Nga Mỵ

Chương 230: Lại Vào Đoạn Tiên Cốc




Chu Chu từng là thiên chi kiêu nữ của Đan tộc, nhưng cừu gia của nàng – hoàng tộc Đan quốc lại đã có một vị thiên chi kiêu tử, không tới trăm tuổi đã bắt đầu đánh sâu vào Đại Thừa kỳ, còn phong ấn dung mạo pháp lực Chu Chu lại.

Doãn Tử Chương không có bối cảnh gia tộc cường đại để dựa vào, cho dù có bảo vật như Băng quý linh thạch, ít cũng phải mấy chục năm mới có thể đuổi kịp địch nhân. Mà trong mấy thập niên này sẽ phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Những người khác có lẽ chỉ cho là Doãn Tử Chương tuổi trẻ khí thịnh, nóng lòng đột phá. Chỉ có Chu Chu hiểu được hắn chính là vì mình.

Nàng nói chờ sư phụ xuất quan rồi mới đi thăm dò bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương, ngoại trừ việc lo lắng an nguy mọi người, cũng do một chút lười biếng của bản thân, hòng dựa vào sự trợ giúp của sư phụ sư nương, muốn nắm chắc mười phần rồi mới đi .

Nàng cũng có nghe nói về chuyện thái tử Đan quốc hấp thu dung hợp hai loại Thiên Hỏa. Nàng nghĩ sư phụ sư nương vì Đan tộc rất có khả năng sẽ bảo nàng đi hấp thu Thiên Hỏa. Trong cơ thể Tiểu Trư đã có một loại Thiên Hỏa, hấp thụ nhiều thêm một loại, nàng sẽ có thêm một lá bài tẩy chống lưng.

Dĩ nhiên, hấp thu Thiên Hỏa không phải là ăn cơm uống nước, độ khó có thể tưởng tượng, ít nhất bảy tám phần là thất bại. Dến lúc đó Tiểu Trư liệu có thể an toàn được hay không còn không biết đây.

Nàng nhát gan hèn yếu chỉ muốn duy trì hiện trạng, không hề muốn mạo hiểm. So với Doãn Tử Chương, quả thực cảm thấy không còn mặt mũi nào.

Mấy người Đề Thiện Thượng đều có khuynh hướng đồng ý với ý kiến của Doãn Tử Chương, cho nên chuyện này liền cứ quyết định như vậy.

Chuyện sau đó phát triển cùng suy đoán của Phù Ngọc xê xích không xa.

Phái Thánh Trí, phái Phách Thiền, phái Thống Chướng cùng phái Thượng Sư mặc dù trên mặt mũi vẫn xưng Tây Nam bốn phái, nhưng chênh lệch thực lực đã ngày một rõ rệt.

Ngoài Bảo Pháp Hổ thành công Kết Đan, mấy tháng trước còn truyền ra tin thuật luyện đan Trịnh Quyền còn cao hơn cả Đan quốc Luyện Đan Sư thất phẩm Trì Tha Diệu, còn đang bế quan Kết Anh. Mà mấy đệ tử của Vưu Thiên Nhận đột phá trở thành Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, theo như tốc độ biến thái này, cho dù trong vòng mười năm sẽ Kết Đan cũng không coi là quá kỳ quái, cả Tây Nam đã không còn môn phái nào có thể cùng phái Thánh Trí tranh phong..

Ba phái còn lại vừa lấy lòng phái Thánh Trí, vừa ngấm ngầm liên thủ, sợ địa bàn bị phái Thánh Trí ăn sạch.

Phù Ngọc đột nhiên nói muốn phái Thống Chướng dẫn đầu xử lý vấn đề xuất hiện yêu thú cấp năm trong Đoạn Tiên cốc, quả nhiên bị ba phái cho rằng là kiếm cớ, có ý đồ làm suy yếu thực lực phái Thống Chướng. Nhưng hết lần này tới lần khác lý do lão nói lại vô cùng quang minh chính đại, khiến cho mấy phái còn lại không thể cự tuyệt.

Mấy tháng đàm phán cuối cùng định ra kết quả, các phái đều phái ra ít nhất năm tên đệ tử Trúc Cơ vào Đoạn Tiên cốc điều tra tình hình. Mỗi phái chi ra năm vạn linh thạch, tổng cộng lấy hai mươi vạn linh thạch làm giải thưởng cho đệ tử nào có thể tìm ra cốt lõi vấn đề.

Còn cụ thể giải quyết vấn đề như thế nào, chờ có kết quả điều tra rồi hãy nói.

Ba phái còn lại đã thương lượng tốt, xuất công không xuất lực, năm vạn linh thạch đối với môn phái mà nói không tính là quá lớn. Cho dù để cho phái Thánh Trí chiếm được cũng không sao. Trước hết cứ xem rốt cuộc phái Thánh Trí muốn làm cái gì rồi hãy nói.

Phù Ngọc và Vưu Thiên Nhận ý không ở trong lời, ngoài mặt hết sức bất mãn nhưng trong lòng lại cười lớn, chờ sau này khi ba phái kia biết được chuyện bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương, chỉ sợ hối hận đến thối ruột.

Đến ngày lên đường, bốn phái lại một lần nữa tụ hợp ngoài Đoạn Tiên cốc. Người dẫn đầu phái Thánh Trí chính là Bảo Pháp Hổ – Kết Đan trưởng lão núi Ngẫu Nguyên, ba phái còn lại chỉ tùy tiện phái năm đệ tử Trúc Cơ kỳ đến đây, đầu lĩnh cũng không có.

