Nga Mỵ

Chương 277: Kế Hoạch Thắng Lợi!




Cơ U Cốc đã sớm ở đề phòng Thương Bộ Tề bất ngờ đánh tới, dường như Thương Bộ Tề mới vừa chuyển động, hắn đã cùng với Thạch Ánh Lục lui nhanh. Đồng thời Thạch Ánh Lục dùng toàn lực thi triển ảo thuật, trong nháy mắt toàn đấu trường là bóng dáng hai người bọn họ, làm cho người ta phân không ra ai thật ai giả.

Thương Bộ Tề giống như trước đối với ảo thuật của Thạch Ánh Lục đã có chuẩn bị, tay làm pháp quyết hét lớn một tiếng: “Sinh!”

Trên lôi đài, băng tuyết ngưng tụ ra vô số bụi gai hư ảnh, trong nháy mắt bao trùm trọn lôi đài. Lực sát thương của những bụi gai này có hạn, không thể phá giải công kích nhưng có thể trong nháy mắt phân biệt ra được cái nào là ảo thuật, cái nào là người thật.

Nếu Thạch Ánh Lục muốn thi triển lại cảnh tượng ảo thuật kia thì cần một chút thời gian để khôi phục. Thương Bộ Tề mang theo bốn người còn lại đuổi giết, nhưng nàng và Cơ U Cốc cũng có riêng một bộ chiêu thức liên thủ. Công pháp Ngũ Hành thay đổi liên tục, nhưng nếu muốn toàn lực ngăn cản một đội năm tu sĩ Kết Đan kỳ quần công thì không thể lần lượt thi triển pháp thuật, hai người không chút do dự để tránh cho kẻ địch thừa cơ hội tấn công, chọn phương án chạy cho năm người này đuổi theo.

Ba người Doãn Tử Chương hành động thống nhất chuyển đến ngay giữa lôi đài, hợp lực vũ động Thủy Long. Mỗi khi đám người Thương Bộ Tề sắp đuổi đến gần Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục, Thủy Long liền như tên bắn tiến lên hỗ trợ.

Mà Thạch Ánh Lục vừa chạy vừa tựa như rãnh rỗi liên tục ném pháp khí nhằm đến năm người kia. Chỉ cần nhích tới gần bọn họ, pháp khí bỗng nhiên nổ tung. Các loại hệ Lôi, hệ Hỏa, hệ Kim bộc phát pháp lực vô cùng dữ tợn, đối với địch nhân tạo thành quấy nhiễu cực lớn, làm bọn hắn không cách nào nhích tới gần dễ dàng.

Những pháp khí này là một năm trước bọn hắn vì đại hội đấu pháp lần này mà chuẩn bị. Do Thạch Ánh Lục và Đề Thiền Thượng hợp tác sáng tạo ra vũ khí đặc thù.

Đại hội đấu pháp không cho dùng bùa, Đề Thiện Thượng đã nghĩ ra phương pháp trực tiếp phong ấn pháp thuật ở bên trong pháp khí, đương nhiên hắn thích dùng bùa hơn, nhưng về phần hiệu quả cũng là giống nhau. Thậm chí thông qua phong ấn pháp thuật nhằm vào luyện chế pháp khí, Thạch Ánh Lục còn có thể gia tăng lực sát thương của chúng.

Sáu vị đạo quân đang xem cuộc chiến trên đài cao im lặng bao trùm. Những người này của phái Thánh Trí, đầu óc tính kế cũng quá nhiều đi! Đệ tử nhà mình theo chân bọn họ mà so sánh với nhau, quả thực là đầu gỗ.

Luyện chế pháp khí, cho dù là pháp khí hạ phẩm, nếu so sánh với chế luyện bùa cũng là khó khăn hơn, người bình thường cũng sẽ không nghĩ đến cầm pháp khí làm vật dẫn phong ấn pháp thuật, sẽ rất lãng phí. Quả thực chính là phí của trời!

Nhưng Thạch Ánh Lục cho tới bây giờ coi luyện chế pháp khí làm một loại phương thức luyện công, cho nên không khác nhiều lắm, pháp khí thật là đặc sắc. Vì Đại hội đấu pháp lần này, lãng phí hơn một trăm kiện cũng không đáng gì. Những pháp khí này đều dùng tài liệu bình thường để chế tạo nên cũng không hao phí bao nhiêu linh thạch.

