Nga Mỵ

Chương 108: Cá Cắn Câu




Edit: Asita Phó Dung Tiệp có ý nghĩ như vậy, là bị Doãn Tử Chương dẫn dắt. Nàng nhớ mới vừa rồi một mình Doãn Tử Chương chuẩn bị hai pháp khí để cất giấu truyền tống phù, hẳn là muốn thay Tiểu thôn cô kia xuất thủ.

Thời gian nàng tiếp xúc với Doãn Tử Chương và Chu Chu mặc dù không dài, nhưng vẫn phát hiện Doãn Tử Chương rất chiếu cố người xấu xí kia. Nàng thừa nhận Linh thú của Chu Chu rất lợi hại, nhưng bản thân nàng ta rõ ràng là người bình thường không có bất kỳ pháp lực gì nha.

Vô tài vô mạo (không có tài năng lại xấu xí) nhưng lại có thể trở thành đệ tử của Dược sư lục phẩm đỉnh Trịnh Quyền, còn có một sư huynh kinh tài tuyệt diễm như vậy cẩn thận chăm sóc trông nom, vận khí của xú nữ kia thật là tốt đến mức không còn gì để nói.

Hơn nữa theo nàng quan sát, mấy người phái Thánh Trí này mặc dù hay cãi nhau nhưng đều đối xử không tệ với Xú nữ kia, nếu bắt giữ được nàng ta thì bọn họ chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng và sư huynh.

Bọn họ không phải đều rất lợi hại sao? Tổng cộng có bốn người, mang thêm hai người các nàng đi ra ngoài thì có gì khó khăn.

Trương Minh ở bên cạnh muốn phản đối, bởi vì làm chuyện này rồi, thì sau khi xuất cốc mấy người kia sẽ không để yêu cho hai người. Nhưng hắn nhìn tới Chu vương ở xa xa kia, lại nghĩ tới cảm giác tuyệt vọng lúc nãy khi đứng giữa bầy yêu thú mà không thể xé rách lá bùa, cảm giác khủng khiếp ấy cộng với thù hận vì Chu Chu và Cơ U Cốc trước sau lừa gạt linh thạch rồi Bách luyện Kim Cương phù khiến hắn cắn răng nói:” Tốt, cứ làm như thế đi.”

Trực tiếp đối mặt với Chu vương cấp năm kia thì quá nguy hiểm, hắn còn muốn lưu lại tính mạng tìm hiểu đạo Trường sinh, sao có thể tùy tiện lấy thân đụng vào nguy hiểm? Những cường đạo của phái Thánh Trí này không phải nhiều thủ đoạn lắm sao? Phương pháp là do bọn họ nghĩ ra thế thì để cho bọn họ thay huynh muội hai người luôn đi.

Bốn người Đề Thiên Thượng rất nhanh thu thập sạch sẽ hài cốt yêu quái trong trận pháp, chỉ đếm sơ qua yêu thú cấp bốn cũng hơn mấy chục con, còn rất nhiều yêu thú cấp ba và cấp thấp hơn. Dựa theo phép tính của cuộc tranh tài thì đó chính là mấy ngàn điểm, muốn vô địch thừa đủ a.

Sau đó bọn họ dần dần rời khỏi phạm vi trận pháp, yêu thú tấn công tới ngày càng nhiều nhưng họ cũng không cùng chúng triền đấu, chỉ vừa tránh né vừa thu dọn thi thể yêu thú trên mặt đất, nếu tránh không được mới đánh nhau với bọn chúng.

Mấy huynh đệ bọn họ ở trên núiỨng Bàng cứ ba ngày thì có hai ngày đánh nhau, nên đối với pháp lực thủ đoạn của nhau đều hiểu rõ, vừa rồi trong lúc hỗn loạn không có chú ý, hiện tại vừa nhìn, Đề Thiên Thượng và Cơ U Cốc đều nhịn không được mà “Di’” một tiếng kinh ngạc.

Trong lòng Đề Thiên Thượng tràn đầy mùi vị không rõ nên ghen tị hay ngưỡng mộ, một chưởng đánh bay một con yêu thú cấp hai, hừ hừ nói:” Lão tứ không tồi nhỉ, chỉ một ngày không thấy không ngờ đã tiến đến gần Trúc Cơ Trung kỳ rồi, có phải có kỳ ngộ gì hay không?” Tiểu tử thối này tư chất tốt như vậy đã đủ khốn kiếp, giờ ngay cả vận khí cũng tốt, có còn thiên lý nữa hay không a.

Doãn Tử Chương lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn một cái, quay đầu đi tiếp tục đánh quái thú, không thèm để ý đến hắn làm Đề Thiên Thượng giận tới nghiến răng, tiếp tục đem cơn giận phát tiết trên người lũ yêu thú.

Cơ U Cốc nhướng nhướng chân mày, quay đầu nhìn lại phía trận pháp… hắn đã cho bọn họ cơ hội, không biết hai kẻ ngu ngốc của phái Thống Chướng có dám động thủ hay không?

Hắn căn bản không muốn để hai người kia có thể sống mà ra khỏi cốc, bọn họ chết đi mới có thể khiến phái Thống Chướng và phái Phách Thiền hoàn toàn trở mặt, không bao giờ cùng thông đồng làm khó phái Thánh Trí nữa. Thật ra thì Đề Thiên Thượng cũng nghĩ thế, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải là những kẻ hung tàn giết người không chớp mắt, nếu vô duyên vô cớ hạ sát hai kẻ kia thì rất dễ bị lưu lại dấu vết xấu trên đạo tâm, hết sức bất lợi đối với tu luyện trong tương lai.