Những đệ tử kia cũng đã được thông báo trước, nếu phát hiện trận thế không đúng lập tức xé bùa xuất trận, trăm triệu lần không thể tham chiến, hơn nữa phải cẩn thận người phái Thánh Trí.

Khi bọn họ phát hiện phái Thánh Trí lại phái ra toàn bộ những đệ tử tinh anh không khỏi thầm giật mình. Phái Thánh Trí muốn bày trò gì đây?

Mặc dù Chu Chu không phải là đệ tử Trúc Cơ kỳ, nhưng không ai dám dị nghị với điều này.

Người người Tây Nam đều biết, thôn cô mới nhìn qua thì thấy quê mùa cục mịch, không có chút tu vi này, đối với phái Thánh Trí mà nói, độ quan trọng trọng thậm chí còn vượt qua cả Kết Đan trưởng lão.

Bảo Pháp Hổ đã kiểm tra bùa xuất trận qua vô số lần rồi mới giao cho năm người bọn họ, còn không ngại người ta thấy phiền, dặn dò thêm một lần nữa: “Gặp nạn ngàn vạn không nên miễn cưỡng, trước hết ra ngoài rồi hãy nói, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất .”

Từ lúc lên đường, mỗi đoạn đều có người phục sẵn để lải nhải dặn dò bọn họ những lời tương tự. Đề Thiện Thượng nghe mà lỗ tai cũng muốn mọc kén, lập tức khoát khoát tay: “Được rồi được rồi, không nên rồi lại nói nữa, Bảo sư huynh! Huynh cứ yên tâm đi! Ta còn muốn giữ lại tính mạng để tương lai Kết Anh, tẩy tinh phạt tủy cải tạo thân thể, cưới mười tám mỹ nữ, sẽ không lấy tính mạng chính mình ra đùa giỡn .”

Bảo Pháp Hổ bị lý tưởng “vĩ đại” của vị đại sư huynh này làm cho kinh hãi, quả nhiên không hề lảm nhảm nữa.

Bốn phái tổng cộng hai mươi tu sĩ cùng nhau bước vào truyền tống pháp trận, chỉ chốc lát sau đã ở trong Đoạn Tiên cốc. Bởi vì lần này cũng không phải là thí luyện, cho nên toàn bộ mọi người đều truyền tống đến băng nguyên phía bắc.

Lần cuối vào cốc đã là ba năm trước, cảnh vật trong cốc vẫn như cũ, khác biệt duy nhất chính là hơi thở yêu thú ở xung quanh nhiều hơn và mạnh hơn. Xem ra trong mấy năm này, bởi vì cấm chế pháp trận mất đi hiệu lực cùng với có chút nhân tố ảnh hưởng, số lượng yêu thú trong cốc đã tăng thật nhiều.

Trừ mấy người phái Thánh Trí, tu sĩ các phái còn lại phần lớn đều đã luống tuổi, hoặc là là tư chất có hạn, trăm tuổi mới miễn cưỡng tấn nhập Trúc Cơ, hoặc là thọ nguyên sắp hết, không còn hi vọng Kết Đan, bọn họ đều có một điểm giống nhau chính là thường ngày ở trong môn phái không được coi trọng.

Trong lòng bọn họ tự biết rõ lần này tới chẳng qua là để cho có lệ, ánh mắt hướng về mấy người phái Thánh Trí này, tính toán xem họ định làm gì, rồi quyết định có muốn đuổi theo hay không.

Đề Thiện Thượng mới lười mang theo những kẻ vướng chân vướng tay này, hừ giọng: “Đi! Chúng ta đến trung tâm hồ bên kia đi.” Vừa nói vừa hướng mắt về phía nam.

Đoạn Tiên trong cốc có cấm chế phi hành, Đề Thiện Thượng chờ pháp bảo của riêng mình hiện ra, ngay lập tức nhảy lên, trong chớp mắt đã đi được thật xa, lưu lại mười lăm tu sĩ ngước mắt nhìn nhau.

Trong đó một Tu sĩ phái Phách Thiền nói: ” Sao mấy người phái Thánh Trí này lại tích cực vậy? Chẳng lẽ trung tâm hồ bên kia có ích lợi gì?”

“Nhiều yêu thú đột nhiên lên cấp như vậy, chẳng lẽ là trung tâm hồ bên kia có bảo bối nhanh chóng tăng trưởng tu vi?” Mấy Tu sĩ phái Thống Chướng cũng hoài nghi.

Tu sĩ hai phái không hẹn mà cùng nhìn về phía nhóm người phái Thượng Sư, hỏi: ” Thượng Sư các ngươi từ trước đến giờ luôn giao hảo cùng phái Thánh Trí? Có tin tức gì không?”

Người phái Thượng Sư buồn bực: “Nếu như chúng ta có tin tức thì bây giờ cũng không ngốc ở đây rồi.”

“Chỉ sợ bọn hắn làm bộ làm tịch, bẫy chúng ta. . . . . .” Mấy tên Phách Thiền nghĩ đến lần trước người trong phái đã từng động tay động chân trong bùa truyền tống, suýt nữa gài bẫy thành công đám người phái Thánh Trí, nhất thời nghi thần nghi quỷ.

Một Tu sĩ Phách Thiền phái râu tóc bạc trắng lão thở dài một tiếng: “Lão hủ thọ nguyên sắp hết, chỉ cần có một tia hi vọng cũng nguyện ý đánh cược một lần.” Vừa nói liền xoay người đi về phía nam.

Lời này của hắn cũng chính là tiếng lòng của lão Tu sĩ khác, mọi người cắn răng, cũng chạy về phía nam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.