Nga Mỵ

Chương 494: Người muốn bảo vệ




Ý kiến của Thạch Ánh Lục cũng có lí. Nếu Diễm Thí Thiên thật sự làm như vậy, chỉ sợ sau này mấy cái tu sĩ cấp cao thuộc liên minh Đan quốc dù không dám công khai trở mặt, cũng sẽ có bất mãn nghiêm trọng, sẽ không chịu khăng khăng một mực nghe sai bảo như trước kia.
Những việc mà biến thái suy nghĩ, thật sự không phải là chuyện mà những người bình thường như họ có thể đoán được.
Nhóm Cơ U Cốc nghe xong tổng kết kinh nghiệm của Chu Chu, trầm ngâm trong chốc lát nói: “Ta cảm thấy hơn phân nửa là Nhị sư phụ đã chạy trồn thành công rồi, có điều khả năng là đã bị thương hoặc vì nguyên cớ nào đó, cho nên mới không thể báo tin cho các ngươi.”
“Thật không?” Chu Chu kinh hỉ* nói, nhị sư huynh xưa nay luôn lí trí tỉnh táo, huynh ấy đã nói như thế ắt có lí do.
*kinh hỉ: kinh ngạc + mừng rỡ.
Doãn Tử Chương ở bên thấy bộ dáng vui mừng tuyệt xử phùng sinh* Chu Chu bộc lộ ra, đỡ buồn hơn nhưng lại có chút khó chịu. Con heo ngốc này, hắn đã an ủi nàng nhiều như thế, nửa câu cũng không để vào tai, một câu của nhị sư huynh ngược lại như là thánh chỉ không hoài nghi tí nào.
*tuyệt xử phùng sinh: tìm được đường sống trong chỗ chết.
“Nếu như Nhị sư phụ rơi vào tay Diễm Thí Thiên hoặc đã bị hắn giết chết, hắn ta chắc chắn sẽ tuyên truyền trắng trợn ra, kích thích muội áp chế muội, hiện giờ không hề có tin tức gì truyền tới, điều này hơn phân nửa là tin tốt.” Lời này của Cơ U Cốc thật sự có tác dụng trấn an lòng người.
Mọi người bàn bạc xong, cảm thấy nếu tiếp tục ở lại đợi ở biên cảnh Đan quốc sẽ dễ dàng khiến cho tộc Diễm thị chú ý, nhỡ may nhắm vào họ phái người tới điều tra lần nữa, ngược lại sẽ mang lại nguy hiểm không đáng có cho Trịnh Quyền, mà thương tích của đám Đề Thiện Thượng nếu ở lại nơi thị phi có linh khí mỏng manh linh dược thiếu thốn như chỗ này cũng vô cùng bất tiện, vì vậy quyết định quay về thành Sùng Vũ.
Giờ có lẽ người Đan tộc đều ở thành Sùng Vũ, nhóm Đan Nhiễm cùng cần suy nghĩ xem về sau nên đi chỗ nào.
Trước khi đi, Doãn Tử Chương và Chu Chu lại một lần nữa nhờ tu sĩ của tam đại tông môn thủ hộ biên cảnh Vũ quốc chú ý giúp, nếu có tin tức gì của Trịnh Quyền thì thông báo gấp cho họ.
Mặc kệ bản thân Doãn Tử Chương nghĩ thế nào, trong lòng tu sĩ Vũ quốc thì hắn đã được công khai nhận định là khả năng cao sẽ là Chưởng môn tương lai của Chiêu Thái tông, những tu sĩ kia tự nhiên không dám lạnh nhạt, cả đám vỗ ngực đồng ý.
Một đường không nói gì, họ bận tâm về thương tích của nhóm Đề Thiện Thượng, không dám đi quá nhanh, hơn nửa tháng sau rút cục cũng về đến thành Sùng Vũ, Doãn Tử Chương đưa ba vị sư huynh sư tỷ vào tháp Vũ thần bế quan, sau đó đi với Chu Chu thăm các tộc nhân của Đan tộc.
Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, có không ít tu sĩ của liên minh Vũ quốc cùng với Tây phương ngũ quốc giúp sức, như nhóm của ba Luyện đan sư của tam đại tông môn và Tiền Lang là không cần phải nói rồi, còn có rất nhiều tu sĩ cấp cao của các tông môn thế gia khác nữa. Chu Chu cảm ơn từng người, cũng hứa hẹn sau này cần luyện loại đan dược đẳng cấp cao nào, đều hoan nghênh đến tìm họ bất cứ lúc nào, cũng có thể trao đổi những điều tâm đắc khi luyện đan, mọi người mang tâm trạng thỏa mãn mà rời đi.
Đan Nhiễm và Phần Bích Thấm gọi riêng Chu Chu ra, nói: “Tuy tổ tiên có thệ ước, chuyện tranh đoạt giữa Đan tộc với Diễm tộc không thể để người ngoài nhúng tay, nhưng hoàng tộc Diễm thị lại liên kết với nhiều thế gia tông môn thành liên minh, nếu chúng ta muốn đấu với họ, tình huống như hiện giờ là chắc chắn không được, cho nên không cần tiếp tục chấp nhất với lời thề này nữa.”
Chu Chu nhẹ nhàng thở ra, nàng sợ họ vẫn kiên trì muốn tác chiến một mình.
Phần Bích Thấm nói: “Tuy chúng ta muốn tìm sự giúp đỡ, nhưng lại nhất định phải có vị trí của riêng mình. Luyện Đan Sư của Đan tộc không thể là người phụ thuộc vào nước ngoài, càng không có mấy ai chịu ăn nhờ ở đậu, nhờ thế lực khác bao che.”
Chu Chu hơi sửng sốt nói: “Ý của mọi người là chúng ta không nên ở lại thành Sùng Vũ?”
“Có ở lại thành Sùng Vũ hay không, chẳng qua chỉ là hình thức. Chỉ cần chúng ta đồng ý ở lại, trong thiên hạ này sẽ không có bất kì thế lực nào cự tuyệt, quan trọng là… sau này chúng ta sẽ làm thế nào. Hiện nay không có cách nào, không ít người trong số họ vẫn chưa giải được cấm chế trên thân thể, không thể hành động tùy tiện, nhưng chỉ tối đa qua một hai tháng nữa thôi… Chúng ta cần cân nhắc việc này sớm.” Đan Nhiễm nói.
Chu Chu chậm rãi gật nhẹ: “Muội hiểu rồi.”
Thật ra họ nói tới nói lui chỉ là thể hiện lập trường, cho dù hợp tác với Vũ quốc, cũng tuyệt đối không thể là nước phụ thuộc, càng không thể thành thợ luyện đan cho người ta. Chu Chu nghĩ tới dáng vẻ cao ngạo của Trịnh Quyền hồi còn ở phái Thánh Trí “đại gia ta mất hứng ai ta cũng không thèm nghía đến”, cái đó còn không rõ sao.
Nói đến kiêu ngạo, Luyện Đan Sư tuyệt đối là loại cao cấp nhất trong các tu sĩ trong thiên hạ.
Chỉ là Chu Chu càng hiểu rõ là, tất cả sự cao ngạo đều thành lập trên cơ sở thực lực, như người như Diễm Thí Thiên chẳng hạn, ở trước mặt tất cả các tu sĩ trong thiên hạ và Luyện Đan Sư có trình độ cao nhất, công khai bảo rằng không thèm để Luyện Đan Sư cấp tám vào trong mắt, cũng không ai dam nghi ngờ hắn, cùng lắm thì chỉ lén bất mãn thôi.
