Nga Mỵ

Chương 295: Không Cam Lòng




Đề Thiện Thượng không có ý tốt đánh giá hai Cự Nhân to lớn đang lăn về phía bọn họ, vuốt vuốt mặt hung ác cười nói: “Hai con ô quy vương bát này làm sao bây giờ? Mẹ nó, đánh sư đệ sư muội của Lão Tử? ! Không đập vỡ mai rùa đen của bọn chúng, Lão Tử không cam lòng!”

“Dùng phương pháp của Nhị sư huynh xử lí đi, mai bọn chúng quá cứng rắn.” Doãn Tử Chương lạnh nhạt nói, mắt thấy sư huynh sư tỷ của mình bị trọng thương xuống đài, hắn rất không dễ chịu.

Người Chiêu Thái tông nhận định Doãn Tử Chương sớm muộn gì có cũng sẽ nhận tổ quy tông trở thành người Lâm thị, nhưng chính Doãn Tử Chương nhận thấy, những đồng môn phái Thánh Trí này mới là người thân nhất, là tay chân của hắn, Chiêu Thái tông so với họ, cả cái rắm cũng không bằng.

Đề Thiện Thượng biết hắn nói có lý, hậm hực nói: “Cũng được, dùng biện pháp của lão Nhị báo thù cho lão Nhị!”

Bên kia Ô Quy, Vương Bá mắt thấy đã biết bên mình còn sót lại hai người bọn họ, cũng có chút gấp, Ô Quy cái khó ló cái khôn, miễn cưỡng tung mình ngồi dậy, hai cánh tay cầm hai chân Vương Bá, khua như binh khí.

Có pháp thân bảo vệ bên ngoài cơ thể, khả năng đập của Vương Bá không quá tốt, dùng sức duỗi dài hai cánh tay muốn chộp lấy Đề Thiện Thượng và Doãn Tử Chương.

Pháp thân Cự Nhân của bọn họ hiện nay đối với Doãn Tử Chương, Đề Thiện Thượng mà nói gần như kim cương bất hoại, hơn nữa có thể bắn ngược tất cả công kích, trừ phi tu vi của hai người tuyệt đối vượt xa bọn họ, nếu không tất cả công kích bạo lực chỉ là phí công.

Nhìn một đôi bàn tay quạt hương bồ hướng về phía thân thể bọn họ, muốn tránh thoát cũng không phải quá khó khăn, nhưng nếu như muốn ngăn cản thì khó khăn lại lớn, đối mặt này một đôi đối thủ không sợ đánh không sợ đập kèm theo một thân mai rùa đen cứng rắn, quả thật bọn họ rất bị động.

Trong lòng Đề Thiện Thượng lửa giận bừng bừng sinh ác ý lại còn theo chiều hướng tăng lên, khóe mắt liếc thấy Bạch Tài Giai nằm hấp hối cách đó không xa, linh cơ vừa động. Văng một cái, thiên trượng đằng tác đã quấn lấy hắn liền ném về hướng bàn tay của Vương Bá đưa qua.

Vương Bá nghĩ tới trăm ngàn loại phương pháp đánh trả hoặc né tránh của đối phương, duy chỉ không nghĩ tới Đề Thiện Thượng có thể dùng một chiêu tổn hại như vậy, bị làm cho sợ đến lập tức thu liễm lực đạo trên tay, muốn đón lấy Bạch Tài Giai, kết quả chụp vào khoảng không.

Đề Thiện Thượng giật đằng tác, Bạch Tài Giai đã bị giật về, tiện tay ném xuống dưới đài như ném đồ bỏ đi.

“Hèn hạ vô sỉ!” Ô Quy, Vương Bá giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đề Thiện Thượng đắc ý cười to nói: “Đó là do ngươi ngu ngốc!”

