Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 180: Vũ Dực Tiên Dữ Khổng Tuyên




Tối đêm, doanh trại Khuyển Nhung vẫn dựng đuốc sáng trưng, Trát Tạp cùng Phụ Bật Viễn qua trận chiến đầu tiên, không còn dám bất cẩn, lo lắng bị quân Thương cướp trại, cho nên giới bị cực kì cẩn mật, như phát hiện động tĩnh, lập tức phát động thông báo, với cuộc sống nhiều năm trên lưng ngựa của tộc Khuyển Nhung, dù bị địch quân tập kích cũng không có gì đáng ngại.
Đột nhiên, một thanh âm kỳ dị nổi lên, có chút như tiếng đàn, nhưng cũng không giống lắm.
Đất này giờ này, có loại thanh âm như vậy, không nghi ngờ gì khiến cho thần kinh quân Khuyển Nhung hết sức căng thẳng, doanh trại tức thì xao động, Trát Tạp và Phụ Bật Viễn vội vàng mặc giáp trụ, chỉ huy quân đội chuẩn bị ứng phó đột biến. Binh Khuyển Nhung chờ đợi rất lâu, vất không thấy địch quân, chỉ có "tiếng đàn" cổ quái kia vẫn văng vẳng. Trát Tạp và Phụ Bật Viễn biết có người giở trò, ngưng thần nghe ngóng, phát hiện thanh âm này như đến từ bốn phương tám hướng, không cách nào phán đoán ra nguồn âm.
"Tiếng đàn" kia dần dần lớn hơn, đầy ý sát phạt kịch liệt, khiến người rung động hãi sợ. Nếu Đát Kỷ ở đây, hẳn có thể nhận ra đây chính là khúc Tỳ bà – Thập diện mai phục.
Thanh âm càng lúc càng lớn, tại lúc quân sĩ Khuyển Nhung bị tiếng đàn thiêu dẫn tâm tình, rất nhiều thanh âm đều hợp lại, sắc bén vô cùng, như tiếng đạn bay rít lên, lại trầm trọng vô cùng. Trát Tạp và Phụ Bật Viễn mới nghe một lúc, đã thấy tâm tình phiền muộn, đầu óc quay cuồng, nhìn quân sĩ xung quanh lần lượt ngã xuống, liêu xiêu muốn té, không ít người còn nôn mửa. Thanh âm này rất có năng lực xuyên phá, dù bịt tai lại, vẫn nghe thấy tiếng đàn trong óc. Trát Tạp và Phụ Bật Viễn kinh hãi, vội vận huyền công áp chế tạp niệm, nhưng tình huống của binh sĩ càng lúc càng tồi tệ. May loại thanh âm này không phân biệt địch ta đều đánh gục, nếu không giờ kẻ địch có thể mang quân tới đánh, tuyệt không cách nào ngăn nổi.
Trương Tử Tinh lúc này hóa thân làm Tiêu Dao tử, mình mặc ma khải, tại phụ cận trại địch, đang khống chế một loại nghi khí đặc thù phát ra thanh âm đáng sợ kia, xung quanh cách mỗi đoạn lại có một thiết bị khoách âm. Loại thiết bị khoách âm này trừ việc có thể kích tăng âm lượng, còn có thể khống chế phương hướng phát thanh, bốn phía bao trùm doanh trại Khuyển Nhung. Cứ vậy, một vòng vây âm thanh được dựng lên, khiến kẻ địch không cách nào phát hiện ra nơi phát ra tiếng đàn.
Đây chính là một loại vũ khí bí mật của hắn: "siêu cấp thanh âm vũ khí!", âm thanh do nó phát ra có khả năng thương tổn nhân thể khác với vũ khí vật lí, lại còn đáng sợ hơn, nhẹ thì khiến người hô hấp khó khăn, đau đầu buồn nôn; nặng thì có thể bất tỉnh, thậm chí lập tức tử vong, có thể gây thành lực sát thương đại quy mô.
Bên người Trương Tử Tinh chỉ có Viên Hồng và Trương Khuê hộ pháp, hai người đã sớm đội mũ cách âm. Trương Khuê vốn lúc đầu không tin, cố ý không đội cho tử tế, dè đâu mới nghe một trận đã thấy tâm phiền ý loạn, đầu óc quay cuồng, vội vàng vận công áp chế, đeo lại mũ cách âm, cũng bắt đầu hết sức bội phục năng lực của vị quốc sư này.
Ban ngày, Tiêu Dao tử kia là do Băng Tuyết biến thành, mục đích để mê hoặc mấy người Tây Kỳ, tối thì hắn lợi dụng Huyễn thủy trận khống chế Đát Kỷ, tự mình đổi thành Tiêu Dao tử, lợi dụng vũ khí âm thanh này dạ tập quân Khuyển Nhung, chờ bọn chúng mất lực chiến đấu, có thể hạ lệnh cho quân Thương mai phục ở phía xa phát động công kích, một trận diệt xong nhóm quân tiên phong của Lang Dã Tiên.
Trát Tạp và Phụ Bật Viễn đâu từng gặp qua chuyện quỷ dị như này, miễn cưỡng vận huyền công chống cự, mắt nhìn từng tên lính xung quanh ngã xuống mà thúc thủ không biết làm sao. Bỗng trong trướng một gã đạo nhân bước ra, hình dung cổ quái, tóc kết thành đôi, người mặc đạo bào, chân đi giày cỏ, còn đeo trên lưng một cái hồ lô.
Trát Tạp và Phụ Bật Viễn vừa thấy đạo nhân, liền luôn miệng kêu lên: "xin lão sư cứu giúp!".
Nhưng thanh âm xung quanh quá sắc bén, tiếng nói hai người như bị ngăn lại. Đạo nhân vừa thấy tướng sĩ xung quanh thần hồn nghiêng ngả, khe khẽ chau mày, đột nhiên đằng không bay lên, biến mất giữa trời đêm.
Trát Tạp cùng Phụ Bật Viễn còn tưởng hắn đào tẩu, không khỏi kinh hãi. Lúc này, không trung bỗng tuyền tới một tiếng kêu của loài chim, hai tướng cố gắng căng mắt nhìn ra đó là một bóng đen rất lớn, lưng có hai cánh.
Tiếp đó, cuồng phong nổi lên, chỉ riêng hơi gió xa xa đã khiến cho quân doanh phía dưới nghiêng ngả, có vài trướng bồng còn bị quật thốc lên, cho dù như vậy, thanh âm đòi mạng kia đã nhỏ đi không ít.
Trương Tử Tinh cũng cảm giác được dị trạng, thiết bị khoách âm xung quanh đột nhiên bị một loại lực lượng cường đại phá hủy hơn nửa, mà lực lượng kia là một cơn gió dữ điên cuồng, lúc này đang đổ về phía hắn, khiến cho ba người suýt té ngã, đảo mình giữa không trung một vòng mới an toàn hạ xuống. Trương Tử Tinh thấy địch nhân thanh thế to lớn như vậy, trong lòng thầm kinh, vội vàng thu hồi vũ khí âm thanh, lệnh Trương Khuê hỏa tốc trở lại Tây Kỳ, truyền lệnh cho binh mã mai phục tạm thời án binh bất động.
Trương Khuê vừa lĩnh mệnh chui xuống đất trở lại, phía trước liền hiện ra một bóng người. Trương Tử Tinh từ kính hồng ngoại của Siêu Não nhìn rất rõ ràng, đây là một gã đạo nhân má hóp miệng nhọn, ánh mắt ẩn hiện từng tia bích quang.
Viên Hồng cầm chặt Huyền Tang Côn, bước lên nói: "kẻ đến là người nào?"
"Bần đạo là Bồng Lai đảo Vũ Dực Tiên", ánh mắt đạo nhân nhìn về Trương Tử Tinh: "vừa rồi là ngươi cố ý giở trò, dùng quái âm kinh động ta nghỉ ngơi phải không?"
