Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 194: Chuẩn Đề Đạo Nhân Hoặc Khổng Tuyên




Cơ Phát hỏi: "nếu nói như vậy, chỉ cần thánh nhân ra tay, quân Thương chinh Tây lần này chắc chắn thảm bại?"
La tướng quân lắc đầu nói: "thánh nhân sẽ không hạ thủ với phàm nhân, chỉ vì trong quân Thương ẩn tàng dị nhân, mấy ngày trước thi pháp làm bị thương đồng môn ta, không thể cứu trị, nên mới phải mời thánh nhân giá lâm. Cho dù kẻ giấu mặt kia lợi hại hơn nữa, cũng không thể chống nổi thánh nhân, nhấc tay nhấc chân là có thể hàng phục. Công tử yên tâm, chỉ cần hàng phục kẻ đó, bằng đạo thuật của đồng môn ta, quân Thương kia đâu phải là đối thủ!"
Cơ Phát than nói: "quân Thương nếu bại, Khuyển Nhung được quý giáo hỗ trợ, liền cướp lấy đất tây, tiến hành đại quy mô xâm lược, phá năm ải, chiếm Triều Ca, lúc đó chỉ sợ Tây Kỳ đã sớm thành bình địa, ta cũng thân xác thành tro, còn nói gì yên tâm hay lo lắng?"
La tướng quân cười nói: "nếu là như vậy, cần gì ta phải tới bên người ngài cho rách việc ra? Khuyển Nhung có mạnh mấy, song cũng chỉ là ngoại tộc, lại còn hết sức tàn bạo. Cho dù chúng chiếm được Triều Ca, cũng là danh không chánh, ngôn không thuận, chư hầu khắp nơi nhất định sẽ nổi dậy phản kháng".
Hắn thấy Cơ Phát trầm ngâm không nói, lại tiếp tục: "công tử, ngài dù sao cũng là thần tử Đại Thương, nếu đột nhiên khởi binh phạt Trụ, cho dù chiến thắng cũng sẽ mang tiếng phản nghịch, sao có thể phục chúng? Nếu có thể mượn sức Khuyển Nhung diệt Thương, sau lấy danh đại nghĩa dấy binh dẹp loạn, tất sẽ được chư hầu hưởng ứng. Lúc đó, giáo ta nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ, với quan hệ giữa giáo ta và Khuyển Nhung, liền có thể một trận đoạt thiên hạ. Nhưng với tình hình bây giờ, công tử phải tạm thời ẩn nhẫn, ngầm tích tụ lực lượng, rời bỏ Tây Kỳ tới nơi hoang dã Tây Nam, chờ thời cơ tới". Ánh mắt Cơ Phát sáng lên, đoạn thoại này đa phần hợp với lời Khương Tử Nha đã nói, xem ra đúng là biện p háp hợp lý nhất, hắn vội vàng nói: "lời tướng quân dạy bảo thực như vén mây mù soi minh nguyệt, Cơ Phát xin ghi nhớ trong lòng. Tương lai nếu như thành đại nghiệp, nhất định lập quý giáo thành quốc giáo để báo đại ân".
La tướng quân cười nhẹ: không phải là "nếu", mà là "nhất định!", điều này đã nằm trong thiên số, khí vận Đại Thương đã sắp hết, Tây Chu tới thời hưng thịnh, đây là kết quả sáu thánh nhân năm xưa hiệp sức thôi toán ra, sao có thể sai được? nếu không hắn đầu nhập Tây Kỳ làm gì? Hai vị giáo chủ đúng là mưu kế hơn người, sáng giúp Khuyển Nhung, tối trợ Tây Kỳ, cho dù thiên số có dị biến, cũng có thể nắm chắc trong tay.
La tướng quân nghĩ ngợi chốc lát, hướng Cơ Phát hành lễ nói: "mạt tướng xin tạ ơn Bệ hạ trước!".
Cơ Phát nghe thế, vội xưng không dám, nhưng mặt mày tươi tỉnh như hoa. Tất nhiên, hắn cũng không loại ngu ngốc, trong lòng rất rõ: chữ "Bệ hạ" này vẫn còn trong mộng mà thôi, giờ phải tiếp tục nếm mật nằm gai, âm thầm chuẩn bị lực lượng, chờ thời cơ nổi dậy. Còn câu hứa hẹn kia, cấp thêm cho Tây phương giáo một lời cũng chẳng sao, chỉ cần mình có thể trở thành chúa tể thiên hạ là được, lúc đó lại tìm cách cho hai phe tranh đấu là xong.
