Nga Mỵ

Chương 215: Quá Khứ Của Doãn Tử Chương




Sau khi ba người tới Vũ Quốc thì bị đưa tới một trang viên lớn, nhưng người khác trong trang viên đều họ Lâm, nhưng có một ít người là chủ nhân, còn phần lớn là nô bộc, dù là chủ nhân cũng chia ba bảy loại.

Cha hắn không nghi ngờ chút nào chính là đệ nhất đẳng, là đứa con được yêu thích nhất của chủ nhân trang viên Lâm Thị, còn mẹ con bọn hắn trong mắt mọi người thì đều hèn kém.

Bởi vì mẹ hắn chỉ là một đệ tử bình thường của môn phái tam lưu (môn phái nhỏ), không có xuất thân hiển hách, tư chất thường thường, pháp lực tu vi thậm chí không bằng một số nha hoàn được sủng ái tại Trang viên này.

Doãn Tử Chương gọi Tộc trưởng Lâm thị đại danh đỉnh đỉnh của Vũ Quốc là “ông nội” , cha hắn đứng thứ hai, còn có một ca ca và một đệ đệ, cùng với vô số đường huynh đệ, anh em bà con.

Trong gia tộc, đánh giá địa vị của một người dựa vào thân phận chủ tớ và tư chất tu vi của họ, cha hắn là người có tư chất cao nhất trong những người cùng bối phận, vốn có cơ hội ‘thuận lý thành chương’ trở thành Tộc trưởng đời kế tiếp uy hiếp địa vị của đại huynh. Cha hắn vì tình huynh đệ cộng thêm trời sinh không phải người thích tranh giành, ỷ mạnh để đè ép người khác nên buông tha cho thân phận địa vị đi xa khỏi quê hương.Ở Tây nam người gặp mẹ hắn, hai người yêu nhau sâu đậm kết thành vợ chồng, sau đó có hắn.

Mặc dù cha hắn lựa chọn bỏ đi, nhưng ông nội của hắn không muốn buông tha cho đứa con có tư chất tốt nhất của mình, nên dùng hết tất cả thủ đoạn để tìm được nhà hắn.

Ông nội vô cùng bất mãn với việc cha tìm một thê tử bình thường tới cực điểm, nhưng cũng bị khuất phục bởi thái độ kiên quyết của cha.

Cả nhà bọn họ bị giữ trong trang viên, ông nội hứa hẹn, chỉ cần cha hắn có thể trong vòng mười năm Kết Anh thì ông ấy sẽ thừa nhận mẹ con hắn là con dâu và cháu nội, không quản chuyện nhà họ, hơn nữa sẽ chuẩn bị “Trường Sinh đan” cho mẹ hắn, giúp bà có thể kéo dài tuổi thọ, để cho vợ chồng bọn họ có thể ở bên nhau dài lâu.

Lúc ấy tu vi của cha còn không quá Trúc Cơ hậu kỳ, điều kiện trong mười năm Kết Anh không thể bảo là không hà khắc, nhưng tu vi của mẹ bị tư chất hạn chế, cho dù có đầy đủ đan dược cũng nhiều nhất chỉ có thể Trúc Cơ, tuổi thọ không có cách nào lâu dài, nên đối với ba mẹ, Trường Sinh đan và tương lai có thể sống bên nhau thật sự rất hấp dẫn.

Cho nên cha đáp ứng điều kiện, bắt đầu mỗi ngày mỗi đêm đều khổ tu, không tới nửa năm đã thành công Kết Đan. Tiến cảnh như vậy khiến toàn bộ gia tộc rung động, đãi ngộ cho mẹ con hắn cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, từ những người bị coi là hạ đẳng trở thành người mà kẻ khác thay nhau nịnh nọt – phu nhân tộc trưởng tương lai.

Đáng tiếc cuộc sống vốn không an ổn như thế, tốc độ tinh tiến của cha khiến nhiều người trong tộc không an lòng, một lần cha ra cửa lịch lãm hai tháng, hồn bài đặt trong tộc đột nhiên vỡ vụn.

Mẹ của hắn nhất định phải thấy tận mắt thi thể của chồng mới tin tưởng ông đã tử vong, còn từ trên xuống dưới gia tộc đều không có hy vọng, bao gồm cả Tộc trưởng ông nội cao cao tại thượng.

Phụ thân bị tuyên bố tử vong, hai mẹ con Doãn Tử Chương cũng mất đi chỗ dựa, lần nữa trở thành người có thể tùy kẻ khác bắt nạt -cô nhi quả phụ. Doãn Tử Chương không chỉ một lần oán hận mình quá nhỏ quá yếu, không có biện pháp thay cha bảo vệ mẹ, để cho mẹ có thể vượt qua những ngày tháng tốt lành.

Mẹ của Doãn Tử Chương cũng là cô gái có cốt khí, mang theo con trai định rời đi tìm tung tích phụ thân.

Tộc trưởng Lâm thị lần đầu tiên chịu cúi đầu nhìn tới bọn họ, có lẽ là nhớ tới đứa con trai chết sớm, sinh ra chút hứng thú với Doãn Tử Chương, yêu cầu người ta lấy Tiềm Linh thạch thử tư chất linh căn của hắn.

Kết quả ngoài ý muốn là cho người ta khiếp sợ, tư chất của Doãn Tử Chương còn tốt hơn phụ thân đã chết của hắn, là Băng Hệ đơn linh căn cực kỳ hiếm thấy.

