Nga Mỵ

Chương 9: Thiên Tài?




Duẫn Tử Chương vẻ mặt bình tỉnh bước lên phía trước, hai tay đặt bình thường lên trên Tìm Linh Thạch…

Câu chuyện khiến người kinh dị đã xảy ra, Tìm Linh Thạch hầu như cùng lúc biến thành một khối bạch ngọc, màu sắc ôn hòa của bạch ngọc nhanh chóng đổi sang trắng noãn, trong vắt như băng tuyết, hào quang tuyết trắng càng lúc càng sáng rọi, khiến người lóe mắt, cả tòa đại điện bị nhuộm thành một mảnh trắng xóa, hàn khí tản ra từng sợi từng sợi, trên điện mọi người bất giác lạnh run.

Không chỉ những thiếu niên đang làm khảo nghiệm, mấy lão giả chủ trì khảo nghiệm của Thánh Trí Phái cũng từng người mở to hai mắt, nhìn Duẫn Tử Chương đến ngẫn người.

“Đơn linh căn! Là biến dị băng hệ đơn linh căn! Trời ạ!” Không biết lão giả nào hét lên một tiếng kinh hãi đầu tiên, bầu không khí trên điện trong tức thời trở nên hết sức trang nghiêm.

Lão giả ngồi đối diện, cách Duẫn Tử Chương bởi Tìm Linh Thạch, đã bừng tỉnh lại, mặt cười rạng rỡ đưa tay kéo Duẫn Tử Chương nói: “Ta là Kim Vạn Lượng, là trúc cơ đệ tử của Muội Viễn Phong, ngươi tạm thời theo ta đi.”

Lẽ ra, Kim Vạn Lượng vô luận tuổi tác hay tu vi đều là tiền bối, nhưng người trước mặt này, chỉ cần được nguyên anh tổ sư và chưởng môn, trưởng lão xác nhận, trở thành nội môn tinh anh đệ tử chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, tiền đồ mai sau bất khả hạn lượng, đến khi đó, hắn còn phải dựa vào người này dìu dắt nữa, thành ra, khách khí một chút không sao.

Mấy lão giả còn lại nghe hắn nói xong đều cực kỳ hâm mộ, tìm được loại đệ tử tư chất hơn người này, đối với sư môn nhất định mang tới lợi lớn, thật sự tiện nghi cho thằng già kia, quả là vận cứt chó!

Duẫn Tử Chương đã sớm biết sẽ có kết quả này, nhiều năm trước hắn ở trong gia tộc đã từng dùng qua loại Tìm Linh Thạch tương tự như vậy để nghiệm chứng tư chất linh căn của mình, vốn tưởng nhờ đó có thể thay đổi tình cảnh bi thảm của hắn và mẫu thân, không ngờ lại dẫn đến tai ương ngập đầu. Hôm nay, lần thứ nhì nhìn thấy tình cảnh tương tự như xưa, ngực hắn ngoại trừ cảm khái và ngán ngẩn, đích thực không có các loại tình tự kinh hỉ hay đắc ý khác.

Huynh muội Liêu Gia nhìn thấy một màn này, run run nhìn nhau, sắc mặt của Liêu Vịnh Lân là khó coi nhất.

Đơn linh căn thông thường chỉ có kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, năm loại, tư chất như vậy đã là cực kỳ hiếm. Mà trong đó, lôi, phong, băng linh căn, do kim, mộc, thủy phân biệt biến dị mà thành càng là hiếm trong hiếm, chỉ cần tìm được phương pháp tu luyện phù hợp, tốc độ tu luyện so với người có đơn linh căn bình thường thậm chí còn nhanh hơn mười lần.

Đối diện với kích động của chúng nhân, Duẫn Tử Chương lặng lẽ rút hai tay về, chỉ chỉ Chu Chu ở đằng sau nói: “Còn một người nữa, đợi nàng qua luôn khảo nghiệm, bọn ta cùng theo ngươi.”