Cơ Phát cùng La Tướng quân bên này không hẹn mà cùng làm theo kế hoạch "chân đạp hai thuyền", thì quân Thương bên kia đã đụng độ Khuyển Nhung, cầm đầu phe địch không ngờ chính là mấy kẻ bị Chu Tín, Lý Kỳ làm bệnh như Đế Thiên đạo nhân, Ma Hô đạo nhân. Mấy người Long đạo nhân, Mã Nguyên cũng an nhiên vô sự xuất hiện trong quân địch.
Trương Khuê thấy thế chau mày, nghĩ tới lời Thiên tử dặn dò: "thấy tình hình không ổn, phải lập tức rút lui", trong lòng nổi lên một cỗ dự cảm không hay, ngầm đưa mắt cho Cao Lan Anh. Cao Lan Anh hiểu ý phu quân, tỏ ý tuyệt sẽ không tùy tiện ra tay như lần trước.
Tạm không nói chuyên hai quân đụng độ nơi tiền tuyến. Trong thành Tây Kỳ, sáu trăm sinh vật chiến sĩ kia quả không khiến Trương Tử Tinh thất vọng, chỉ mất có nửa ngày đã diễn luyện xong Cửu khúc Hoàng hà trận. Tại lúc hắn mang họ tới chỗ Bích Tiêu xin "chỉ điểm", Bích Tiêu tức thì lộ vẻ không thể tin nổi, tiếc là khuôn mặt đã bị cái mặt nạ đáng chết kia che đậy, không nhìn ra biểu tình gì.
"Tiểu tử, khá khen cho ngươi!, yêu cầu kia nếu quá mức, đừng trách ta trở mặt!", Bích Tiêu giờ đã biết vô số "tiếng lóng", càng ngày càng không giống "cổ nhân". Năng lực tiếp thu cái mới của Bích Tiêu, bao gồm cả ngôn từ hiện đại thực rất mạnh, lần trước Trương Tử Tinh trong điện thoại vô ý nói một câu "hello, how are you", liền bị nàng thắc mắc tới nửa ngày, cuối cùng khó khăn lắm mới giải thích được đó là lời chào. Ai ngờ ngay ngày hôm sau, Bích Tiêu đã "how are you" hắn, khiến Trương Tử Tinh giơ hai tay chào thua!.
"Yêu cầu này ư…tuyệt đối nương nương có thể làm được…", Trương Tử Tinh cố ý ngắm nghía Bích Tiêu một hồi, ánh mắt thêm vài phần xấu xa, khiến Bích Tiêu có cảm giác chỉ muốn đá cho hắn một cái.
Trương Tử Tinh vốn định nói: "làm phi tử của ta chắc trong khả năng của nàng chứ?", nhưng lại nghĩ đến Kim giao tiễn đáng sợ kia, không khỏi rùng mình một cái, định đòi nhìn dung mạo nàng, lại sợ chạm vào cấm kị. Giờ chiến sự khẩn cấp, hắn cũng không có tâm tư suy nghĩ yêu cầu khác, đành nói: "tạm thời ta còn chưa nghĩ ra, để nghĩ được sẽ nói cho nương nương".
Bích Tiêu hừ lạnh một tiếng: "trong vòng ba tháng, nếu không nói ra, coi như ngươi chủ động hủy hợp đồng, không chỉ yêu cầu này xóa bỏ, mà ngươi còn phải nộp tiền phạt cho ta!".
Trương Tử Tinh nghe nàng lạm dùng từ mới, không khỏi buồn cười. Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu nghe tin Hoàng hà trận đã diễn luyện xong nhanh như vậy, cũng hết sức kinh ngạc.