Hiện giờ Đan tộc có Đan Nhiễm, Phần Bích Thấm với mình, thực lực trong đại lục Tấn Tiềm không kém, nhưng kẻ địch của họ là Diễm Thí Thiên, bản thân mình là tu sĩ mạnh nhất hiện nay của Đan tộc đứng trước mặt Diễm Thí Thiên thì cũng chỉ có khả năng chạy trối chết, làm hại sư phụ vì bảo hộ mình mà cả mạng cũng khó giữ được.
Chừng nào nàng còn chưa có đủ thực lực để trực diện chống lại Diễm Thí Thiên, thì chừng ấy Đan tộc chỉ có thể chịu lưu vong ở bên ngoài, thành Sùng Vũ dù cho có an toàn, thì cũng đâu có tự tại được bằng nhà của họ? Cho dù người bên ngoài có nhiệt thành cung kính với họ, thì cũng có để làm gì?
Chu Chu vô thức đi đến quảng trường dưới chân tháp Vũ thần, ngẩng đầu nhìn tòa tháp cao vút trong mây, Doãn Tử Chương với các sư huynh sư tỷ đều ở trên đó, người tu luyện thì tu luyện, người dưỡng thương thì dưỡng thương.
Chu Chu ôm tiểu Trư giận dữ nói: “Có phải ta quá vô dụng không tất cả mọi người đang cố gắng, ta đây ngoài luyện đan nấu cơm thì chả được tích sự gì.”
Tiểu Trư nháy nháy đôi mắt hí, kêu “ụt ịt” cọ xát trong ngực nàng, giống như đang biểu đạt sự an ủi.
“A Chương nói rất đúng, ta đây ngay cả ngươi cũng chẳng bằng.” Chu Chu sờ sờ tiểu Trư uể oải nói.
Doãn Tử Chương trở về gặp qua Lâm Thế Cung rồi tức khắc trở lại tháp Vũ thần tu luyện, đổi thành tu sĩ khác, chưa đến 30 tuổi đã tấn chức đến Nguyên Anh hậu kỳ, vội vàng xây dựng căn cơ vững chắc ổn định cảnh giới còn không kịp, tuyệt đối sẽ không có ai bất mãn với tốc độ tu luyện đáng sợ như vậy, càng sẽ không ai như hắn còn chê mình tăng trình độ chậm, trăm phương nghìn kế nghĩ cách phải tăng lên nhanh chút nữa?
Thái độ của cái lão quái vật Lâm Thế Cung kia rất rõ ràng, nếu hiện giờ Doãn Tử Chương ra ý muốn giết chết hai huynh đệ đang bị giam lại Lâm Chấn Sát, Lâm Chấn Thuần để báo thù, chắc chắn lão sẽ không cự tuyệt.
Hiện giờ hắn đã là chủ nhân của tháp Vũ thần, Lâm thị thậm chí cả tam đại tông môn từ trưởng lão cho tới đệ tử bình thường, đều vô cùng coi trọng hắn, hắn đã sớm không còn là đứa nhỏ mặc người khi nhục ngày đó nữa, hắn đã chứng minh thực lực của hắn với tất cả mọi người, mà hắn vẫn còn dốc sức liều mạng như vậy, tất cả chỉ vì nàng.
Nếu không phải vì thay nàng hấp dẫn lực chú ý của Diễm thị, tránh cho chúng dốc toàn lực đối phó với tộc nhân Đan tộc, các sư huynh sư tỷ cũng không cần phải ở lại thành Lăng Đan mạo hiểm, còn bị thương nặng như thế.
Chớ đừng nói đến sư phụ hiện giờ đang sống chết không rõ…
Thiên phú của nàng xuất chúng, thực lực lại không đủ để tự bảo vệ mình, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ có bằng lòng không, đều dựa vào người khác rồi lại dựa vào người khác, đều là người khác hi sinh vì bảo vệ nàng, chẳng lẽ nàng cứ tiếp tục như thế nữa sao?
Nàng không muốn lại liên lụy bất cứ ai, nàng muốn bảo vệ họ, rất rất muốn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.