Nga Mỵ

Chương 212: Húc Dương Minh Hỏa




Nguyên Anh chân hỏa đụng vào màn ánh sáng màu đỏ làm bốc lên ánh lửa chói mắt, có thể thấy rõ màn hồng quang sắp bị xuyên thủng, bỗng nhiên bên dưới màn ánh sáng đỏ hiện lên một vầng sáng huyền kim (màu vàng đen) nhàn nhạt, Nguyên Anh chân hỏa của Trì Tha Diệu đụng vào vầng sáng này thì không có cách nào tiến thêm nữa.

Đó là một tầng phòng hộ khác do Trịnh Quyền mượn lực của Bảo Đỉnh ngưng kết thành, xuyên thấu qua màn hào quang, Trì Tha Diệu có thể thấy Trịnh Quyền đang khoanh chân ngồi ở trong một góc đỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, hiển nhiên không hề thoải mái. Chu Chu chỉ có thể đứng bên cạnh Trịnh Quyền, vẻ mặt khủng hoảng muốn giúp mà không giúp được.

Trì Tha Diệu đỏ mắt liên tục đánh sâu vào mấy lần đều không phá vỡ được hai tầng phòng hộ nhìn như thật mỏng manh này, liền nảy sinh độc ác, nhảy xuống đứng trực tiếp trên tầng ánh sáng màu đỏ, nói với Tư Biện Thái: “Chúng ta hợp lực, chỉ cần phá hai tầng phòng hộ này, ta xem bọn chúng còn có cách gì?”

Tư Biện Thái có chút do dự, hắn cảm thấy chuyện hôm nay lộ ra chút cổ quái, nhưng cho dù Vưu Thiên Nhận ở đây thì hắn ta và lão giả kia (Đan Nghê) là hai Tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cũng không đánh lại được hắn và Trì Tha Diệu liên thủ, huống chi hắn đã phân một luồng nguyên thần âm thầm đi theo Vưu Thiên Nhận, vô cùng xác định lão ta đã đến Phần Thành, hơn nữa đến bây giờ còn chưa trở về.

“Linh thú của xú nha đầu kia đâu, sao lại không thấy?”Tư Biện Thái chợt nhớ tới điểm đáng ngờ này.

Trì Tha Diệu nhìn mục tiêu chói mắt sắp thành công, mà Tư Biện Thái cứ do do dự dự không chịu xuất lực, không khỏi vừa vội vừa giận nói: “ Một con súc sinh nho nhỏ có thể có công dụng gì? Tư huynh chẳng lẽ cảm thấy hai ta liên thủ không đánh lại được một con vật nhỏ cùng với một Tu sĩ Kết Đan kỳ?”

Tư Biện Thái vẫn còn nỗi khiếp sợ khi nhớ tới một màn Tiểu Trư nuốt sống yêu đan của Tam Nhãn Xích Hỏa Sư, nhưng bình thường Tiểu Trư chỉ thể hiện động tác linh hoạt không sợ lửa mà thôi, cũng không có những thủ đoạn công kích khác, Tư Biện Thái suy nghĩ chốc lát, thấy vẻ không vui ngày càng đậm trên mặt Trì Tha Diệu thì cắn răng đè bất an trong lòng xuống, nhảy đến trên màn hào quang định động thủ.

Trì Tha Diệu nói không sai, chỉ bằng một con Linh Thú và một Tu sĩ Kết Đan kỳ chẳng lẽ có thể thương tổn hai Tu sĩ Nguyên Anh kỳ như bọn họ?

Cho dù lão giả mới vừa rồi cùng Vưu Thiên Nhận trở về, nhất thời nửa khắc cũng không về kịp ngăn chặn bọn họ?Vậy thì có cái gì phải sợ?

Hai người đều dùng toàn lực, Nguyên Anh chân hỏa cộng thêm ‘Thực tâm phong’ bị rút nhỏ với diện tích dưới một trượng đồng thời đánh về phía hai màn hào quang.

