Nga Mỵ

Chương 104: Đã Xảy Ra Chuyện




Edit: Asita Bên ngoài Đoạn Tiên cốc, tám trưởng lão của tứ đại môn phái vùng Tây Nam nhàn nhã ngồi tĩnh tu ở trong doanh địa của mình. Dựa theo kinh nghiệm năm trước của bọn họ, ngày đầu tiên rất ít khi có đệ tử xé bùa xuất cốc thối lui khỏi cuộc tỷ thí, mặc dù có cũng chỉ là đệ tử Luyện Khí kỳ, một hai người đi ra ngoài thì thực lực đội ngũ trong cốc cũng không có ảnh hưởng gì.

Ngày thứ ba, đệ tử lần lượt xuất cốc ngày càng nhiều, có thể kiên trì đến sau ngày thứ bảy mới xuất cốc chính là các đệ tử Trúc Cơ kỳ đứng đầu mà các phái cố ý phái đi.

Mặt trời ngả dần về phía tây (hoàng hôn), trong truyền tống trận ngoài cốc bống nhiên có ánh sáng màu xanh chớp động, tám trưởng lão và những đệ tử bọn họ mang theo bên người đều kích động. Phái nào có người đầu tiên xuất cốc thối lui khỏi cuộc tranh tài liền tương đương với thua trận đầu, mặc dù việc này đối với kết quả cuối cùng của cuộc thi không có ảnh hưởng quá lớn nhưng cũng là mất mặt rất lớn, không có phái nào nguyện ý đệ tử nhà mình là kẻ đầu tiên xuất cốc, ngoài ra đều âm thầm người của ba phái khác bị bêu xấu.

Cho nên vừa thấy động tĩnh ở Truyền Tống Trận, tám trưởng lão đều không để ý thân phận tự mình đi tới xem xét.

Ánh sáng xanh chợt lóe lên rồi biến mất, trên quảng trường bày Truyền tống trận hiện ra một thân ảnh vô cùng chật vật, ánh mắt của tám trưởng lão nhìn người nọ, trong đó có sáu người thấy rõ người ra không phải là người trong nhà liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.

Hai trưởng lão của phái Thượng Sư sắc mặt đều khó coi vô cùng, người đầu tiên lui khỏi cuộc thì lại chính là đệ tử của môn phái mình, hơn nữa người này còn là đệ tử Trúc Cơ kỳ.

Đặng trưởng lão thất thanh hỏi:” Sao lại là ngươi?”

Đệ tử kia quần áo rách nát, nửa người nhuộm đầy máu tươi, vừa sợ hãi vừa xấu hổ không chịu nổi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, rất thê thảm lúng túng.

“Đệ, đệ tử vô dụng, bị mười mấy con yêu thú cấp bốn vây công, bất đắc dĩ… Xin hai vị trưởng lão thứ tội.” Hắn lắp bắp nói xong câu này, cũng không quan tâm có thương tích trong người, khom người nhận lỗi.

Hai trưởng lão phái Thống Chướng nghe vậy giả lả cười hai tiếng nói:” Vận khí của hiền chất không tốt mà thôi, không sao không sao. Một lần mà đụng phải ‘mười mấy’ yêu thú cấp bốn, chuyện tình nguy hiểm như vậy thì hiền chất coi như đã vượt qua, có thể kịp thời xuất cốc lui khỏi cuộc thi cũng đã là may mắn, Đặng sư huynh cũng đừng quá trách cứ vị sư điệt này.”

Nói gần nói xa rõ ràng có ý châm chọc đệ tử của mình vô năng, còn nói hưu nói vượn kiếm cớ. Trong Đoạn Tiên Cốc tuy có không ít yêu thú cấp bốn, nhưng chưa từng nghe nói có thể ngay ngày đầu tiên đã tùy tiện đụng phải hơn mười con, nói dối như thế này có vẻ quá phô trương.