Cho nên hắn cố ý cho một mình Chu Chu ở lại trong trận, để hai người kia có cơ hội hạ thủ, nếu bọn chúng không làm gì thì không sao, nếu như bọn chúng thật sự nổi lên suy nghĩ xấu xa hạ thủ thì chính là tự chịu diệt vong. Đến lúc đó cho dù mình có muốn đối phó với bọn chúng theo cách nào thì cũng yên tâm thoải mái.

Trước khi xuất trận hắn đã ngầm có bố trí, những người khác (kể cả Chu Chu) đều không biết gì.

Mắt thấy đã đi cách trận hai trượng, xa hơn sẽ bị vây khốn giữa vòng vây của yêu thú, Cơ U Cốc rốt cuộc lớn tiếng nói:” Thôi, chúng ta thu thập cũng không ít, trở về thôi.” Trong tay bọn họ giờ có hài cốt của hơn trăm con yêu thú cấp bốn, quả thật quá đầy đủ.

Đề Thiên Thượng tiện tay gạt mồ hôi hột trên trán, còn có mấy phần chưa thỏa mãn.

Cơ U Cốc cười nói:” Lưu lại một chút khí lực, tối nay chúng ta còn phải đối phó với kẻ mạnh nhất đấy.”

Đề Thiên Thượng thấy cũng đúng, liền cất cái túi trữ vật căng phòng, dẫn đầu đoàn người xung phong đánh giết mở đường về lại trận pháp, Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục ở giữa, Doãn Tử Chương cản phía sau.

Doãn Tử Chương không biết tại sao, nhưng hắn có cảm giác tầm mắt Chu Vương tựa hồ dính chặt trên người hắn, ánh mắt kia có chứa một ý tứ đặc biệt âm lãnh kỳ quái. Hắn quay đầu nhìn lại Chu Vương đang đứng phía xa xa chưa từng động đậy, trong đầu thắc mắc con yêu thú này đang muốn làm gì đây?

Phía trong trận, Phó Dung Tiệp và Trương Minh thấy mấy người Đề Thiên Thượng thắng lợi đang quay trở về, rất nhanh sẽ về tới trong trận pháp thì quyết định động thủ.

Đầu tiên Phó Dung Tiệp kêu to một tiếng, ôm lấy cánh tay rút lui hai bước về phía sau. Tề Khoát vốn đang thủ trận cùng sư huynh là Tằng Chương vội vàng chạy tới trấn thủ vị trí thay thế nàng, để tránh yêu thú có thể thừa dịp xông vào.

Phó Dung Tiệp giả bộ đau đớn, vừa rên rỉ vừa lui về phía sau, bước lui đến bên cạnh Chu Chu liền xoay người xuất thủ, một tay nắm chặt cổ Chu Chu kéo nàng đến chắn trước người.

Đám người Tằn Chương và Tề Khoát đang vội vàng ứng phó yêu thú, chuyện xảy ra quá nhanh gọn còn chưa ai phát hiện, nhưng đám người Đề Thiên Thượng đang từ ngoài trận bước vào thì thấy rất rõ ràng, Đề Thiên Thượng gầm lên một tiếng quát hỏi:” Xú nữ nhân ngươi muốn làm gì?”

Trương Minh thấy sư muội đã thành công, cũng không quan tâm tới việc thủ trận nữa, thân hình lui nhanh đến bên cạnh nàng, hai người hai bên giữ chặt Chu Chu.

Tiểu Trư phát hiện chủ nhân bị bắt giữ, quay đầu muốn bổ nhào tới bên này.

“Bảo tiểu súc sinh kia dừng lại, đàng hoàng tránh xa ra một chút.” Phó Dung Tiệp hơi co rụt thân thể núp kín phía sau Chu Chu. Ngọn lửa Tiểu Trư phun ra đáng sợ như thế nào nàng đã tự mình chứng kiến, chỉ cần con heo này ở gần, nàng sẽ có cảm giác bị uy hiếp sâu sắc.

Chu Chu không có mở miệng nhưng Tiểu Trư liền dừng lại.

Phó Dung Tiệp suy nghĩ vẫn thấy không yên lòng, hung hăng nắm chăt cổ Chu Chu, kêu lên: “Cho nó đứng ở đằng trước, không được nhúc nhích.”

Con heo này không thể rời khỏi tầm mắt của mình, nếu nó vòng ra phía sau mình tác quái thì thật khó lòng phòng bị. Hiện tại nó đang ở đằng trước mình có thể theo dõi, mình lại dán vào một chỗ với Chu Chu, trừ phi con heo này dám đốt cả chủ nhân, nếu không thì không có ảnh hưởng gì.

Chu Chu nghe lời, bảo Tiểu Trư đứng phía trước nàng, đám người Cơ U Cốc không dám đến quá gần. Hơn nữa, phía trận pháp vốn do Chu Chu và Trương Minh bảo vệ giờ không có người phòng thủ nên mấy yêu thú nhân cơ hội định phóng vào. Cơ U Cốc dặn Thạch Ánh Lục và Đề Thiên Thượng trấn thủ hai chỗ đó, xử lý yêu thú rồi hãy nói.

Doãn Tử Chương đứng cạnh Cơ U Cốc không nhúc nhích, lạnh lùng hỏi:” Các ngươi muốn gì?”

Trương Minh cười lên ha hả, rất ‘lịch thiệp’ trả lời:” Mưu kế xuất trận của Cơ sư huynh quả thật là diệu kế, nhưng hai huynh muội chúng ta pháp lực thấp kém, muốn kính xin mấy vị đã giúp thì giúp đến cùng, đây là bùa xuất cốc của hai huynh muội chúng ta, chỉ cần chúng ta bình an rời đi thì lệnh sư muội tất nhiên sẽ vô sự.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.