Ngã Dục Phong Thiên

Chương 209: Chu đại nha




Nhìn mười người kia vượt qua mình, Mạnh Hạo sắc mặt như thường tiếp tục bay đi, nhưng tốc độ vẫn không nhanh như trước. Cho đến khi một đám tu sĩ vượt qua Mạnh Hạo, hắn không định cứ thế bỏ đi, mà theo đám tu sĩ này cùng chạy tới nơi đó, tỏ ra là sẽ đi tìm kiếm nguyên do vì sao thiên kiếp xuất hiện, thậm chí thi thoảng còn thảo luận với đạo hữu bên cạnh nguyên nhân thiên kiếp giáng xuống cho giống người khác.
- Ngươi nói xem thiên kiếp này sao lại giáng xuống? Rốt cuộc nơi đây xảy ra cái gì mà lại khiến thiên kiếp hàng lâm nhỉ!
- Đúng vậy đó, ta chưa từng thấy thiên kiếp bao giờ, chẳng lẽ nơi đây có người đang độ kiếp? Nhưng từ sau thời viễn cổ nào nghe nói là có ai độ kiếp, chỉ đọc được từ điển tịch…
- Thật là kỳ quái…
Mạnh Hạo cũng tỏ vẻ cùng chung thắc mắc, cùng thảo luận với người bên cạnh.
Cho tới khi kiếp vân trên bầu trời tan đi, lúc này đang là ban trưa, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất. Gần nghìn con người tìm kiếm khắp nơi mà không tìm được chút manh mối nào, cho đến khi tìm được miệng núi lửa kia.
Nhưng còn chưa bước vào thì từ trên bầu trời có ba cây cầu vồng rộng rừng trăm trượng lập tức bay tới, để lộ ra ba người. Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ thì bọn họ đã bay thẳng vào trong miệng núi lửa.
Mặc dù không nhìn được khuôn mặt ba người này, nhưng tất cả tu sĩ bốn phía đều cảm nhận được một cỗ uy áp rất mạnh, chỉ có Kết Đan hậu kỳ Giả Anh cảnh thì mới có được uy áp như thế.
Ở trong đám người, Mạnh Hạo nheo mắt lại, mặt không biến sắc đứng nhìn. Một lát sau ba người kia bay ra khỏi miệng núi lửa, lạnh nhạt quét mắt nhìn qua đám tu sĩ ở đây, lúc này mọi người mới thấy được bộ dáng của bọn họ.
- Là Thanh Vân tam lão!
- Không ngờ bọn họ lại tới đây, bọn họ là nghi trượng ngoại môn của Thanh La Tông…
- Nơi này thuộc phạm vi của Thanh La Tông, bọn họ có xuất hiện cũng là bình thường. Nhưng nếu ba vị lão quái này tới, sợ là không có chỗ cho chúng ta nữa…
Tam lão này đều mặc trường bào màu xanh, trên đó có thêu những tầng mây, lúc này bọn họ đều nhìn lướt xuống phía dưới một lượt, suy nghĩ một chút rồi nói.
- Nơi đây đã phong ấn, các ngươi hãy mau rời đi!
Nói xong, ba người khoanh chân ngồi giữa không trung. Một người trong số đó lấy ngọc giản ra, vứt xuống, ngọc giản trực tiếp hóa thành làn khói nhẹ bay lên không.
Mạnh Hạo cúi đầu, học theo đám người bên cạnh, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, cũng đầy nghi ngờ, rời khỏi nơi này.
- Thì ra nơi đây gần Thanh La Tông…
Sau khi cúi đầu đi được một đoạn khá xa rồi, Mạnh Hạo đột nhiên tăng tốc, hóa thành cầu vồng bay đi. Hắn lại giơ tay phải vỗ túi trữ vật, một chiếc ngọc giản xuất hiện trong tay, hắn cẩn thận xem xét mấy lần.
- Không ngờ bị gió mà Côn Bằng kia dấy lên thổi tới nơi này… Thanh La Tông…
Trong đầu Mạnh Hạo xuất hiện cảnh ngày đó khi ở Kháo Sơn Tông, Hứa sư tỷ đã bị mang đi.