Kim Vạn Lượng không nghĩ tới hắn sẽ lại phản ứng như vậy, nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát Chu Chu dáng vẻ đần độn, quê mùa phía sau hắn, không khỏi nhíu mày, không phải gã trông mặt bắt hình dong, nhưng mà, người có linh căn đều như nhau, mặt mũi thanh tú, linh khí bức người, thiếu nữ trước mặt này nhìn thế nào cũng không giống mầm non tư chất hơn người, cũng không biết thiếu niên băng hệ đơn linh căn này vì sao phải phí thời gian cho nàng.

Bất quá việc này chỉ là nhấc tay chi lao, nên Kim Vạn Lượng cũng không nhiều lời, vẫy vẫy tay ý bảo Chu Chu tiến tới.

Chu Chu học theo động tác của Duẫn Tử Chương, đem hai tay đặt lên khối đá… Một lát sau, một lát sau nữa…

Tiếp đó… Không gì phát sinh.

Trải qua thiết bị uy tín kiểm tra, Chu Chu đích xác là người bình thường không có linh căn.

Kết quả như vậy nằm trong dự liệu của mọi người, duy chỉ ngoài dự đoán của Duẫn Tử Chương.

“Làm sao có thể? !” Duẫn Tử Chương chưa chết tâm, gõ gõ khối Tìm Linh Thạch, lại nói với lão giả đã làm khảo nghiệm cho hai người bọn hắn: “Ngươi nhìn kỹ nàng xem, nàng đâu thể nào không có linh căn hả?”

Kim Vạn Lượng như ’Kim Cương hai trượng, sờ không tới đầu’ (*), thầm nghĩ: lấy đức hạnh này của nàng, có linh căn mới là lạ đó!

(*) “Kim Cương hai trượng” chỉ tượng la hán Kim Cương cao hai thước trong chùa. Hiển nhiên, mọi người vô pháp đưa tay chạm tới đỉnh đầu của pho tượng đồ sộ này, cho nên thành ngữ: “Kim Cương hai trượng, sờ không tới đầu” được dùng để ví von tình huống khó hiểu, căn nguyên không rõ ràng, ngoài ra cũng có ý là không lý giải được chuyện trong đầu của kẻ khác.

Nguồn: baidu.com

Bốn lão giả còn lại nhìn thấy một màn này, trong bụng không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, đâu có nhiều đệ tử tư chất tốt như vậy a, còn để cho Kim Vạn Lượng tóm hết? Đụng trúng một người đã là quá may rồi!

Duẫn Tử Chương vẫn chưa từ bỏ ý định, đang muốn bảo người ta dùng biện pháp khác thử lại xem, bỗng nhiên nghe phía ngoài cửa đại điện có người lớn tiếng nói: “Vừa nãy ở đây phát ra bạch quang bắn lên trời là sao vậy?” Thanh âm mang theo uy nghiêm cùng với vui sướng kèm theo sốt ruột không kiềm nén được.

Mọi người thay nhau quay đầu lại nhìn, người đến chính là chưởng môn Thánh Trí Phái, đứng bên hắn là trưởng lão các Phong, thậm chí có cả một nguyên anh tổ sư cũng ở trong đó.

Bọn họ vừa rồi trông từ xa thấy bên đại điện lóe lên bạch quang chói mắt, liền biết trong lúc khảo nghiệm linh căn đã tìm thấy một mầm non thiên tài hiếm có, lập tức không quản thân phận, tranh nhau chạy tới “Cướp người”. Đây là đại sự của Thánh Trí Phái, thậm chí còn liên hệ tới việc chấn hưng của các Phong trong phái, bọn họ không thể khinh suất.

Đệ tử tư chất tốt vừa hiếm lại vừa quý, tới trễ bị người ta đoạt được, khóc cũng không khóc nổi!

Những người mới tới này tùy tiện một người tu vi cũng ngoài kết đan kỳ, mọi người trên điện tức thời cảm thấy áp lực dữ dội, không ít thiếu niên vừa làm xong khảo nghiệm còn chưa kịp rời đi thậm chí chịu không nổi quỳ rạp xuống đất, trong phòng nhất thời một trận hỗn loạn.

