Nga Mỵ

Chương 263: Là Ngươi? !




Lâm thị tổng cộng năm người, ba tàn phế một trọng thương, cộng thêm Lâm Lục người duy nhất còn hoàn hảo bị bắt đến một chỗ. Năm người mặt xám như tro tàn, đang đợi vận mệnh chưa biết.

Mấy tiểu tử trước mắt này nếu dám làm bọn họ bị thương nặng, kia lại tiến một bước hoàn toàn diệt khẩu cũng không phải là không làm được, dù sao cừu oán đã kết xuống, còn không bằng triệt để nhổ cỏ tận gốc tránh tai họa về sau.

Tuy bọn họ đã chuẩn bị tốt tâm lý, thậm chí cả di ngôn đều nghĩ kỹ,nhưng toàn bộ tâm tư mấy người Đề Thiện Thượng đều tập trung vào bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc, vây quanh bốn đầu cá sấu lớn đã nhanh chóng bị đông lạnh, ngươi một lời ta một câu thảo luận nên làm sao để bắt bọn chúng bây giờ.

Có đề nghị đem bọn chúng lột da, nhổ răng, lấy yêu đan, cũng có đề nghị thu phục bọn chúng để có thứ chống đỡ , giống như người người đều cảm thấy bốn đầu cá sấu lớn kia so với mấy nhân vật trọng yếu trong Lâm thị Võ quốc quý hơn nhiều lắm.

Túi đựng đồ tùy thân của bọn họ và các vật có giá trị khác toàn bộ cũng bị lục soát lấy đi, con mắt người gọi là Đề Thiện Thượng đinh ba tấc lóe sáng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất kiểm kê tài vật của bọn họ, ngay cả khóe mắt cũng chưa từng liếc qua về phía bên này.

Chỉ có Doãn Tử Chương không nói một lời lạnh lùng nhìn mấy người này, Chu Chu đứng ở bên cạnh hắn, cầm tay hắn thật chặt, hình như Tiểu Trư cũng cảm giác được tâm tình ngưng trọng của chủ nhân , bò đến trên người Doãn Tử Chương ôm lấy cánh tay còn lại của hắn, ngửa đầu nhìn hắn, thỉnh thoảng lại cọ mấy cái trên người hắn, tựa hồ là muốn biểu đạt sự quan tâm và an ủi của mình giống chủ nhân.

Nếu như không phải là tự mình trải qua, Lâm Đinh, Lâm Nhâm và Lâm Quý tuyệt đối không thể nào tin nổi chú heo nhìn thấy nhỏ yếu lại dính người chính là sinh vật kinh khủng mới vừa rồi đột nhiên nổi loạn phế đi hai chân của ba người bọn họ.

Lâm Lục thấp thỏm hồi lâu cũng không có người đến động thủ với hắn, thầm nghĩ những người phái Thánh Trí này đến bây giờ còn không có động thủ giết bọn hắn, hơn phân nửa là có ý định khác, nói không chừng bọn họ còn có một cơ hội sống sót.

Cho nên lấy lại bình tĩnh hỏi: “Các ngươi đến tột cùng muốn như thế nào? Hãy nói.”

” Tại sao các ngươi đặc biệt đến đây phục kích chúng ta?” Doãn Tử Chương nói.

Lâm Lục hiện tại chỉ cầu một con đường sống, cũng không dám giấu diếm: “Ngươi lớn lên rất giống Tam ca của ta, chúng ta muốn mời ngươi hỗ trợ làm ít chuyện.” Lời này nói ra rất khách khí. Trên thực tế bọn họ là muốn chế phục mấy người này, sau đó giở chút thủ đoạn trên người Doãn Tử Chương, khống chế tốt hắn để thế thân Lâm Tam đến đại gia Lâm thị kia để đi làm mật thám.

Ngày ấy năm người bọn Lâm Mậu vây công bọn họ . Cũng không thấy rõ ràng tướng mạo Doãn Tử Chương, nếu không cũng sẽ không mặc hắn rời đi mà không phản ứng chút nào, sau lại bởi vì Lâm Nhâm và Lâm Quý kịp thời chạy tới. Lâm Mậu không thể được như ý, điều này cũng làm Lâm Lục sâu sắc quyết tâm đối phó đại bá của hắn.

Lúc trước ở Tiên thành tình cờ gặp nhau. Lâm Lục dựa vào mùi nhận ra Thạch Ánh Lục, mặt không biến sắc, sau đó liền lên kế hoạch phục kích lần này .

Chỉ là bọn hắn làm sao cũng không còn nghĩ đến, xuất động bốn tu sĩ Kết Đan Kỳ cộng thêm bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc cấp sáu tương đương với tám tu sĩ Kết Đan kỳ, thế nhưng gặp kết cục thảm hại như vậy.

Doãn Tử Chương hỏi mấy câu, đại khái cũng biết cái gọi là ở giữa tranh chấp của Đại bá và Tam thúc, liền không có tâm tư hỏi xuống nữa. Ngược lại đi hỏi lai lịch của tu sĩ Nguyên Anh áo đen hôm đó, hình như có chút quan hệ với Lâm thị Vũ quốc.

Kết quả Lâm Lục nói ra người khả nghi, giống như chưa nhận định được là ai, nghĩ đến người nọ cũng không muốn tiết lộ thân phận cho nên thay đổi thân hình dáng tướng mạo.

Lúc này Lâm Giáp vẫn trầm mặc không nói, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Doãn Tử Chương nói: “Ngươi là. . . . . . Thập thiếu gia? !”

Tay Doãn Tử Chương khẽ run lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Giáp.