Phái Thánh Trí và phái Thượng sư giao tình cũng không tệ, lúc này mà nói gì thì đều có vẻ châm chọc hả hê nên ngậm miệng không nói.

Dương Cố và Bùi Bổn của phái Phách Thiền thì cố gắng đè nén hưng phấn xuống đáy lòng. Một lần đụng mười mấy yêu thú cấp bốn là đúng rồi, còn có điều lợi hại hơn ở phía sau cơ.

Đặng trưởng lão tức giận đến xanh mặt, trong lòng còn oán trách đệ tử nhà mình nói dối làm mất mặt, phất tay áo nói với đệ tử kia:” Còn không nhanh chữa thương đi, đứng ở chỗ này làm cái gì?”

Đệ tử kia cũng biết lời của mình khiến người khác rất khó tin tưởng, ôm một bụng ủy khuất lui đến doanh trại của phái Thượng Sư. Hắn còn chưa đi xa, trên Truyền Tống trận một lần nũa xuất hiện hai luồng ánh sáng xanh, lần này hai người liên tiếp xuất trận là Trúc cơ kỳ đệ tử của Phái Thống Chướng, hơn nữa so với đệ tử vừa rồi của phái Thượng sư còn chật vật hơn nhiều.

Hai trưởng lão của phái Thống Chướng vừa mới đắc ý, thì xảy ra trường hợp như vậy nhất thời nụ cười cứng nhắc trên mặt, Đặng trưởng lão cùng với một trưởng lão khác của phái Thượng sư thì cao hứng đến mức chỉ hận không thể giơ chân hoan hô.

Cái gì gọi là bị quả báo, mất mặt, chính là thế này.

Châm chọc người khác thật sảng khoái, đến phiên mình thì khổ sở muốn chết. Hai trưởng lão của phái Thống Chướng đến hỏi cũng không muốn, liên tục phất tay cho hai đệ tử cút nhanh về danh địa, không ở đây khiến họ xấu hổ.

Nhưng Đặng trưởng lão làm sao có thể cho bọn họ đi dễ dàng thế? Liền giơ tay đỡ một đệ tử, vẻ mặt ôn hòa hỏi:” Các ngươi là gặp chuyện gì ngoài ý muốn phải không, sao có thể bị thương thành như vậy?”

Hai đệ tử không biết chuyện vừa xảy ra, nên trong lòng cảm kích vị trưởng bối “Hiền lành’ này, một người vội vàng trả lời:” Đệ tử ở trong cốc bị mấy chục yêu thú cấp bốn vây công, thật sự không có cách nào mới phải xé bùa…”

Hắn vừa nói vừa trộm nhìn hai vị trưởng lão nhà mình, lời của hắn có ý giải thích rằng không phải bọn họ vô năng mà bọn họ gặp phải địch nhân quá lợi hại.

Làm sao lại biết hai trưởng lão vừa nghe mấy lời này thì sắc mặt còn khó coi hơn mấy phần, vị trưởng bối ‘hiền lành’ bên cạnh hưng phấn như gà chọi mà ha hả cười to:” Vận khí của hai hiền chất không tốt mà thôi, không sao không sao. Một lần mà đụng phải ‘mấy chục’ yêu thú cấp bốn, chuyện nguy hiểm như vậy thì hiền chất coi như đã vượt qua, có thể kịp thời xuất cốc lui khỏi cuộc thi cũng đã là may mắn, hai vị sư huynh phái Thống Chướng cũng đừng quá trách cứ hai vị sư điệt này.”

Trừ nhân vật và số lượng yêu thú có chút sửa đổi, thì hoàn toàn trả lại nguyên văn câu nói lúc trước, khiến hai người của phái Thống Chướng giận tới muốn hộc máu.

Dương Cố của phái Phách Thiền trộm kéo kéo ống tay áo của Bùi Bản, ý dặn hắn ta không nên lộ ra vẻ mặt đắc ý, còn mình thì thay bằng vẻ mặt ngạc nhiên.