Duẫn Tử Chương tuy rằng miễn cưỡng đứng thẳng được, nhưng cũng cảm thấy hô hấp không thông, ngay cả giơ ngón tay cũng vạn phần gian nan.

Nguyên anh tổ sư, chưởng môn, trưởng lão của Thánh Trí Phái thấy tình hình này, tức thời tỉnh ngộ đều tự thu lại áp lực trên người mình.

Không ai chú ý tới, Chu Chu một tiểu cô nương không có bất luận căn cơ tu vi gì, lại không có linh căn, đối mặt với đông đảo cao thủ của Thánh Trí Phái, vậy mà một chút phản ứng cũng không có!

Kim Vạn Lượng thấy ngay cả nguyên anh tổ sư cũng tới, trong lòng biết đây là cơ hội tốt để xuất đầu lộ diện, vội vã thỉnh mọi người đến hậu điện, lại tự mình dẫn Duẫn Tử Chương đi bái kiến. Duẫn Tử Chương vẫn lo lắng tới vấn đề tư chất của Chu Chu, cầm tay nàng kéo theo, Kim Vạn Lượng bậm bậm môi, cuối cùng cũng không nói gì.

Chưởng môn Thánh Trí Phái tên là Phù Ngọc, là một trung niên ba mươi bốn tuổi nhìn văn vẻ lịch sự, thân hình hơi béo, mặt mũi hiền lành, tươi cười đánh giá Duẫn Tử Chương, nói với Kim Vạn Lượng: “Đây chính là hài tử ở tiền điện tra ra có băng linh căn?”

Kim Vạn Lượng khom lưng đáp: “Đúng!”

Phù Ngọc đứng lên, đi tới trước mặt Duẫn Tử Chương ôn hòa nói: “Đưa tay ra, thả lõng thân thể. Ngươi tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Duẫn Tử Chương, mười chín tuổi.” Duẫn Tử Chương nghe theo giơ tay phải ra. Phù Ngọc bắt lấy cổ tay hắn, đưa linh khí chậm rãi di chuyển theo kinh mạch của hắn, linh khí mỗi một lần đi tới một nơi, thần sắc của ông lại càng thêm hòa ái một phần.

Qua hết một lúc, Phù Ngọc mới mới thu hồi linh khí, buông tay ra nói: “Tốt! Tốt! Ngươi tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi luyện khí tầng thứ bảy, hậu sinh khả uý! Hậu sinh khả uý! Sư phụ trước của ngươi là ai?”

“Vãn bối không môn không phái, công pháp tập theo một quyển bí tịch mà gia mẫu lưu lại.” Duẫn Tử Chương đã sớm chuẩn bị tốt lí do thoái thác.

“Cư nhiên vô sự tự thông?” Hiếm có, thật hiếm có!” Phù Ngọc cười đến cặp mắt híp thành hai đường kẻ, bắn ra tinh quang chíu chíu giống như thần giữ của phát hiện được kim nguyên bảo.

“Vậy Duẫn Tử Chương liền bái nhập môn hạ của lão phu, làm đệ tử nhập thất của lão phu thôi.” Không đợi cho Phù Ngọc mừng xong, nguyên anh tổ sư duy nhất của Thánh Trí Phái, Vưu Thiên Nhận đã mở miệng.

Vưu Thiên Nhận nhìn bề ngoài so với chưởng môn còn muốn trẻ hơn một chút, để cho Chu Chu hình dung thì chính là, hắn vẻ mặt âm hiểm, nhìn thế nào cũng không giống người tốt!

Mấy kết đan trưởng lão khác đối với Duẫn Tử Chương cũng rất là “Thèm thuồng”, bất quá không ai dám cùng nguyên anh tổ sư tranh người, một đám mặt mũi đỏ hoe nhìn Phù Ngọc, mong muốn hắn ra mặt chủ trì công đạo.

Phù Ngọc cũng bất lực, ho khan hai tiếng, giả vờ như không thấy.

Một đạo nhân ngồi cạnh, cách Vưu Thiên Nhận không xa, bỗng nhiên hỏi: “Tiểu cô nương kia là ai?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.