Năm người phái Thánh trí chia làm hai tổ, một tổ ở giữa phối hợp tác chiến, một tổ chạy khắp nơi. Năm người Thương Bộ Tề dốc hết toàn lực thế nhưng cũng không có biện pháp nào.

Mặt Thương Bộ Tề lạnh dần, phất tay ra hiệu cho toàn bộ người của mình dừng lại không truy đuổi vô ích nữa, hướng đám người Đề Thiện Thượng nói: “Các ngươi cho rằng có thể trông chờ vào pháp trận này, bằng chút thủ đoạn nhỏ này là có thể chuyển bại thành thắng?”

Dứt lời hắn không đợi bọn người Đề Thiện Thượng phản bác, năm người gắn bó một đường, một con Cự Long màu nâu hư ảnh trên bầu trời chỗ bọn hắn chậm rãi thành hình, qua mấy hơi thở liền trở nên chân thật giống như thật thể, gào thét đánh về phía ba người đứng ở giữa lôi đài.

Sáu vị Đạo quân đang xem cuộc chiến một bên nhất tề biến sắc, Cự Long công kích, cho dù là bọn họ cẩn thận ứng đối, nhưng uy lực kia to lớn có thể không khác gì tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ xuất thủ. Ba người Doãn Tử Chương bọn hắn sẽ bị đả thương dưới sự nổi trận lôi đình này. Đáng sợ nhất chính là trên Cự Long có chứa nguyên thần khóa thuật, ba người Doãn Tử Chương, Đề Thiện Thượng cùng Bảo Pháp Hổ căn bản không thể nào tránh né.

Sáu người vừa hận vừa vội. Không nghĩ tới Phồn Kiếm tông vì sát thương năm tu sĩ thiên tài này của phái Thánh Trí liền sử dụng loại lưỡng bại câu thương này, thủ đoạn gì đều đem ra hết. Thương Bộ Tề sử dụng loại bí pháp này, người của phái Thánh Trí phái cố nhiên lành ít dữ nhiều. Bọn họ sau khi trở về, có điều dưỡng năm sáu chục năm chỉ sợ cũng không thể khỏi hẳn.

Theo như tình hình này, Phồn Kiếm tông lần này đến mục đích lớn nhất dĩ nhiên là đối phó phái Thánh Trí!

Trong lúc nguy cấp, ba người Đề Thiện Thượng cũng không bối rối. Cước bộ vừa động, biến thành Doãn Tử Chương đứng ở phía trước nhất, hai người khác vươn ra một cánh tay đáp ở đầu vai hắn. Doãn Tử Chương hít một hơi thật sâu, song chưởng hợp lại, nhằm hướng Cự Long đánh tới.

Xung quanh người bọn họ là ánh sáng Ngân Bạch Sắc Cự Long trong suốt của Băng Long. Nếu so sánh không bằng Cự Long nàu nâu của đối phương, nhưng cũng ngẩng đầu nghênh đón Cự Long của địch, chuẩn bị sẵn sàng cho sự va chạm.

Phanh! Một tiếng như sét đánh vang dội, Băng Long bị dao động mạnh biến thành vô số mảnh nhỏ, đồng thời Cự Long màu nâu của địch cũng bị ngăn trở, nhưng uy áp khổng lồ vẫn làm ba người bị chấn động liền lùi lại mấy trượng. Đứng ở phía trước nhất, lãnh trọn áp lực lớn nhất Doãn Tử Chương phun ra một ngụm máu tươi tại chỗ.

Đề Thiện Thượng và Bảo Pháp Hổ tương đối bị nhẹ hơn một chút, nhưng cũng không tránh khỏi bị chút vết thương nhẹ.

Một kích xuất thủ này có thể sánh ngang với tu sĩ Nguyên Anh, thế nhưng ba người bọn họ có thể cản trở. Mặc dù bị thương, nhưng mọi người vẫn đứng vững, hơn nữa đảo mắt liền lần nữa lướt đứng vào vị trí, rõ ràng là còn muốn tiếp tục kiên trì tỷ thí.

Sáu vị đạo quân mới vừa thở phào nhẹ nhõm, thấy bọn họ lại vẫn muốn tiếp tục đánh, không khỏi lắc đầu liên tục.