- Không biết nay Hứa sư tỷ thế nào rồi.
Mạnh Hạo im lặng. Bay đi được vài ngày, hắn nhướn mày nhìn xuống phía dưới, rồi đáp xuống một rừng cây.
Hắn vỗ túi càn khôn, ngay tức khắc thân thể Sở Ngọc Yên bay ra, sắc mặt nàng ta tái nhợt, bay ra rồi thì lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo, không nói một câu nào.
Mạnh Hạo bình tĩnh ngồi xổm xuống, giơ tay ra lục lọi trên người Sở Ngọc Yên một phen, khó tránh khỏi đụng chạm tới vài nơi mềm mại. Sở Ngọc Yên mở to mắt ra, sắc mặt đầy tức giận.
- Ngươi định làm gì!
Sở Ngọc Yên vừa nói xong, tay phải của Mạnh Hạo đã mò vào ngực nàng ta, chạm tới thứ mềm mại ấm áp, nhưng khi thu lại thì trong tay hắn lại có thêm bốn viên đan dược.
- Đan này không phải của ngươi.
Mạnh Hạo lấy bốn đan dược đó đi. Hắn đã sớm biết là Sở Ngọc Yên chắc chắn sẽ giấu phân đan luyện chế Hoàn Mỹ Trúc Cơ.
Thấy đan dược bị lấy đi, Sở Ngọc Yên hừ một tiếng. Lúc này tu vi của nàng đã khôi phục, nhưng còn bị lưới đen kia trói lại, nên không cách nào giãy ra được.
- Dựa theo ước định, ngươi phải thả ta đi.
Mạnh Hạo liếc Sở Ngọc Yên một cái rồi phất tay. Chiếc lưới đen kia lập tức bung ra, bay ra khỏi người Sở Ngọc Yên, rơi vào trong tay Mạnh Hạo.
- Ngày đó đã hứa sẽ thả ngươi đi, Mạnh mỗ sẽ không nuốt lời.
Gần như khi chiếc lưới màu đen kia bị Mạnh Hạo thu lại, hai tròng mắt Sở Ngọc Yên chợt lóe lên quang mang kỳ lạ, trong giây lát này tu vi nàng trực tiếp khôi phục đến Trúc Cơ trung kỳ, khi giơ tay phải lên đã có dấu hiệu định kháp quyết thi pháp.
Mạnh Hạo thản nhiên nhìn Sở Ngọc Yên, ánh mắt bình tĩnh đó khiến tâm Sở Ngọc Yên trầm xuống. Nàng trầm mặc, sắc mặt dần trở nên phức tạp.
- Ta và ngươi thanh toán xong ân oán, từ nay về sau mà gặp lại thì chính là kẻ địch. Về tất cả mọi chuyện trong miệng núi lửa kia, ngươi không thể nói với ai, nếu không ta sẽ giết ngươi!
Sở Ngọc Yên cắn răng chậm rãi nói. Nàng mới tỉnh lại không lâu, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cả chuyện lôi kiếp hay Huyết Tiên truyền thừa nàng đều không rõ.
Chẳng qua lúc này Mạnh Hạo cho nàng một cái cảm giác hoàn toàn khác với lúc trước, thoạt trông vẫn là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng Mạnh Hạo đứng tại đó, ánh mắt bình tĩnh kia lại làm cho Sở Ngọc Yên có một cảm giác kiêng dè vô cùng mãnh liệt.
Một phần của sự kiêng dè ấy là ảnh hưởng từ nửa năm sống trong miệng núi lửa, mà phần còn lại thì là lúc này cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng Sở Ngọc Yên.
Dường như chỉ cần nàng dám ra tay là sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
Nay nàng chỉ có lạnh lùng nói thế, xong rồi đột nhiên bay lên, hóa thành một cây cầu vồng bay đi phía xa. Nay ý nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu nàng chính là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi Mạnh Hạo. Nhớ tới hơn nửa năm sống trong miệng núi lửa, với nàng mà nói đó là những mâu thuẫn phức tạp mà cả đời cũng không thể quên.
