Nếu Em Là Vampire... Anh Còn Yêu Em Không?

Chương 6: Hoàng tử??




"Quay lại!"
"Gì vậy bạn?" Cô gái đó nghe tiếng Magaret quay đầu giả bộ hỏi
"Lau đi!" Cô hất cằm xuống chiếc ghế, ra lệnh. Hilary đứng bên cạnh lo lắng giật giật tay Magaret
Cô gái đó nhếch nửa mép quay lại đặt lại chân lên ghế di di
"Xong rồi"
Magaret có chút tức giận sau đó nguôi đi
"Cậu lau giày bẩn bằng tay được sao không lau ghế bằng tay? Ghế tôi thực ra còn sạch hơn chiếc giày của cậu nhiều"
"Cậu..." Cô gái đó nhăn nhó lườm Magaret
"Sao? Đây là cậu gây ra định bỏ chạy à?..." Magaret chưa nói xong đã bị Hilary giật lại nói nhỏ vào tai
"Cậu ta là Lily Wilfred con Hiệu Trưởng đấy. Đừng dây vào nữa! Cậu hãy xin lỗi cậu ta trước khi còn có thể"
Hình như Lily nghe thấy lúc đầu tức giận còn cuộn chặt tay thành nắm đấm giờ đã thả lỏng khoanh tay trước ngực, mỉm cười chế giễu. Magaret nghe xong mắt nhìn cô ta càng khinh bỉ hơn
"Hoá ra là vậy. Vậy thì phải biết làm gương chứ. Nếu đã là con Hiệu Trưởng thì hãy suy nghĩ làm như thế nào để xứng với danh hiệu đó đi"
Bị nghe những lời mỉa mai từ học sinh mới trước mặt các bạn học. Cô tức tối rút một chiếc khăn giấy ở trong cặp, ra sức chà mạnh vào ghế Magaret.
Còn Magaret cười thoả mãn. Dám hỗn xược với Công Chúa đây là sai trái. Như này vẫn còn nhẹ.
Sau đó Lily lập tức đi nhanh ra ngoài lớp theo sau là hai cô bạn đáng khinh bỉ giống cô ta.
Trong lớp rất nhiều con mắt kinh ngạc và lo sợ thay đang nhìn cô. Cô chỉ nhún vai rồi ngồi xuống. Hilary cũng hết hồn vui sướng giơ ngón cái hướng cô
"Cậu thật lợi hại! Nhưng cũng nên cẩn thận cậu ta"
Ở góc bàn cuối lớp, một nam sinh đang lườm cô
"Hoá ra là học sinh mới!"
- - - - - - - - - - - - - - - - - -
Học hết buổi sáng, học sinh từ các lớp đổ dồn xuống căn tin nhận xuất cơm trưa. Magaret cũng cùng Hilary đi xuống, chợt Hilary dừng bước
"Magaret cậu đi trước đi, mình quên thẻ ăn rồi"
Nói rồi cô bạn con người đó chạy đi mất.
Đi gần xuống căn tin thì có người va vào cô nhưng vẫn đi tiếp
"Này!"
Cô quay người gọi con người đó
"Gì?" Hoá ra là "Hoàng Tử" gì đó ở lớp cô.
"Cậu va vào người khác không biết hai từ xin lỗi sao?"
"Vậy sao?"
Cái tên đó bước gần sát người Magaret, cô liền lùi lại một bước giữ khoảng cách cậu ta nói tiếp
"Sáng nay cậu va vào tôi cũng đâu có biết hai từ xin lỗi là gì?"
Cô hết lời liền ậm ừ
"Tại... Tại hôm nay tôi vội quá"
"Vẫn còn rất sớm. Hay là..." Cậu ta cúi người cho mặt mình bằng mặt cô "Hay là... Cậu cố tình để gây sự chú ý từ tôi? Chiêu này tôi gặp rất nhiều rồi. Cậu vẫn còn non lắm" cậu ta lắc đầu châm biếm
Mắt cô giật giật, thấy mặt cậu ta gần quá lại lùi về sau một bước
"Đồ thần kinh! Cậu đánh giá cao quá về bản thân mình rồi"
Magaret không ngại nói thẳng ra
"Cậu bớt diễn trò đi! Tôi không dễ bị mắc bẫy của cậu đâu"
Thật sự Magaret không chịu nổi tính cách cậu ta buột miệng phun ra
"Loài người các cậu thật kì quái!"
Sau đó đi nhanh về phía căn tin. Làm cho ai đó đứng ngốc tự hỏi
"Chẳng lẽ cậu ta không phải loài người chắc?"
Sau đó sực nhớ ra chưa bắt Magaret xin lