Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 136: Đắc Long Mã, Truyền Nội Kinh




Trương Tử Tinh từng nghe Khổng Tuyên kể qua, Hà Đồ Lạc Thư đản sinh cùng thiên địa, sớm đã lọt vào tay thánh nhân, trong tư liệu của Siêu Não cũng có phần nói: "Phục Hi làm vua thiên hạ, Long Mã thoát sông, lưng mang theo Hà Đồ", không ngờ Phục Hi lại có thể đưa pháp bảo quý giá nhất của mình đưa cho hắn dễ dàng như vậy.
Phục Hi lại hươ tay, Hà Đồ từ từ rơi xuống trên người Trương Tử Tinh: "ngài đã tới Hỏa Vân Động, tức là pháp duyên, ngài cùng Hà Đồ này có duyên, chi nên đem tặng, sau này duyên tận, ngài cưỡng cầu cũng là vô ích".
Trương Tử Tinh nghĩ đến Hoàng Đế và chuyện Càn Khôn đỉnh, trong dạ giật mình, nhưng vô luận thế nào thì Phục Hi đem Hà Đồ cho hắn "mượn", cũng coi là có ân tình rồi. Giờ có quan hệ tốt với Phục Hi, Nữ Oa chắc cũng sẽ thu liễm lại không ít.
Phục Hi lại nói: "lần này ngài trở về nên qua Hán Giang trước, nơi đó còn một vật đang chờ ngài. Chuyện giải độc cũng nên âm thầm mà làm, dùng sức mình ngài là được. Động này lập tức sẽ phong bế, không gặp người ngoài, sau này nếu có cơ duyên sẽ còn gặp lại".
Khí độ cùng tấm lòng của ba vị thánh hoàng khiến Trương Tử Tinh hết sức bội phục, bất kể là trong thế giới Phong Thần này hay trong sử sách, tam hoàng đều là những người đáng kính trọng. Hắn thành tâm thi một lễ rồi cáo từ rời đi.
Nữ Bạt thấy hắn đi ra, vội vàng tiến lại hỏi chuyện. Trương Tử Tinh đem sự tình nói qua một lượt, lại dặn Nữ Bạt ở lại chờ tam hoàng cải tạo Phệ Phách xong. Nữ Bạt nghe thấy lần này được gặp nghĩa phụ, cũng thập phần hoan hỉ.
Trương Tử Tinh theo lời Phục Hi, nhắm hướng sông Hán bay đi.
Hắn đến bên bờ Hán giang, loanh quanh vài vòng vẫn không thấy "vật kia" nào cả, đang lúc do dự muốn rời đi, mặt sông bỗng phát sinh dị biến.
Mặt nước vốn an tĩnh bỗng bắt đầu khuấy động, dường như có vật chi đang ở đáy sông quẫy lộn, dần dần hình thành một vùng xoáy nước. Trương Tử Tinh vội vàng ngưng thần chăm chú, chỉ thấy một con vật hình rồng bay lên từ trong xoáy nước. Con rồng này trông rất uy vũ, lân phiến trên người màu đỏ tía, rất giống một cỗ máy kim loại khổng lồ, quẫy đuôi nhào lộn trong càng thêm mỹ lệ giữa cảnh chiều tà.
Con rồng này đảo mắt liền phát hiện Trương Tử Tinh, ngửa cổ lên trời kêu lớn một tiếng, bay thẳng tới trước mặt hắn. Trương Tử Tinh tuy đã được Phục Hi dặn dò, song vẫn không dám lơi lỏng, lập tức vận Hiên Viên Ngự Long Quyết, chuẩn bị phòng vệ tức thì.
Rất kỳ quái là, con rồng khi bay tới bên người Trương Tử Tinh, thân hình đột nhiên phát sinh biến hóa, thân thể nhanh chóng nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một sinh vật kỳ lạ to chừng con ngựa, lông trên mình một màu đỏ tía, đầu giống như đầu ngựa, song lại có hai sừng, bờm màu xám đen, đuôi dài mảnh khảnh.
Đây là con vật gì? Kỳ lân trong truyền thuyết ư? Nhìn không giống lắm!
Sinh vật kia bước tới trước mặt hắn, Trương Tử Tinh nhớ lời Phục Hi đã nói, nhìn con vật như không có địch ý, cũng không xuất thủ. Quả nhiên, nó đưa mặt sát bên người Trương Tử Tinh hít hà vài cái, như muốn làm quen. Trương Tử Tinh cảm giác Hà Đồ trong cơ thể cũng theo đó phát ra từng tia lực lượng ba động nhàn nhạt, nhớ tới truyền thuyết Long Mã mang Hà Đồ trên lưng bay lên mặt nước, đột nhiên tỉnh ngộ: đây chính là Long Mã! Không ngờ Phục Hi còn tặng cả tọa kị cho mình.
Từ trước tới giờ, trong tiềm thức Trương Tử Tinh vẫn có chút hâm mộ những tu luyện giả có những tọa kị thần kỳ, như Mặc Kỳ Lân, Tứ Bất Tướng, Hồng Hạc…mấy tọa kị kia không chỉ có thể chạy trên đất bằng rất nhanh, mà còn có thể bay lên trời, không phải là loài ngựa phàm có thể so sánh được. Bây giờ, rốt cục hắn cũng có được linh thú tọa kị Long Mã cho riêng mình, trong bụng thầm cảm kích Phục Hi không ngừng.
Trương Tử Tinh cùng Long Mã thân mật một lúc, nổi ý nghịch ngợm nhảy lên lưng Long Mã. Nó quả nhiên không kháng cự, còn kêu một tiếng như hoan hô, cất vó chạy đi. Trương Tử Tinh chỉ thấy tiếng gió bên tai vù vù, nháy mắt đã thấy vượt qua vài trăm mét, mà trên người Long Mã có một loại lực lượng có khả năng điều chỉnh thăng bằng, giúp chủ nhân ngồi rất vững vàng, không hề chịu ảnh hưởng của quán tính và tốc độ, mang về hậu thế đảm bảo đập chết Ferrari 2009. Nhưng chỗ khiến hắn cao hứng còn ở phía sau, Long Mã phi một hồi, đột nhiên hướng phía sông chạy tới, không chờ Trương Tử Tinh hô dừng lại, nó đã chạy thẳng tới giữa sông tung tăng, dáng rất là vui vẻ. Trương Tử Tinh giờ mới biết, Long Mã còn có công phu "Lăng Ba Vi Bộ", đạp nước mà đi.
Trương Tử Tinh cũng không biết làm sao ra lệnh cho nó, thử nó một câu "mã nhi, ngươi có biết bay không?"
Long Mã mình mang linh tính, hí nhẹ một tiếng biểu thị hiểu ý, bốn vó co lại lập tức đằng vân bay lên, tốc độ cũng rất nhanh. Trương Tử Tinh mừng rỡ, chỉ huy nó trỏ hướng Triều Ca bay đi.
Long Mã thực là thần mã, không bao lâu đã bay tới phía trên bầu trời Triều Ca. Trương Tử Tinh từ trên cao nhìn đại kinh thành phía dưới, từng tia khói bếp buổi chiều bay lên, trong lòng bỗng thấy một tia ấm áp, lại nhớ tới câu nói của Phục Hi: "thà chấp mê cũng không chịu "ngộ"", hắn thầm dặn dò bản thân thêm một lần: "nhất định phải bảo vệ những gì mình muốn giữ".
Trương Tử Tinh lấy ra một khỏa đan dược Thần Nông ban tặng, thả xuống sông Khảm(sông chảy quanh Triều Ca-LND), lại bỏ thêm một khỏa đặt xuống đầu nguồn nước phía núi tây, sau đó đổi sang khuôn mặt Tiêu Dao Tử, cưỡi Long Mã hạ xuống biệt viện kia, phân phó hạ nhân chăm sóc Long Mã cẩn thận. Hạ nhân đã quen tính xuất quỷ nhập thần của vị quốc sư này, lập tức tuân mệnh đi làm. Long Mã hết sức thông minh, không hề kháng cự hạ nhân, tính tình đáng coi là ôn thuận.
Trương Tử Tinh an trí Long Mã xong nhanh chóng hồi cung, tiến vào lầu Trích Tinh tiếp tục "tĩnh tư".
Đát Kỷ rốt cuộc mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là thị nữ Cổn Quyên đang cẩn thận đứng một bên thủ hộ.
Trong nguyên tác, Cổn Quyên là một cung nữ âm hiểm, vài lượt bày mưu cho Đát Kỷ, Khương hoàng hậu bị phế cũng có công lao của ả. Nhưng Cổn Quyên bây giờ lại là một nữ vệ trong Thiên Ảnh do Trương Tử Tinh điều tới đây, tuy biểu hiện bên ngoài thập phần phục tòng Đát Kỷ, cẩn thận hầu hạ, nhưng thực tế là một kẻ giám thị mà thôi.
"Quyên, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Vì sao cả người ta mềm oặt vô lực?", Đát Kỷ chỉ nhớ hôm đó lúc tế tự Mẫu Tân, bị nữ tế ti đeo mặt nạ kia điểm một cái, liền bất tỉnh không hay biết gì nữa, tỉnh lại thì đã ở trong Thọ Tiên Cung, nhưng thân thể hết sức hư nhược, ngay cả pháp lực Thiên Yêu cũng rất khó ngưng tụ.
Cổn Quyên đem chuyện Việt Vương Tử Khải cấu kết yêu nhân giả mạo Mẫu Tân, phát động bạo loạn nói ra một lượt. Đát Kỷ nghe tới ngay thiên tử cũng bị trọng thương, thiếu chút mất mạng thì không khỏi kinh hãi. Sau Cổn Quyên lại kể tới chỗ Vi Tử Khải hạ độc toàn thành, thiên tử giờ đang tĩnh tư nghiên cứu giải dược, Đát Kỷ mới biết là Thiên tử cứu mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đát Kỷ hỏi: "giờ Bệ hạ đang ở đâu?"
Cổn Quyên đáp: "Bệ hạ giúp nương nương giải độc xong liền lập tức lên triều, vừa rồi nghe nội thị nói Bệ hạ đã chế ra đan dược linh nghiệm, hòa vào trong nước, người trúng độc uống xong không bao lâu liền giải độc, chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là khỏi, giờ Bệ hạ đang tự thân chỉ huy chuyện giải độc".
Đát Kỷ nghe ra ý sùng bái trong giọng nói của Cổn Quyên, tâm tình bỗng có chút phức tạp: lần này thiên tử cứu mình một mệnh, sứ mệnh kia giờ làm sao bây giờ? Thôi, không muốn nghĩ nữa, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của Nữ Oa Nương Nương, mọi chuyện khác giờ lo cũng không được.
Lúc này, một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài vang lại: "ái phi đã tỉnh lại rồi sao?"
Đát Kỷ vội vàng gượng người đứng dậy hành lễ, nhưng đã bị Trương Tử Tinh nhanh chân bước lại ngăn trở: "ái phi không cần đa lễ, giờ thân thể nàng chưa khỏi hẳn, cần phải nghỉ ngơi, sớm ngày khôi phục".
Đát Kỷ cảm kích nói: "đa tạ ân cứu mệnh của Bệ hạ, nếu không có Bệ hạ, thần thiếp sớm đã trúng độc thủ mà mất mạng rồi".
Trương Tử Tinh nói: "đều là công của quốc sư, nếu không phải quốc sư không ngại gian khổ, lặn lội ngàn dặm tìm được dược tài thì quả nhân cũng không thể chế ra giải dược".
Đát Kỷ nghe nhắc tới quốc sư, ánh mắt tức thì sáng lên, thử dò hỏi một câu: "lần trước Khương Thượng ở trước Trích Tinh Lầu trừ yêu, từng nghe Bệ hạ nhắc tới tên quốc sư, không biết vị này lai lịch thế nào mà có thần thông như thế?"