Tiếng Tê tê… không ngừng vang lên, ánh lửa ngập tràn, màn hào quang bên ngoài dần hiện lên từng đạo vết rách… trong lòng Trì Tha Diệu mừng như điên, hắn phảng phất có thể thất vẻ mặt tuyệt vọng của thầy trò Trịnh Quyền bên trong đỉnh.

Cuối cùng, hai tầng hào quang chịu ba lần hợp lực công kích của hai người hóa thành vô số mảnh sáng nhỏ rồi hoàn toàn tiêu tán.

Trì Tha Diệu và Tư Biện Thái cùng nhảy vào bên trong đỉnh, công kích trực diện Trịnh Quyền.

Phanh… Một tiếng vang thật lớn, ‘Thực tâm phong’ đang đánh tới Trịnh Quyền bị người mạnh mẽ ngăn cản, Tư Biện Thái cảm thấy pháp bảo của mình tựa như bị dung nham đánh trúng, trở nên nóng bỏng vô cùng. Trong lòng vốn đang mừng rỡ thì trở nên hoảng sợ, dựa theo thực lực của Trịnh Quyền, không thể nào chống đỡ được một kích toàn lực của mình, sao có thể khiến mình bị như thế này, chẳng lẽ hắn còn có quái chiêu gì?

Trì Tha Diệu thấy công kích của Tư Biện Thái bị ngăn trở cũng rất khó hiểu, đợi Trì Tha Diệu nhảy tới phía trên và Tư Biện Thái thu hồi Thực tâm phong thì hai người mới phát hiện chẳng biết từ khi nào Chu Chu đã đứng trước người Trịnh Quyền, hai cánh tay còn chưa thu hồi.

Mới vừa rồi người trực diện ngăn cản đánh lui Thực tâm phong lại là tiểu nha đầu không có chút tu vi pháp lực nào, luôn không được hai người Tư, Trì coi trọng.

Cảm giác của Trì Tha Diệu tương đối nhạy cảm, từ uy áp phát tán khi Chu Chu vừa xuất thủ hắn đã nhận thấy một hơi thở kinh khủng tuyệt đối trấn áp được hai người…

“Nguyên Anh hậu kỳ!Ngươi đến tột cùng là ai?”Trì Tha Diệu thất thanh hỏi.

Tư Biện Thái nghe thấy lời này của hắn thì càng hoảng sợ, càng sinh lòng rút lui. Đây rõ ràng là bẫy, hắn dùng một tay kéo Trì Tha Diệu nói: ‘Chúng ta trúng kế rồi, đi mau!”

Trì Tha Diệu không phải kẻ ngốc, hắn muốn giết Trịnh Quyền hơn nữa cũng không nguyện lấy tính mạng của mình mạo hiểm, không chút do dự muốn nhảy ra khỏi Đỉnh.

“Hiện tại muốn đi, không còn kịp rồi.”Tiếng cười khẽ và tiếng nói của một cô gái từ ngoài đỉnh truyền tới.hai người Tư, Trì ngẩng đầu nhìn thấy trên miệng Đỉnh đã lần nữa bị bao trùm bởi một tầng hào quang.

Tư Biện Thái vừa nhìn liền biết người vừa làm phép che miệng Đỉnh chính là một Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hai người bọn họ muốn phá vỡ phong ấn xông ra ngoài trong thời gia ngắn chỉ sợ sẽ muôn vàn khó khăn.

“Ngươi cho rằng giam cầm chúng ta ở chỗ này nhất thời nửa khắc, tiểu nha đầu này có thể đối phó với chúng ta?”Tư Biện Thái hư trương thanh thế nói.Tu sĩ Nguyên Anh kỳ không phải dễ giết như vậy, cho dù Nguyên Anh hậu kỳ muốn giết hai Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng phải tiêu tốn công phu rất nhiều.