Vũ Dực Tiên? Kẻ thiếu chút dùng cánh đập Tây Kỳ thành bột hải, sau bị Nhiên Đăng đạo nhân dùng quỷ kế chế phục, Kim sí Đại bàng? Hắn vì sao lại ở chỗ này? Trương Tử Tinh nhìn ra thực lực Vũ Dực Tiên thâm sâu khôn lường, lòng thầm cảnh giác, đáp lời: "đạo hữu đã là tiên nhân Bồng Lai đảo, sao lại ở chốn này?"
Vũ Dực Tiên cười lạnh nói: "quốc sư Khuyển Nhung là hảo hữu của ta, nay phạt Đại Thương, nhờ ta đặc biệt tới tương trợ".
"Đất nào không phải đất của vua, Bồng Lai đảo của ngươi tuy là tiên đảo hải ngoại, nhưng cũng thuộc về lãnh thổ Đại Thương, vì sao lại phản trợ ngoại bang? Đương kim Thiên tử được trời cao phù hộ, tay mang chính nghĩa. Ngươi trợ phiên vi ngược (vốn ta hay thấy viết trợ Trụ vi ngược ^-^), nghịch lại thượng thiên, nếu bị trừng phạt, không phải công lao tu hành ngàn năm thành uổng phí hay sao?"
Vũ Dực Tiên cười to: "chớ có dùng lời mê hoặc ta, ta đắc đạo từ thời Thiên hoàng, sao không biết đại vận? giờ sát kiếp nổi lên, cả thiên hạ đều điên đảo huống chi là quyền thế nhân gian?, sát kiếp qua đi, Đại Thương còn hay mất cũng còn khó biết, nói cái gì nghịch thiên thuận thiên? Chỉ bằng mấy kẻ tu vi đê tiện thấp kém như các ngươi cũng đòi hiểu cái gì đại đạo?"
Viên Hồng bên này giận dữ, giơ Huyền Tang Côn đánh xuống. Vũ Dực Tiên không hề e ngại, lấy ra một thanh trường kiếm nghênh đỡ, trường kiếm trong tay biến ảo khôn lường, lập tức dồn Viên Hồng vào thế hiểm. Viên Hồng không ngờ đối phương lợi hại vậy, nhất thời bất cẩn bị mất tiên cơ, xem ra không đỡ nổi. Trương Tử Tinh biết rõ thần thông của Vũ Dực Tiên, vốn định dùng lời kéo dài thời gian, chờ gọi Khổng Tuyên tướng hỗ trợ, không ngờ Viên Hồng đã động thủ trước, chỉ đành lấy ra Định Thương Kiếm, hai người liên thủ đối phó Vũ Dực Tiên, rốt cuộc khôi phục thế cân bằng.
Vũ Dực Tiên chỉ thấy cây côn của Viên Hồng không ngừng truyền tới lực lượng thổ mộc, khiến mình rất không thích ứng, mà kim kiếm của Trương Tử Tinh không chỉ duệ khí kinh người, kiếm pháp lại cực kì lăng lệ, một chút lơi lỏng, đạo bào đã bị kiếm này hớt đi một mảnh. Vũ Dực Tiên vốn hết sức tự tin võ nghệ kiếm pháp của mình, không dè gặp phải loại địch thủ như này, biết nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ có khi còn bị thua thiệt.
Viên Hồng mắt thấy đạo nhân này phòng ngự cực kỳ cẩn mật, chọn chuẩn cơ hội, quay người một vòng, vận Bát cửu huyền công, hóa thành một con báo đen, động tác cực kì nhanh nhẹn, luồn ra phía sau Vũ Dực Tiên táp tới. Vũ Dực Tiên kinh hãi, tránh né chậm nửa giây, bị trúng ngay một kiếm của Trương Tử Tinh vào tay, chỉ thấy Kim kiếm có một năng lực thôn phệ kỳ dị, có thể khiến tiên thể của hắn bị hao tổn, không khỏi tức giận điên cuồng.
Vũ Dực Tiên hét lớn một tiếng, lướt khỏi vòng chiến, đằng không bay lên, hiện ra bản tướng, chính là một con Kim sí Đại bàng cực lớn. Đại bàng kêu lên giận dữ, cánh đập lên che kín nửa bầu trời. Viên Hồng không hề sợ hãi, biến thành một con bạch hổ cánh chim bay lên đánh với Đại bàng. Trương Tử Tinh nhớ tới thần thông của Vũ Dực Tiên trong nguyên tác, thầm kêu không ổn, vội gọi Viên Hồng lui lại.
Liền thấy Đại Bàng giang rộng hai cánh, mổ tới mãnh hổ, tức thì một cơn cường phong đáng sợ nội lên, chạm vào da thịt đau như dao cắt. Mãnh hổ bị sức gió táp vào, không sao đỡ nổi, thân hình nhanh chóng hóa thành nhỏ lại, nháy mắt đã biến mất.
Đại Bàng đánh bại Viên Hồng xong, muốn tìm tên mang giáp trụ kia nhưng không thấy đâu cả, hắn vận mục lực, nhìn thấy trong bóng đêm một điểm huyết quang đang bay theo hướng mãnh hổ vừa chạy.
Đại Bàng rất bất ngờ, miệng phát ra tiếng người: "Xích huyết độn thuật!".
Nói xong, nó gian hai cánh, nhắm hướng huyết quang đuổi theo.
Trương Tử Tinh đang muốn cứu Viên Hồng, bỗng cảm giác hơi gió sau lưng tràn tới, biết là Vũ Dực Tiên đã đuổi kịp, đành không chạy theo Viên Hồng nữa, tức tốc vận Xích Huyết độn thuật, nhắm một bên chạy đi. Đâu ngờ tốc độ Đại bàng hết sức kinh người, chỉ thấy một phiến mây đen không ngừng kéo lại khoảng cách với huyết quang, không bao lâu đã đuổi kịp.
Trương Tử Tinh đang thi độn thuật, bỗng thấy cẳ người cứng lại, thì ra đã bị một chiếc cự trảo tóm lấy, kinh hãi vô cùng, với tốc độ huyết quang của hắn, dù là Lục Áp cũng không thể nháy mắt đuổi kịp, không ngờ Đại bàng hôm nay lại bắt được mình nhanh như vậy (hic, Tôn Ngộ Không còn bị nó đuổi kịp nói gì tới ngươi!).
Đại bàng miệng phun tiếng người, khè khè cười nói: "đừng tưởng ngươi biết huyết độn là có thể chạy thoát khỏi tay ta!, loại tiểu kỹ này sao vào được pháp nhãn của ta? Nếu không quy hàng, ta liền ăn thịt ngươi!".
Trương Tử Tinh thầm hối hận mình phạm sai lầm để giờ bị địch bắt, trong lòng đang vội nghĩ đối sách, bỗng một thanh âm vang lên ở phía trước: "dị thuật của mẫu tộc Phượng Hoàng từ lúc nào biến thành tiểu thuật trong mồm người?"
Người này tới hắn không hề phát giác, Vũ Dực Tiên không khỏi kinh sợ, chỉ thấy người phía trước đứng giữa không trung, toàn thân phát ra thải quang nhàn nhạt.
Vũ Dực Tiên không nhận ra hắn, quát hỏi: "người là người nào? Mau mau báo danh!".
Mới hỏi một câu, đã thấy cự trảo trống rỗng, tên mặc giáp trụ kia không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh người nọ. Trương Tử Tinh thấy Khổng Tuyên tới, trong lòng an tâm hẳn: "đa tạ hiền đệ tương trợ, nếu không ta đã gặp đại họa!, có hiền đệ ở đây, yêu này không đáng ngại nữa rồi".
Khổng Tuyên than nói: "huynh trưởng thân phận phi phàm, sau này chớ nên mạo hiểm như vậy nữa!".
Vũ Dực Tiên hoàn toàn không nhìn ra người kia dùng phương pháp gì cướp lấy Trương Tử Tinh trong tay mình. Hắn tự phụ thần thông, cũng không sợ hãi, hừ lạnh nói: "đã không chịu xưng danh, tát là loại tiểu tốt vô danh!".
Khổng Tuyên hươ tay, Trương Tử Tinh chỉ thấy thân thể bị một cỗ lực lượng vô hình khống chế, nhẹ nhàng rơi xuống phía sau.