Nếu là bọn họ, xem ra hiện tại thông minh nhất chính là lập tức nhận thua, bảo tồn thực lực, quân tử báo thù mười năm không muộn. Nấy người Thương Bộ Tề này nếu vận dụng bí pháp, sau mấy thập niên tu vi chẳng những không tiến thêm tấc nào nữa, còn có thể bị tụt dốc, Doãn Tử Chương bọn họ hoàn toàn có thể thừa dịp khoảng thời gian này lấy lại danh dự.

Doãn Tử chương xóa đi vết máu trên miệng, nhìn Thương Bộ Tề lãnh đạm nói: “Đấu lại!”

Thương Bộ Tề không nghĩ tới bọn họ lại có thể ngăn trở một kích kia mà còn có thể đứng vững vàng không ngã, trong lòng cũng hết sức kinh ngạc, cười hung hiểm nói: “Không tệ! Xem các ngươi còn có thể đỡ đòn của ta!” Hắn thật đúng là lo bọn Doãn Tử Chương chấp nhận kết quả mà rời đi.

Cự Long màu nâu lần nữa giương nanh múa vuốt hướng bọn họ đánh tới. . . . . .

Phanh! Lại là một tiếng vang thật lớn, ba người Doãn Tử Chương lần nữa bị đánh bay ra ngoài, nhưng chỉ trì hoãn mấy hơi thở rất nhanh lại trở về vị trí.

Phanh! Phanh! Phanh. . . . . .

Bọn Doãn Tử Chương nhìn như có thể té xuống bất cứ lúc nào, nhưng vẫn kiên trì nhận Thương Bộ Tề bảy lần liên tục đánh vào.

Thương Bộ Tề cũng không nhịn được bội phục bọn họ, chưa từng thấy đánh như vậy vẫn không chết! Bọn họ sống chết chống đỡ như vậy cuối cùng vẫn là muốn thua, lại còn phí sức như vậy!

Thương Bộ Tề nghĩ tới đây bỗng nhiên lộ vẻ sợ hãi kinh hoàng, dừng lại công kích nhìn về hướng Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục, chỉ thấy hai người khép mắt ngồi xếp bằng, không biết đang làm gì đó. . . . . . Nhất định có cổ quái!

Hắn giác ngộ hơi chậm một chút, chờ hắn điều động Cự Long đổi đối tượng công kích, thì Cơ U Cốc đã mở mắt, hướng Doãn Tử Chương suy yếu, mỉm cười nói: “Cực khổ đệ, Tứ sư đệ!”

Mới vừa bị đánh bay ra ngoài, Doãn Tử Chương khó lộ ra nụ cười:”Hoàn hảo!” Nói thế nhưng vừa rồi là liều mạng, liền cùng Đề Thiện Thượng, Bảo Pháp Hổ trực tiếp ngồi xuống ở bên lôi đài chữa thương.

Thương Bộ Tề dự cảm không tốt càng thêm mãnh liệt, điều động Cự Long đánh về phía Cơ, Thạch hai người!

Thạch Ánh Lục mở mắt, mười ngón tay như lan hoa kết thành một ấn pháp uyển chuyển vô cùng, mắt thấy Cự Long quát lên:”Bạo!”

Theo một tiếng này khẽ kêu, cả lôi đài bỗng nhiên hóa thành một biển lửa, ngọn lửa màu xanh biếc phóng lên cao, sau đó đánh bay Cự Long lên không trung.

Cự Long phát ra một tiếng gào thét, khắp biển lửa sôi sục một loại sóng lớn ngập trời, hòa với tiếng kêu hô. Năm người Thương Bộ Tề trên đài thê lương kêu thảm thiết, làm cho mọi người vây xem cũng sở cả gai ốc.

Bọn họ rõ ràng nhìn thấy, màu xanh biếc trong hỏa diễm, Thương Bộ Tề năm người cơ hồ là không có chút sức lực nào giãy dụa trên mặt đất, quay cuồng tru lên, nhưng không cách nào chống đỡ được uy lực của ngọn lửa màu xanh biếc kia. Tiếng kêu thảm thiết kéo dài chốc lát rốt cục cũng dừng lại, Thương Bộ Tề giờ đã không thể động đậy ngã trên mặt đất, kỳ quái chính là hắn toàn thân cao thấp không có nửa điểm dấu vết bị lửa đốt cháy, vẻ mặt hoảng sợ đau đớn tuyệt vọng vẫn hoàn toàn giữ lại trên mặt bọn họ, làm trong lòng người xem phát rét.