Vì chuyện này mà Tộc trưởng Lâm Thị không chịu thả người, yêu cầu mẹ con bọn họ phải ở lại Trang viên Lâm thị, mà bởi vì Tộc trưởng có phần coi trọng cùng với Doãn Tử Chương có tiền đồ vô cùng sáng lạn nên hai mẹ con lại có những “ngày thật tốt” như trước khi phụ thân qua đời.

Nhưng mẹ của Doãn Tử Chương vẫn âm thầm lo lắng, bà cảm thấy chuyện cha hắn chết đi không bình thường, lo lắng có người tới hại con mình nên luôn vô cùng cẩn thận.

Đáng tiếc, sự cẩn thận của mẹ cũng vô dụng, ba tháng sau khi Doãn Tử Chương được phát hiện là Băng hệ đơn linh căn, lúc Tộc trưởng Lâm thị bế quan tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma trọng thương không dậy nổi, mẹ Doãn Tử Chương vừa nhận được tin thì đã biết sẽ xảy ra chuyện, cả đêm dẫn Doãn Tử Chương chạy trốn, bọn họ một đường trốn trốn tránh tránh nhưng vẫn không thể tránh thoát truy binh.

Mẹ hắn thấy tình huống xấu, đột nhiên xuất thủ sử dụng pháp thuật giam cầm làm hắn không cách nào nhúc nhích mở miệng, lại dùng một tờ Ẩn Thân phù duy nhất do cha lưu lại che giấu hắn kỹ càng.

Bà làm xong việc này không kịp thoát đi, truy binh đã tới bắt được, tra hỏi tung tích Doãn Tử Chương. Mẹ hắn tất nhiên không chịu nói, kết quả phải nhận lấy tra tấn vô cùng tàn khốc, những người đó thậm chí còn định vũ nhục bà, công bố phải thử chút tư vị của phu nhân nhị thiếu gia.

Mẹ Doãn Tử Chương không muốn chịu nhục, tự tuyệt sinh cơ mà chết.

Hết thảy những chuyện này đều phát sinh trước mặt Doãn Tử Chương, nhưng là hắn không cách nào ngăn cản, thậm chí còn không thể xông phá cấm chế để cứu mẹ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình chịu nhiều thống khổ mà chết thảm.

Suốt một ngày sau, cấm chế trên người Doãn Tử Chương mới biến mất, hắn yên lặng chôn mẫu thân, sau đó vừa lưu lạc, vừa cố gắng tu luyện.

Hắn muốn báo thù, muốn giết chết tất cả ác nhân đã hãm hại cha mẹ hắn, muốn cho bọn họ phải chết thảm hơn cha mẹ mình trăm ngàn lần.

Sau đó hắn cuối cùng cũng tới được núi Thánh Trí, hắn nhớ được mẫu thân từng nói với hắn về bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương, hắn muốn vào tu luyện ở môn phái của mẫu thân.

Hắn từ từ lớn lên, kiến thức cũng tăng nhiều, hắn biết rõ địch nhân mình cần đối mặt mạnh như thế nào… Lâm thị Vũ Quốc vừa là hoàng tộc vừa là gia tộc tu tiên lớn nhất nắm quyền trông coi Chiêu Thái tông, nếu như hắn không có thực lực tuyệt đối thì chuyện báo thù hoàn toàn là mơ mộng viển vông.

Tư chất của hắn vô cùng tốt, từ trước đến nay người có tư chất Băng hệ đơn linh căn quá ít, tiến vào danh môn đại phái có rất nhiều khả năng bị người ở gia tộc Lâm thị biết được, đuổi tận giết tuyệt, không bằng đi ra phái Thánh Trí ở chỗ biên thùy còn có thể có cơ hội lấy được [Tủy Băng Quyết] do Băng Hỏa Thần Vương lưu lại.

Chuyện sau đó thì Chu Chu cũng biết.

Doãn Tử Chương còn chưa kể hết thì Chu Chu đã nước mắt giàn dụa, tay áo ướt đãm, rốt cuộc nàng cũng biết hôm đó ở trong Hoàng lăng tại sao Doãn Tử Chương lại khóc trong mơ, chắc là thấy lại tình cảnh mẹ hắn chết thảm trước mặt.

“Những kẻ bại hoại Lâm thị, lần sau ta mà gặp sẽ để Tiểu Trư phóng hỏa thiêu bọn chúng thành tro!”Chu Chu oán hận nói.

“Muội không sợ sao?”Doãn Tử Chương nhìn khuôn mặt vốn đã không xinh đẹp của Chu Chu khóc đến càng lem luốc, khổ sở trong lòng dường như phai nhạt đi một chút.Những chuyện cũ này hắn vẫn luôn cất giấu tận đấy lòng, chưa từng nhắc tới với bất cứ người nào, bây giờ nói được ra cảm giác có chút thoải mái.

Hơn nữa thấy Chu Chu vì hắn mà thương tâm khổ sở thì hắn cảm thấy trong lòng ấm áp.

Người khác nghe thấy cừu nhân của hắn là Lâm thị của Vũ Quốc thì chắc hẳn sẽ cảm thấy hắn không biết tự lượng sức mình, hắn cho là Chu Chu sẽ vì tính mạng và an toàn của hắn mà lo lắng, không ngờ tới tiểu nha đầu này từ trước tới giờ luôn nhát gan nhưng việc đầu tiên nghĩ tới lại là thay hắn báo thù.

“Không sợ!” Chu Chu chém đinh chặt sắt đáp, trong lòng len lén nghĩ, nếu như A Chương biết vaì ngày trước nàng có thể giết chết hai Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thì sẽ nghĩ thế nào…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.