Khổng Tuyên để Trương Tử Tinh tới chỗ an toàn xong, nhìn Đại bàng cười lạnh: "ngươi đã hiện bổn tướng, niệm tình uyên nguyên, ta liền không thèm dùng tu vi pháp lực, dùng lực lượng bổn tướng hàng phục ngươi!".
Đại bàng giận nói: "cái gì uyên nguyên ta không biết!, ngươi có bổn sự gì dám huyênh hoang hàng phục ta! Nạp mạng đi!".
Trương Tử Tinh chỉ thấy một đạo hồng quang xuất hiện giữa không trung, tiếp đó cuồng phong nổi lên, với kính hồng ngoại của Siêu Não, cũng chỉ có thể quan sát thấy hai vật thể rất lớn đang di động trong không trung, nhưng không nhìn ra cụ thế, chỉ nghe không trung có tiếng trời long đất lở. Lúc này Viên Hồng đã lảo đảo trở lại, tt không cho hắn ngơi nghỉ, lập tức ra lệnh hắn trở lại truyền lệnh cho Trương Khuê, Trần Kỳ, thừa lúc quân Khuyển Nhung chưa khôi phục chiến lực, nhanh chóng tập kích địch quân. Viên Hồng biết quân tình khẩn cấp, không dám hỏi nhiều, vội vàng hóa bạch quang bay đi.
Trận chiến trên không trung duy trì gần một canh giờ, chỉ nghe một tiếng bịch bịch, Kim sí đại bàng kia bị đánh ngã rơi xuống đất, lại hóa hình thành đạo nhân.
Vũ Dực Tiên ho sù sụ muốn đứng dậy, nhưng lại không vừng, lập tức ngã lại, cố cả nửa ngày vẫn không đứng lên nổi.
Một đạo thải quang giáng xuống, hiện ra thân ảnh khí định thần nhàn của Khổng Tuyên. Trương Tử Tinh vội vàng bước lại: "hiền đệ không sao chứ?"
Khổng Tuyên cười nhẹ gật đầu: "đa tạ huynh trưởng quan tâm, ngu đệ may không nhục mệnh, đã hàng phục được hắn".
Vũ Dực Tiên ho khan vài tiếng, cười lạnh nói: "ta còn tưởng là ai, hóa thành bộ dạng xa lạ này, còn nói cùng ta có uyên nguyên, thì ra ngươi là tên Khổng tước kia!, không ngờ vỏn vẹn vài chục vạn năm không gặp, ngươi đã có tu vi như vậy!".
Khổng Tuyên quát hắn: "ngươi trời sinh độc ác, đạo tâm bất ổn, tới giờ còn chưa khám phá ra cảnh giới Huyền tiên, vừa rồi thấy huynh trưởng của ta thi triển Huyết độn của mẫu tộc Phượng Hoàng còn không chịu nương tay, muốn hạ độc thủ, thực là độc ác". Nguồn: http://truyenfull.vn
Vũ Dực Tiên hận hận nói: "ngươi ta sinh vào lúc hỗn độn, thiên địa linh khí tề tụ, chỉ là mượn thân thể Phượng Hoàng xuất thế, đâu có huyết mạch thực sự gì mà nói là mẫu tộc? ngươi tuy tu thành Huyền tiên, tâm trí lại biến thành ngu độn, lại đi tôn kẻ vô dụng như này làm huynh trưởng, thực là buồn cười".
Trương Tử Tinh nghe hai người nói chuyện, bỗng nhớ lại thân làm Thái tử khi xưa từng nghe Đa Bảo đạo nhân nói qua: từ lúc hỗn độn phân ra, vạn vật sinh thành, vạn vật có tẩu thú phi cầm, tẩu thú lấy Kỳ lân làm chủ, phi cầm lấy Phượng Hoàng làm chính, Phượng Hoàng kia nuốt được khí giao hợp, sinh ra hai yêu Khổng Tước, Đại bàng.
Như vậy tính ra, Vũ Dực Tiên trước mặt này không phải là huynh đệ của Khổng Tuyên hay sao? Mà xem ra quan hệ hai người còn hết sức ác liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.