Ổ Quy, Vương Bá có thể trở thành tu sĩ Kết Đan, đương nhiên sẽ không thực sự ngu ngốc. Nhưng bọn hắn vẫn luôn đóng cửa khổ tu trong tông môn, xuống núi lịch lãm có sư trưởng trông nom, chưa từng trải qua hung hiểm chân chính, tự nhiên không cách nào so được với Đề Thiện Thượng mỗi ngày chuyên giở mánh khóe đen ăn đen.

Trước mặt bọn Đề Thiện Thượng, hai người Ô Quy, Vương Bá quả thực đơn thuần như tiểu hài tử chưa từng thấy việc đời.

Ô Quy không nói được lời nào, buông lỏng đang nắm chặt hai chân Vương Bá ra, hai người muốn đỡ nhau đứng lên. Hiện tại bọn họ không cần sự trợ giúp của đồng môn. Tự thân da dày thịt béo đã đủ không sợ công kích đánh lén, cho nên cũng không quan trọng chút thời gian này.

Đề Thiền Thượng và Doãn Tử Chương không nghĩ tới bọn họ có thể ngây thơ ngu ngốc như vậy, thật sự coi bọn họ là người chết?

Hai người liếc nhau một cái, trong một khắc liên tục chuyển động vòng quanh sân một vòng, Đề Thiện Thượng ném mấy cái loa còn cao hơn hắn nhắm ngay hai người Ô Quy, Vương Bá giữa lôi đài. Sau mỗi cái loa là hai tờ bùa phong ấn Hi thanh thuật.

Đề Thiện Thượng và Doãn Tử Chương đặt trước người một cái loa không có bùa, có Đề Thiêkn Thượng tự mình ra tay, Doãn Tử Chương đứng sau hắn cung cấp chân nguyên ủng hộ.

Sáu vị Đạo Quân đang xem cuộc chiến thấy trận chiến như vậy, không khỏi cười khổ một trận. Bọn họ rõ ràng là định dùng Âm Ba Công công kích! Đạo quân Cố Vãn, Chúc Bạc giận đến luôn miệng mắng to: “Ô Quy, Vương Bá hai tên ngu ngốc không có kiến thức! Sao có thể mặc kệ đối thủ bố trí những thứ đồ đáng chết này, thật sự cho là Kim Thân của mình không thể phá hỏng được ? !”

Ô Quy, Vương Bá lúc này cũng tỉnh ngộ đối phương muốn làm gì rồi, bọn họ tu luyện trong Kim Thân Tuyền lâu dài, thân thể cường hãn là sự thật, nhưng Âm Ba Công chủ yếu nhằm vào thần hồn, cho dù bọn họ thật sự có pháp thân của tu sĩ Nguyên Anh, cũng không ngăn cản nổi a!

Bọn họ vội vàng muốn giải trừ pháp thân Cự Nhân hành động chậm chạp, khôi phục tốt thân thể của mình, mau chóng phá hư cục diện chết chắc của đối. Đáng tiếc đã chậm. . . . . .

Phi! Phi! Phi! Phi. . . . . . Vô số tiếng nổ từ bốn phương tám hướng vọt tới, một lớp tiếp một lớp, chấn động hai người đến trời đất quay cuồng, pháp thân Cự Nhân ngưng tụ từ pháp lực cuối cùng sụp đổ!

Ô Quy, Vương Bá cảm giác trong đầu mình chỉ còn lại đầy tiếng phi quanh quẩn không nghỉ, cả năng lực tự hỏi căn bản cũng mất, lung la lung lay té ngã xuống đất.

Doãn Tử Chương thu hồi hai tay đặt trên đầu vai Đề Thiện Thượng. Bước nhanh tới trong sân trái một cước phải một cước đá bay hai người xuống đài.

Đề Thiện Thượng phục hồi tinh thần lại, NGAO lên một tiếng: “Tốt xấu gì thì đệ cũng nên để lại một người cho ta chứ!”