“Người khác có lẽ không được nhưng con bé thì có thể. Chu Chu, động thủ đi!” Bên ngoài Đỉnh, Đan Nghê bình tĩnh nói với Chu Chu, nhưng trong lòng không hề nắm chắc như nàng nói.

Hai cánh tay Chu Chu lập tức về tư thế, hai mắt khép hờ giống như sắp ngủ thiếp đi, lòng của nàng rất yên tĩnh, Liệt diễm không phun ra từ hai cánh tay của nàng mà phát ra từ mỗi lỗ chân lông trên thân thể nàng, nàng cảm giác cả người mình được ngâm trong một biển nước ấm áp sạch sẽ tinh khiêt, mỗi một giọt nước đều dịu dàng mơn man âu yếm nàng, nàng có thể dùng những ‘nước biển’ này mai một thiên địa.

Trì Tha Diệu và Tư Biện Thái thấy toàn thân Chu Chu bị ngọn lửa màu đỏ tím bao quanh, ánh sáng do Liệt diễm tỏa ra cũng nóng bỏng vô cùng, nơi tia sáng chiếu tới trong nháy mắt biến thành một biển lửa.

Hai người hết sức chăm chú xuất ra hết tất cả sức lực để chống đỡ, nhưng ở trong biển lửa này vô cùng nhỏ bé vô lực, Bách Luyện Thiên Quân đỉnh đối với họ đã trở thành Luyện ngục vô cùng kinh khủng, quanh người là Liệt hỏa điên cuồng reo hò như muốn hoàn toàn cắn nuốt người thành tro tàn, ngọn lửa loại này không phải loại mà bọn họ có thể chống đỡ.

Thực lực của Trì Tha Diệu hơn Tư Biện Thái, sau mấy hơi thở cũng chỉ có thể sử dụng tất cả pháp bảo, hộ thân pháp thuật đánh ra nhanh chóng bị biển lửa khôn cùng cắn nuốt luyện hóa, mắt thấy ngọn lửa sẽ đốt đến trên người mình, trong ánh sáng mờ ảo hình như hắn nhìn thấy một con phượng hoàng giương cánh bay lượn trong ánh lửa, hắn không nhịn được thê lương kêu thảm thiết: “Húc Dương Minh Hỏa, ngươi… Ngươi là Đan…” Một câu còn chưa nói xong, cả người hắn đã bị ngọn lửa mãnh liệt lao tới cắn nuốt, một chữ còn dư lại kia vĩnh viễn không phun ra được.

Tư Biện Thái kinh hãi muốn chết, cái gì mà khí độ hay tôn nghiêm của cao thủ đều bị hù dọa hoàn toàn bay mất: “Tha mạng… không, đừng giết…” Cũng giống như Trì Tha Diệu, chưa nói xong đã hóa thành hư vô trong biển lửa.

Nếu ở chỗ khác, hai người tuyệt sẽ không khinh địch hoặc không dễ dàng bị giết chết như vậy, chỉ có thể nói Đan Nghê đã chọn chiến trường quá thích hợp cho Chu Chu.

Bên trong Đan đỉnh, trời cao không đường chạy, bên dưới không lối thoát, uy năng của ngọn lửa được khuếch tán lên lớn hơn nhiều lần, chưa nói tới chuyện lửa kia chính là thiên hỏa cường đại nhất thế gian. Cho dù thêm mấy Tu sĩ Nguyên Anh kỳ nữa, bị vây ở hoàn cảnh này cũng chỉ có một con đường chết.

Xác định trong biển lửa không còn có gì khác, Chu Chu mới chậm rãi thu hồi ngọn lửa đang vây quanh người vào trong cơ thể.

Trịnh Quyền ở phía sau nàng, nơi duy nhất vừa rồi biển lửa không đốt tới, lần đầu thấy Chu Chu toàn lực phóng thích Liệt diễm bên trong nàng thì rung động vô cùng, cái loại rung động này khiến cho ông nhất thời chưa thể phục hồi tinh thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.