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn bóng lưng Sở Ngọc Yên bay đi xa, nhìn dáng người yểu điệu kia dần biến mất khỏi tầm mắt, thứ xuất hiện trong đầu hắn là thân hình thướt tha cùng da thịt mềm mại trắng nõn của nàng ta để lộ ra khi quần áo rách nát ở trong miệng núi lửa.
Mạnh Hạo mỉm cười, đứng đó, thản nhiên nói.
- Xem đủ rồi thì hãy đi ra đi.
Tiếng nói của hắn truyền khắp bốn phía, nhưng xung quanh lại yên tĩnh không chút tiếng động. Mạnh Hạo giơ tay lên, ngay tức khắc có một con hỏa long dài trăm trượng bỗng xuất hiện, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên.
- Đừng đừng đừng, đạo hữu đừng kích động…
Một tiếng thét đầy kinh hãi truyền tới từ khu đất trống cách đó không xa, ngay sau đó một bóng dáng hư huyễn nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một thanh niên. Người này tướng mạo có phần đáng khinh, tay có cầm một lá bùa, đang khẩn trương nhìn Mạnh Hạo.
Phía trên gã là cái đầu cực lớn của hỏa long, cùng ánh mắt lạnh lùng đang nhìn xuống, khóa lại tất cả các vị trí mà tu sĩ này có thể né tránh.
- Các hạ một mạch đi theo, không biết là có mục đích gì.
Mạnh Hạo sắc mặt như thường, nhưng ánh mắt đã lóe lên hàn quang. Tu sĩ đáng khinh kia nhìn thấy hàn quang này thì giật thót mình, cực kỳ khẩn trương.
Gã cũng có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng nay đối mặt với Mạnh Hạo lại có cảm giác uy áp mãnh liệt. Nhất là khi Mạnh Hạo giơ tay đã đánh ra hỏa long dài trăm trượng càng làm gã chấn động. Bởi gã thấy, dao động tu vi trong con hỏa long này có thể so được cả với Trúc Cơ hậu kỳ.
Vả lại hỏa long này xuất hiện cái là khóa chặt gã lại, cũng chính vì vậy gã mới không thể không hiển lộ thân hình.
- Tại hạ là Chu Đại Nha của Kim Hàn Tông, đạo hữu xin đừng ra tay, tại hạ không có ác ý gì. Chỉ là lúc nãy thấy chiếc cờ phướng mà đạo hữu hấp thu lôi kỳ, rất là động tâm, muốn đi theo xem có thể giao dịch đổi chác hay không.
Chu Đại Nha mặt mày tái nhợt, vội lấy ra lệnh bài thân phận của mình.
Gã một mạch đi theo, lúc trước nhìn thấy Sở Ngọc Yên thì đã nhận ra, thế là lại càng khiếp sợ hơn, vì Sở Ngọc Yên là thiên kiêu của Tử Vận Tông, lại là vị hôn đạo lữ của Vương Đằng Phi, nhưng nàng lại mặc y phục nam tử, vả lại hiển nhiên y phục đó là của người thanh niên trước mặt này.
Nhất là vẻ phức tạp trong ánh mắt Sở Ngọc Yên cùng lời nói của nàng khiến Chu Đại Nha không khỏi dấy lên vô số suy đoán.
Thậm chí gã còn thấy có lẽ mình đã vô tình thấy được gian tình nào đó… Nghĩ như vậy, cho dù lúc này gã khẩn trương vô cùng, nhưng cũng không áp chế được sự hưng phấn.
- Có gian tình, hai người này có gian tình!! Chuyện này nếu để cho tiểu sư thúc tổ biết thì ngài sẽ vui vẻ lắm đây, có khi còn ban cho ta không ít thứ ấy chứ.
- Kim Hàn Tông… Ngươi có biết Lý Phú Quý?
Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn tên tu sĩ trông rất đáng khinh này, nhíu mày.
- Lý Phú Quý? A, đạo hữu nói tới tiểu sư thúc tổ ư? Có quen có quen, trong Kim Hàn Tông này có ai là không biết tiểu sư thúc tổ chứ.
Chu Đại Nha sửng sốt, lập tức đáp. Mạnh Hạo nhìn dáng vẻ của gã thì không giống giả vờ, nhưng Mạnh Hạo vẫn nghĩ ra.
- Sao tên mập lại thành sư thúc tổ?
Mạnh Hạo ngẫm nghĩ, ánh mắt nhìn vào lá bùa trên tay Chu Đại Nha.
Chu Đại Nha thấy thế thì có phần luyến tiếc, nhưng vẫn phải nén xuống mà dâng lá bùa này lên.
- Đạo hữu chớ để ý, chuyện hôm nay đúng là Chu mỗ lỗ mãng. Ẩn Thân Phù này cứ coi như là vật bồi tội của tại hạ, kính xin đạo hữu nhận lấy.
Mạnh Hạo nhìn Ẩn Thân Phù, dùng linh thức quét qua, xác nhận không có mánh khóe gì mới thu lấy.
- Kim Hàn Tông vốn ở Hàn Tuyết quốc, sao lại đến nơi đây?
- Bởi vì Thanh La Tông không phái người tới Huyết Tiên truyền thừa, nên tại hạ cùng với những người khác phụng lệnh sư môn tới đây điều tra nguyên do. Kỳ thật không chỉ có mình tại hạ tới đây, các tông môn khác đều phái người tới. Không ngờ đến nơi này rồi lại gặp lôi kiếp…
Chu Đại Nha dè dặt đáp, cố ý nói rõ rằng không phải chỉ có mình gã tới phạm vi thế lực của Thanh La Tông này.
- Điều tra ra kết quả gì chưa?
Mạnh Hạo thong thả hỏi.
- Việc này há có thể dễ điều tra ra như vậy, nhưng mấy ngày nay Thanh La Tông phóng ra rất nhiều trọng bảo, vơ vét tán tu Trúc Cơ khắp nơi, tại hạ thấy chuyện này có vấn đề.
Chu Đại Nha chần chừ một chút rồi vẫn nói ra.
Sắc mặt Mạnh Hạo như thường, hắn liếc Chu Đại Nha một cái, không nói gì thêm mà phất tay áo, đứng dậy hóa thành cầu vồng bay đi.
Mãi tới khi thấy bóng dáng Mạnh Hạo biến mất nơi đường chân trời, Chu Đại Nha mới thả lỏng tâm tình, thở phào một hơi, lau đi mồ hôi lạnh đã tuôn đầy trên trán. Lúc nãy Mạnh Hạo đứng đó gây nên uy áp cực lớn cho gã, khiến gã không thể không cẩn thận.
Nhưng gã lại nhanh chóng hưng phấn, đôi mắt sáng rực.
- Có gian tình, kẻ này với Sở Ngọc Yên chắc chắn có gian tình. Sở Ngọc Yên còn mặc cả quần áo của y nữa cơ mà. Ha ha, chuyện này phải nhanh chóng báo cho tiểu sư thúc tổ, ngài vẫn luôn không thuận mắt Vương Đằng Phi, có tin này thì tiểu sư thúc tổ nhất định sẽ cực kỳ cao hứng.
Chu Đại Nha ngày thường ở tông môn luôn to miệng, thích truyền lời, lúc này lại tự nhận là có chủ đề tuyệt hảo, thế là nhanh chóng bay thẳng tới khu vực tập hợp mà tông môn bọn họ định ra.
- Mấy ngày trước…
Nam Vực, Vân Thiên quốc.
Nước này ở trung tâm Nam Vực, là một nước lớn, vượt xa Triệu quốc, thậm chí dù là trong các nước ở Nam Vực cũng đứng trước mười.
Tại trong Vân Thiên quốc, không có bất kỳ tông môn nào tồn tại, là một trong ít quốc gia không có tông môn. Vì nước này chỉ tồn tại một nhà, nhà này họ Vương, nước này… họ Vương!
Con nối dõi của Vương gia không thể tu hành thì trở thành hoàng tộc của Vân Thiên quốc, nhưng tộc nhân bước vào tu hành thì được vào tổ trạch Vương gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.