Trương Tử Tinh cố ý cường điệu thần thông của quốc sư nhằm cảnh tỉnh Đát Kỷ: "quốc sư kia tên là Tiêu Dao Tử, cũng không biết là môn hạ vị tiên nhân nào, thân phận hết sức bí ẩn, ngày trước thiên hạ bị đại hạn, lại có Hạn Bạt tác quái, yêu quái này là hạn thần thời Hoàng Đế, tu vi tới bực Kim tiên, ngay thái sư Văn Trọng cũng không địch nổi, may nhờ có quốc sư xuất thủ, một mình tiêu diệt Hạn Bạt kia, góp phần rất lớn giúp quả nhân cầu mưa thành công. Lần này phá được âm mưu của Vi Tử Khải, diệt trừ yêu nghiệt cũng đều là nhờ công của quốc sư, thực là bực lương tài của Đại Thương ta".
Đát Kỷ nghe mà kinh dị, năm xưa lần đầu gặp Tiêu Dao Tử, hắn mới miễn cưỡng tính là tu vi Hóa anh kỳ, vỏn vẹn vài năm, tu vi đã tăng mạnh như vậy, ngay cả tu vi Kim tiên như Hạn Bạt kia cũng bị tiêu diệt, chẳng lẽ là môn hạ của vị thánh nhân nào sao? Tiêu Dao Tử tương trợ Đại Thương thế này, chẳng nhẽ là thụ ý chí của thánh nhân hay sao?
Đát Kỷ càng nghĩ càng thấy phức tạp, ánh mắt biến ảo không ngừng, Trương Tử Tinh thấy vậy cố ý nói: "ái phi sao lại trầm tư như vậy? chẳng nhẽ quốc sư kia có chỗ nào không ổn?"
Đát Kỷ lắc đầu, nỗ lực nặn ra một nụ cười vũ mị: "thần thiếp nghe vị quốc sư này có thần thông như thế, không khỏi kính nể, không biết lúc nào có thể gặp vị cao nhân này một lần? lần trước chiếc đàn Tỳ Bà bạch ngọc kia, Bệ hạ không phải nói giao cho quốc sư xử lí sao? Thần thiếp còn muốn hỏi quốc sư làm sao trừ đi yêu khí kia để thần thiếp an tâm sử dụng, đàn tấu cho Bệ hạ".
"Ái phi thực quan tâm tới quả nhân, nhưng giờ nàng thân thể hư nhược, chuyện này để sau hẵng nói", Trương Tử Tinh biết ả chưa bỏ cuộc chuyện Tỳ Bà Tinh: "quả nhân đáp ứng nàng, tất sẽ cho nàng được như ý".
Đát Kỷ nghe chuyện Ngọc Tỳ Bà còn có hi vọng, lại có thể gặp lại Tiêu Dao Tử kia, không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Chỉ nghe thiên tử lại nói: "ái phi, quả nhân có chuyện vẫn muốn hỏi nàng, nàng có theo người nào học đạo thuật hay không? Quả nhân vẫn cảm giác thân thể nàng có chỗ kỳ lạ, vừa rồi quả nhân giải độc cho nàng, quả nhiên phát hiện có một cỗ lực lượng đặc biệt trong người nàng, tuy không cường liệt lắm, song cũng vận hành không ngừng, thực là ảo diệu".
Đát Kỷ kinh hãi, không ngờ mình lần này trúng độc hôn mê lại bị Thiên tử phát hiện ra Thiên yêu chi lực trong cơ thể! May giờ nàng đã cùng nhục thân của Đát Kỷ dung hợp hoàn mỹ, coi như nhân loại thực thụ, nếu không, nhất định sẽ bạo lộ yêu thân, hậu quả lúc đó thực khó tưởng tượng - nàng đâu biết, tại lúc nàng còn chưa tiến cung, Thiên tử đã sớm biết được bí mật lớn nhất của hồ yêu. Thậm chí, trước lúc Nữ Oa sai tam yêu vào cung quấy nhiễu, trước khi nàng bị Thanh Giác đạo nhân thôn phệ thì vị xuyên qua dị giới, hiểu rõ truyện Phong Thần này đã biết được cái tên "Đát Kỷ" này mang ý nghĩa gì.