Tuy sau ngực bị Thạch Ánh Lục làm bị thương nặng, nhưng năng lực phục hồi thân thể như cũ của tu sĩ Kết Đan cực mạnh, giờ phút này máu đã dừng lại, vết thương thậm chí bắt đầu có dấu hiệu thu nhỏ lại, cho nên hắn có thể phân tâm đi để ý một số chi tiết lúc trước bị hắn quên.

Thấy vẻ mặt Doãn Tử Chương, Lâm Giáp biết mình đã đoán đúng, nỗ lực nói: “Chỉ cần ngươi thả chúng ta một con đường sống. Chúng ta có thể hợp tác, ngươi nhất định muốn báo thù cho Nhị gia và Nhị phu nhân ! Hại các ngươi đúng là đại gia!”

Lâm Giáp chưa từng nhìn thấy Doãn Tử Chương, nhưng đột nhiên nhớ tới biến cố lớn năm đó, hắn từng mơ hồ nghe Lâm Tam gia đề cập tới. Nhi tử của Nhị gia vậy mà là Băng Hệ đan linh căn vân vân…

Việc pháp lực hệ Băng tinh thuần của Doãn Tử Chương không khó đoán ra hệ Băng đơn linh căn của hắn hẳn là thế gian hiếm thấy, hơn nữa hắn tướng mạo bề ngoài như vậy, hai việc kết hợp cũng đủ để khẳng định thân phận của hắn.

Lâm Giáp sống mấy trăm tuổi, biết rõ lúc này cầu xin tha thứ còn không bằng cố gắng thỉnh cầu hợp tác, thấy Doãn Tử Chương vẫn không có động tĩnh gì, hắn chỉ đành phải liên tục nháy mắt với Lâm Lục và Lâm Đinh, thương thế trên ngực làm hắn không cách nào nói nhiều, tiếp sau có thể giữ được tánh mạng hay không, chỉ còn xem bọn hắn nói như thế nào.

Lâm Lục tỉnh hồn lại đầu tiên, nói: “Thập đệ, năm đó ngươi đã từng ở trang viên Lâm thị, nên biết thế lực Lâm thị có bao nhiêu, bản thân Đại bá hắn chỉ là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng bên cạnh hắn quanh năm có ít nhất hai gã tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ làm bạn, ngươi muốn giết hắn chỉ sợ không dễ. Hơn nữa Tộc trưởng đương nhiệm chính là thúc tổ của chúng ta, lão nhân gia chú ý chính là lợi ích của gia tộc, cho dù ngươi đi trả thù cho cha mẹ, hắn cũng không nguyện ý cho ngươi đi gây hấn với Đại bá. Có gã, lão tổ tông Đại Thừa kỳ trấn giữ, ngươi không thể nào động được tới Đại bá !”

Ánh mắt Doãn Tử Chương lần lượt lướt qua trước mắt mấy người này, cuối cùng hờ hững nói: “Đều nói xong?”

Lâm Lục muốn nói lại thôi, nhưng hắn moi ruột moi gan cũng nghĩ không ra được lý do gì tốt hơn, năm đó Doãn Tử Chương ở trong trang viên Lâm thị, hắn cũng không ít lần ăn hiếp Thập đệ này, nói cốt nhục thân tình gì đó chỉ là đồ chọc người chế nhạo.

“Mối thù của ta, tự ta sẽ báo. Nhưng các ngươi yên tâm, ta không có tính toán đích thân giết chết các ngươi.” Doãn Tử Chương bình tĩnh nói.

Lâm Giáp, Lâm Lục còn chưa tới kịp vui mừng, đã nghe hắn tiếp tục nói: “Ta chỉ muốn các ngươi thử làm người bình thường, trải qua ăn bữa nay lo bữa mai, cuộc sống thịt cá của người thường.”

Lâm Lục không giải thích được ý nghĩa, Doãn Tử Chương vỗ bả vai Chu Chu nói: “Đi tìm mấy người Bảo sư huynh, ta đi một chút sẽ trở lại.”

Chu chu”A” một tiếng, có chút bận tâm nhìn hắn, nghe lời ôm qua Tiểu Trư đi.

Đang lúc Doãn Tử Chương tính toán chuẩn bị động thủ, bỗng nhiên nghe thấy có người nói: “Tiểu huynh đệ có thể bán một cái nhân tình hay không, giao mấy người này cho ta?”

Doãn Tử Chương đột nhiên ngẩng đầu, phía trước cách đó không xa chẳng biết lúc nào nhiều hơn một người áo đen, trước mắt chính là tu sĩ Nguyên Anh kỳ thần bí mấy ngày trước.

Chu Chu phát hiện được trước hắn một chút, những chưa kịp nhắc nhở, đối phương cũng đã đến trước mắt, may mà người này đối với bọn họ cũng không ác ý, nếu không thật làm cho người ta nhức đầu.

Doãn Tử Chương nhìn người này chốc lát, cái gì cũng không nói, chắp tay xoay người, cùng Đề Thiện Thượng mang theo bốn con Độc trạch hủ cốt ngạc lên đường rời đi.

Với thực lực tuyệt đối trước mặt, nói gì cũng là dư thừa.

Dù sao lưu lại mấy người Lâm Lục cũng không có tác dụng gì. Đối phương chịu tiếp nhận cũng là giải quyết một phiền toái lớn cho bọn họ.

Tu sĩ áo đen đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, thở dài nói: “Đứa nhỏ này vẫn còn quá mềm lòng.”

Lâm Lục ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn hắn, tu sĩ áo đen xoay người, dung mạo đã hoàn toàn thay đổi.

“Là ngươi? !” Lâm Lục cơ hồ kinh hô lên.

“Nếu hiểu , hãy an tâm lên đường đi.” Người áo đen hờ hững nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.