Doãn Tử Chương mặc kệ hắn, quay đầu nhìn về phía sáu vị Đạo Quân trên ghế trọng tài—— nên tuyên bố kết quả thôi.

Trên lôi đài lớn như thế, chỉ còn lại hai thân ảnh một cao một thấp của hắn và Đề Thiện Thượng ngang nhiên đứng thẳng, thắng bại đã rất rõ ràng. Trong thính phòng tiếng kêu than khắp nơi. Chỉ có những người cực hiếm có ôm tâm thái đầu cơ mua người phái Thánh Trí thắng mừng như điên không dứt.

Đạo Quân Cố Vãn nhìn một vòng mấy người còn lại, vội ho một tiếng đứng lên tuyên bố: “Tỷ thí đấu pháp hôm nay, phái Thánh Trí thắng!”

Trong thính phòng tiếng ai oán càng sâu.

Đệ tử tông môn của mình bại bởi người của một môn phái hạng ba ở biên thùy Tây Nam, trên mặt Đạo Quân Cố Vãn lại không nhìn ra chút mất hứng nào, người bên cạnh chỉ nói lão kiềm chế tốt, không ít người cảm thấy Doãn Tử Chương nhìn rất quen mắt, mơ hồ đoán được một chút, phần lớn mọi người không rõ nội tình.

Lâm Tử Mặc ngửa đầu nhìn hai vị Đạo Quân Cố Vãn, Chúc Bạc trên ghế trọng tài cười đến thong dong, trong lòng sinh ra một cảm giác xấu, hết hy vọng, hôm nay hắn không những thua tỷ thí, mà còn thua mất địa vị thanh danh hắn thật vất vả mới tạo dựng được ở tông môn, hắn không cam lòng, vô cùng vô cùng không cam lòng!

“Ta không cam lòng!” Mấy âm thanh không hẹn mà cùng truyền vào trong tai hắn, Lâm Tử Mặc sửng sốt, giương mắt chỉ thấy mấy sư đệ người bám đầy bụi đất tràn ngập bi phẫn đứng trước mặt hắn.

Bạch Tài Giai không cam lòng, nếu như không phải hắn có những “đồng đội như heo” này, hôm nay vốn nên là cơ hội tốt để hắn đạt được thành tựu đem lại vinh quang cho tông môn.

Ô Quy, Vương Bá cũng không cam tâm, không phải là bọn họ quá yếu, thật sự là đối thủ quá gian trá.

Ngược lại Bộ Tử Lương thường ngày hung hăng nhất lại trầm mặc không nói, hắn bị một mình Doãn Tử Chương dựa vào thực lực đánh rớt xuống đài. . . . . . Hắn thà rằng mình bị tính toán giống bốn đồng môn còn lại, như vậy hắn còn có thể lừa mình dối người, hắn không yếu hơn Doãn Tử Chương.

Lâm Tử Mặc từ từ đứng lên, nhìn Doãn Tử Chương đứng trên đài được vạn người chú ý, vị trí kia vốn là của hắn ! Để tiểu tử nửa đường giết ra này dễ dàng đoạt đi tất cả của hắn, hắn sao có thể cam tâm!

Hắn đã định tạm thời ẩn nhẫn, ung dung tính kế về sau, nhưng nhìn biểu hiện của hai vị Đạo Quân Cố Vãn, Chúc Bạc, hắn biết hắn không thể nhẫn nhịn, một khi Doãn Tử Chương được Lão tổ tông coi trọng, hắn ta sẽ nhận được tất cả tài nguyên tốt nhất mà Chiêu Thái tông có thể giao ra, bao gồm bộ công pháp kia, hắn ta sẽ vượt xa hắn! Hắn phải ngăn cản tất cả chuyện có thể phát sinh!

“Doãn Tử Chương, ngươi có dám quang minh chính đại đánh một trận phân cao thấp với ta?” Lâm Tử Mặc dùng âm thanh mà người xem toàn trường có thể nghe được lớn tiếng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.