Không bao lâu, tin tức đại quân của Trương Khuê đại bại đã truyền về. Một trận này,Cù Lưu Tôn ngay từ đẫu đã bị đối phương kéo đi đâu không biết, đạo thuật của ba môn hạ Lữ Nhạc bỗng nhiên vô hiệu, Lý Kỳ bị Đế Thiên đạo nhân bắt sống. Dương Văn Huy, Chu Tín bị thương. Môn nhân Xiển giáo cũng chết vài người, Ngô Bình thiếu chút bị Mã Nguyên giết chết. May Trương Khuê kịp thời lui binh, Ma gia tứ tướng cũng kịp thời thi triển pháp bảo, ném ra phong hỏa, không chỉ cứu được Ngô Bình, còn ngăn được truy binh Khuyển Nhung, giúp quân Thương tổn thất ở mức thấp nhất.
Quân Thương bại trận xong, tin tức Lý Kỳ bị trói tại cửa Đông thành Hạp Sơn truyền lại, bất kể là người Triệt giáo hay Xiển giáo, đều coi đó là sự vũ nhục ghê gớm, hết sức căm giận. Trương Khuê cùng Viên Hồng đề xuất với Thiên tử, lợi dụng phép độn thổ hay Bát cửu huyền công tới cứu. Trương Tử Tinh lo lắng tới thần thông của thánh nhân trong Hạp Sơn thành, không cho phép hai người tự tiện rời đi.
Không bao lâu, Cù Lưu Tôn trở lại Tây Kỳ, sắc mặt hết sức trầm trọng, nói rằng gặp phải mai phục, nguyên khí đại thương cần phải nghỉ ngơi điều tức. Trương Tử Tinh liên tưởng tới chuyện hắn ngày sau sẽ phản Xiển giáo, gia nhập Tây Phương thành phật Di Lặc (???), ngầm đoán ra hôm nay hắn đã gặp "mai phục" gì, rất có thể là đã gặp phải thánh nhân Tây phương giáo!. Hắn đang định gọi Khổng Tuyên tới dặn dò, bỗng phát hiện Khổng Tuyên không có mặt ở đây, hỏi Viên Hồng, hắn chỉ nói sư tôn đã ra ngoài, không biết đi đâu. Trương Tử Tinh không khỏi nghĩ tới chuyện "Chuẩn Đề hóa phép cưỡi Công" trong nguyên tác, trong lòng lo lắng vô cùng.
Tối đó, trong Hạp Sơn Thành, Lang Dã Tiên mở đại yến, khoản đãi chư tướng cùng môn nhân Tây phương giáo, nhưng người tới chỉ có quốc sư Bất Động đạo nhân và Nhất khí tiên Mã Nguyên, mấy người còn lại đều ở tại lư bồng theo giáo chủ. Lang Dã Tiên biết trong lư bồng có một vị đại thần thánh không thích gặp tục nhân, cũng không dám nài ép, đành cùng mọi người vui vẻ uống rượu. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đang lúc say sưa, bỗng có quân sĩ vào báo, cửa Đông có một đạo thải quang hiện lên, Lý Kỳ bị trói kia đã không thấy đâu nữa.
Bất Động đạo nhân thầm kinh sợ, Lý Kỳ bị hắn dùng mật chú trói chặt, đừng nói tiên nhân tầm thường không phá nổi, mà chỉ cần lại gần sẽ bị hắn cảm ứng được. Giờ đối phương lại có thể cứu Lý Kỳ không một tiếng động, xem ra tu vi địch nhân hơn xa mình. Nhưng Bất Động đạo nhân không hề lo lắng, mặc kế đối phương cường đại thế nào, cũng sao có thể so với giáo chủ thánh nhân đang ở đây.
Thải quang đó chính là Khổng Tuyên mà Trương Tử Tinh lo lắng, hắn cứu Lý Kỳ xong, giơ tay phá giải mật chú trên người Lý Kỳ. Lý Kỳ tuy không nhận ra Khổng Tuyên, nhưng cũng biết là người đồng đạo, vội vàng tạ ơn cứu mệnh, độn thổ về Tây Kỳ.
Khổng Tuyên không theo Lý Kỳ trở lại, mà lộ ra vẻ hết sức cảnh giác.
Quả nhiên, một tiếng nói lập tức vang lên sau lưng Khổng Tuyên: "đạo hữu, xin dừng bước!".
