra, gần đây bần đạo luyện ra một khối ngọc phù, sẽ tặng cho bệ hạ, nếu bệ hạ gặp nguy hiểm hãy bóp bát ngọc phù, bần đạo sẽ lập tức hiện thân giúp đỡ. Bệ hạ nghĩ thế nào ?"
Trương Tử Tinh không ngờ Lão tử vẫn không chịu đáp ứng việc quan trọng nhất, nghĩ tới „Tứ thánh phá Tru tiên" cùng „Vạn tiên trận tứ thánh bại Thông Thiên" hai đại chiến tích kinh kiển trong nguyên tác nên lại nói :"Quả nhân cũng không muốn làm khó thánh nhân, hay cả hai đều lùi một bước. Ta sẽ hủy kế hoạch diệt thế nhưng thánh nhân phải đồng ý bỏ qua hai lần giúp Xiển giáo, trừ chuyện ngọc phù còn mong thánh nhân thu Vũ dực tiên làm môn hạ."
Lão tử thoáng suy ngẫm rồi quyết định đồng ý, ánh mắt gắn chặt lên Trương Tử Tinh trầm giọng nói :"Bệ hạ, phải làm thế nào mới biết được rằng ngươi sẽ hủy đi ý niệm diệt thế đây ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.