Tâm tư Đát Kỷ xoay chuyển rất nhanh, lập tức bịa rằng mình từ nhỏ nhiều bệnh, danh y đều không trị được, sau lại ngẫu nhiên gặp một vị đạo cô, nói muốn thu nàng làm đồ đệ, nàng không bỏ được phụ mẫu nên không đáp ứng. Đạo cô chỉ nói hai người vô duyên, tuy cảm thấy tiếc nuối, song vẫn truyền cho nàng một bộ tâm pháp thổ nạp kì quái, dựa vào tâm pháp này, thân thể nàng không ngờ lại thần kì khỏe mạnh lên, còn đạo cô kia từ đó cũng không thấy gặp lại.
Cố sự này của Đát Kỷ là kết hợp sự thật Tô Đát Kỷ từ nhỏ yếu ớt, thực thực giả giả, dù gọi Tô Hộ tới đây cũng không phát hiện được sơ hở gì, nàng đâu ngờ nam nhân trước mặt này sớm đã rõ ràng thực hư.
Trương Tử Tinh ánh mắt như cười nhìn Đát Kỷ biểu diễn, trong bụng cười thầm, chờ ả nói xong mới lộ vẻ tỉnh ngộ: "thì ra là vậy, ái phi chỉ sợ là đã bỏ lỡ một hồi cơ duyên rồi, đạo cô kia tất là kì nhân đạo sĩ, công pháp này xem ra cũng được, nếu kiên trì rèn luyện, có thể trường sinh bất tử cũng không chừng!".
Đát Kỷ ra vẻ động tình nói: "thần thiếp không cần trường sinh gì cả, chỉ hi vọng có thể ở bên Bệ hạ cả đời là đã mãn nguyện lắm rồi".
Trương Tử Tinh thầm kêu kĩ thuật biểu diễn của hồ li này thực cao cường, nếu mình không phải biết trước, sợ có khi còn cảm động một phen.
Hắn cũng đành làm ra vẻ cảm động nói: "quả nhân nhất định cùng nàng đồng sinh cộng tử, không bao giờ lìa xa! Ái phi, quả nhân ở đây có một bộ công pháp song tu, tên là Tố Nữ Kinh, nghe nói là của Hiên Viên Hoàng Đế để lại, hai bên tu tập đều có lợi ích. Quả nhân vốn lo sẽ bài xích với lực lượng trong người nàng nên không dám truyền thụ. Hôm nay giúp nàng vận công trừ độc mới phát hiện hai loại không xung đột, giờ quả nhân đem pháp quyết này truyền cho nàng, hãy dụng tâm tu luyện, chờ mấy bữa thân thể khôi phục sẽ cùng quả nhân hợp tịch song tu, một là tăng niềm vui khuê phòng, hai là giúp tăng cường nguyên khí cho nàng, kéo dài tuổi thọ, nàng nguyện ý không?"
Đát Kỷ vốn từ trong miệng Hoàng Phi Yến và Dương Cửu biết Thiên tử có thuật pháp song ttu, còn tưởng hắn đề phòng mình mà không truyền thụ, hôm nay nghe Thiên tử nói rõ mới biết nguyên do, biết Thiên tử thực sự sủng ái chính mình, không khỏi mừng rỡ: "lệnh của Bệ hạ, thần thiếp sao dám không nghe? Đa tạ đại ân Bệ hạ truyền công!"
Trương Tử Tinh lập tức đem nội dung cơ sở của Tố Nữ Kinh truyền cho Đát Kỷ. Đát Kỷ bản thân vốn là tu luyện giả, nghe là biết đây thực là công pháp song tu chân chính, vừa nghe liền dễ dàng tiếp thu, đối với đôi chỗ kỳ ảo trong đó càng thêm hứng thú, thầm nghĩ chỉ chờ thân thể khỏe lại liền thử xem chỗ ảo diệu của bí thuật Hoàng Đế xem sao.
Trương Tử Tinh làm ra một bộ dạng vội vàng, ghé vào tai ả thì thầm vài câu yêu thương, đùa bỡn ả một trận rồi mới ly khai. Tại lúc Đát Kỷ đầy bụng hoan hỉ thì hắn cũng thầm đắc ý – từ đây, yêu linh khí trong "tứ linh" sẽ được cung cấp đầy đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.