Khổng Tuyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau không biết từ lúc nào đã có một đạo nhân xuất hiện. Chỉ thấy người này đầu kết hai búi đuôi gà giắt theo hai cành bông, mặt vàng cao ốm, tây cầm một nhành cây, tướng mạo hết sức bình thường.
Khổng Tuyên không có chút nào coi thường người này, vừa rồi chỉ là hắn dựa vào tu vi và kinh nghiệm nhiều năm mới thoáng cảm giác ra bất ổn, nếu đạo nhân này không mở miệng, còn không phát hiện được đối phương đã tới đằng sau mình. Tu vị như vậy, cho dù là kẻ đồng tu vi Huyền tiên thượng giai cũng không làm được, chẳng nhẽ là…
Khổng Tuyên sớm đã được Trương Tử Tinh ba lần bảy lượt dặn dò, từ lâu đã biết được tướng mạo và pháp bảo của Tây phương song thánh, ánh mắt nhìn lên cành cây kia, từ từ mở miệng nói: "Thất bảo diệu thụ?"
Đạo nhân không ngờ hắn nhận ra bảo bối của mình, ánh mắt chớp lên, nhẹ gật đầu. Khổng Tuyên như lâm đại địch, đấu chí nổi lên, lại hỏi thêm một tiếng: "ngài là Tây phương giáo chủ Chuẩn Đề phải không?"
Đạo nhân cười nhẹ: "đạo hữu kiến thức phi phàm, quả không thẹn là linh vật đắc đạo thiên hoàng".
Khổng Tuyên xác định được đối phương là thánh nhân, bị Chuẩn Đề nhìn ra chân thân cũng không hoảng hốt, lạnh lùng nói: "ngài là giáo chủ Tây phương, lần này tới đây không biết có gì dạy bảo? "
"Căn tính đạo hữu thâm hậu, tu vi phi phàm, hẳn là biết giờ là sát kiếp, nếu như không may, cho dù đạo hữu có tu vi Huyền tiên thượng giai cũng khó thoát kiếp lên bảng Phong Thần. Nếu đạo hữu nguyện ý gia nhập Tây phương cực lạc của ta, liền có thể an toàn vượt qua sát kiếp". Khổng Tuyên cười lạnh nói: "gia nhập Tây phương giáo của ngài liền có thể thoát sát kiếp, vậy vì sao trận chiến hôm qua, Dạ Xoa đạo nhân lại lại thảm tử?"
Chuẩn Đề lắc đầu nói: "nơi này nằm trong sát kiếp, tất nhiên là khó thoát. Hãy nghe ta nói, Tây phương cực lạc thế giới của ta, trong có Thất Bảo Lâm, Bát Đức Trì, bảo diễm quang minh, tiên âm diệu nhạc, thực là nơi thanh tịnh, không hề triêm nhiễm kiếp số".
Khổng Tuyên lộ vẻ coi thường, nói: "thì ra diệu cảnh mà giáo chủ nói chỉ là nơi trốn tránh mà thôi. Ta nếu có ý tránh sát kiếp, liền có thể tới cực bắc, cực nam, cực đông đóng cửa tu luyện, cần chi phải tới Tây phương?"
Chuẩn Đề không hề giận dữ, nói: "đạo hữu giờ đã tới cảnh giới Huyền tiên thượng giai đỉnh phong, nếu tiếp tục có kỳ ngộ, liền có thể hiểu được hỗn nguyên đại đạo. Nhưng đừng xem này chỉ một bước, khó khăn lại muôn phần. Nếu đạo hữu nguyện gia nhập giáo ta, ta liền bẩm rõ với đại huynh Tiếp Dẫn giáo chủ, lập đạo hữu làm tam giáo chủ, truyền cho thần thông Minh Vương Bồ Tát kim thân, lại chia sẻ con đường thành đạo của ta, giúp đạo hữu hiểu được hỗn nguyên cảnh giới. Không biết ý đạo hữu thế nào?"
Khổng Tuyên không ngờ tới Chuẩn Đề lại bày ra điều kiện hấp dẫn như vậy, tức thì cúi đầu trầm ngâm không nói. Chức tam giáo chủ kia không quan trọng, thần thông Kim thân cũng bình thường, nhưng điều kiện cuối thực dụ hoặc vô cùng, cho dù là Khổng Tuyên cũng không khỏi động tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.