Kinh Lệ và Tằng Phát Cố đều nhíu mày, một để tử nói thì có thể là nói dối, nhưng ba đệ tử đều nói như vậy thì chuyện này sợ rằng không đơn giản.

Bọn họ tiếng lên ngăn mấy vị trưởng lão cơ hồ là đang muốn xắn tay áo đánh nhau kia ra, khuyên nhủ:” Chuyện này sợ rằng không đơn giản, bốn vị sư huynh bình tĩnh đừng nóng vội.”

Bọn họ mới khuyên hai câu, lại có thêm một đệ tử Trúc cơ kỳ vết thương chồng chất được Truyền Tống trận đưa ra ngoài cốc, là đệ tử Phách Thiền phái.

Lần này không cần Kinh Lệ và Tằng Phát Cố khuyên nữa, mấy trưởng lão phái Thượng Sư và Phái Thống Chướng đều đã bình tĩnh lại, ba đệ tử lúc trước rất có thể đã nói thật.

Dương Cố và Bùi Bản vốn đang giả vẻ mặt kinh ngạc đều cùng lo lắng hỏi thăm đệ tử này, hơn nữa cũng gọi ba người lúc trước ra tra hỏi cặn kẽ.

Kết quả không khác nhau là mấy, mười năm cử hành một lần thi đấu ở Đoạn Tiên Cốc đã trở thành truyền thống của bốn phái, vì có thể giành thắng lợi ở đại hội mà các phái hầu như đều sử dụng cùng một chiến lược, chính là đệ tử Luyện khí kỳ của mỗi phái sẽ lập tổ đội, hoạt động dọc theo ngoài rìa Đoạn Tiên Cốc, hợp lực săn giết yêu thú cấp một, cấp hai. Còn đệ tử Trúc Cơ kỳ thì tạo thành từng phân đội nhỏ, tuần tra chung quang săn giết yêu thú cấp ba cấp bốn có giá trị cao.

Lần này đệ tử các phái sau khi vào cốc cũng làm việc theo phương án này, nhưng bọn họ lại phát hiện ở gần cửa truyền tống có cực ít yêu thú cấp ba cấp bốn nên vội vàng đi vào vùng hồ trung tâm nơi có khá nhiều yêu thú tụ tập, kết quả chỉ mới đến gần liền bị rất nhiều yêu thú cấp bốn vây quanh tập kích.

Mấy đệ tử bị buộc lui khỏi cuộc thi so với đệ tử tinh anh thì không kể thực lực mà pháp bảo bùa chú cũng đều kém hơn rất nhiều, chợt gặp gỡ nhiều yêu thú cấp bốn như thế chỉ có thể ra sức ngăn cản một trận rồi không chống đỡ nổi, vì bảo vệ tính mạng họ không thể làm gì khác ngoài rút lui khỏi cuộc thi.

Trưởng lão bốn phái càng nghe sắc mặt càng trầm trọng, lúc trước trong Đoạn Tiên Cốc yêu thú cấp bốn nhiều lắm cũng chỉ khoảng trên dưới một trăm con, mà mấy đệ tử này tùy tiện đi vào đã đụng phải nhiều như vậy, thật sự là vấn đề vận khí (may mắn, xui xẻo)? Hay trong cốc đã xảy ra chuyện gì ngoài tầm hiểu biết của họ?

Gấp gáp nhất tất nhiên là hai người Kinh Lệ và Tằng Phát Cố, đệ tử nhập thất của hai đại nhân vật phái Thánh Trí đều ở trong cốc, nếu có tổn thất gì, chưa nói đến lửa giận của Nguyên Anh tổ sư Vưu Thiên Nhận bọn họ không gánh nổi mà chỉ cần là Trịnh Quyền thôi cũng có thể khiến họ chết chìm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.