Cự Long trên không cũng vì cái chết của bọn hắn mà biến mất, trên biển hàn băng khổng lồ phá hủy cả lôi đài, chỉ còn lại mấy khối băng trôi nổi bị cháy sạch nóng hổi trong nước biển nửa chìm nửa nổi. Trên tảng băng nổi kia rõ ràng chính là năm người của phái Thánh Trí.

Lôi đài hàn băng chính là người của Tam đại tông môn mượn tiên khí chế thành. Nếu là tu sĩ Nguyên Anh kỳ muốn hủy diệt nó cũng phải cần thời gian rất lớn. Bây giờ lại dưới ngọn lửa không biết tên này trong nháy mắt làm cho vỡ vụn, uy lực của ngọn lửa này cũng quá mức đáng sợ!

Thạch Ánh Lục không nói một lời làm phép mang bốn sư huynh sư đệ đến đảo Biệt Vân. Chu Chu lòng như lửa đốt chờ ở nơi đó, thấy bọn họ đến vội vàng nhét vào mỗi người một đống đan dược.

Doãn Tử Chương, Đề Thiện Thượng, Bảo Pháp Hổ cần thời gian dài để khôi phục. Cơ U Cốc chẳng qua là sức lực hao tổn quá độ, tương đối hoàn hảo chút ít, ăn vào đan dược chốc lát liền khôi phục nguyên khí.

Trên đài, vẻ mặt của sáu vị đạo quân quỷ dị nhìn mấy người bọn họ, Tận Thiện rốt cục không nhịn được hỏi: “Mới vừa rồi đó là. . . . . . Thiên Hỏa?”

Cơ U Cốc đã sớm chuẩn bị ứng đáp nên lời nói ra cũng rất thuyết phục, lập tức gật đầu nói: “Không sai, nhưng cũng không phải là Thiên Hỏa của bản thân, chẳng qua là vãn bối tình cờ nhận được một khối phong ấn Thiên Hỏa dùng một chút linh thạch hỏa lực, phóng thích ngọn lửa thôi.”

” Làm sao các ngươi có thể khống chế ngọn lửa này?” Tế Tường đạo quân vẫn cảm thấy bất khả tư nghị, mấy tu sĩ Kết Đan sơ kỳ nho nhỏ, coi như là một chút hỏa lực của Thiên Hỏa cũng không phải là bọn họ có thể gánh chịu được rất tốt , nhìn kết quả năm người Thương Bộ Tề sẽ biết.

“Vãn bối từng ở Tích quốc nhận được một phần Băng hỏa Thần vương lưu lại Khống hỏa trận đồ.” Cơ U Cốc đáp.

Hắn vừa nói như thế, không ít người liền hiểu được, mới vừa rồi Doãn Tử Chương hợp lực lấy đá chọi cứng, chịu công kích mãnh liệt Thương Bộ Tề, chính là vì tranh thủ thời gian để cho Cơ U Cốc ở trên lôi đài bày Khống hỏa pháp trận. Cho nên mấy người bọn họ không có chuyện gì, nhưng Thương Bộ Tề lại chết cháy tại Thiên Hỏa mãnh liệt.

Chỉ cần thực lực ba người Doãn Tử Chương hơi kém hoặc tốc độ bày trận của Cơ U Cốc hơi chậm, bọn họ sợ rằng cũng khó khăn thoát khỏi cái chết. Từ góc độ này mà nhìn, mấy người này là yên tâm giao tánh mạng của mình cho đối phương, sự tín nhiệm cùng ăn ý ở tu sĩ hiện nay như vậy thật là hiếm thấy.

Nếu như Cơ U Cốc không có Thạch Ánh Lục toàn lực phối hợp, cũng không thể ở trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành Khống hỏa trận pháp phiền phức, mà sở dĩ Doãn Tử Chương chủ động đứng mũi gánh chịu Thương Bộ Tề đánh tới, cũng là bởi vì hắn đã trải qua “Vô thanh Kinh Lôi” tẩy tủy dịch kinh, cường độ thân thể đủ để sánh ngang với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Hôm nay cuộc chiến nhìn như hung hiểm, thật ra thì hết thảy ngay từ đầu đã nằm trong kế hoạch của Cơ U Cốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.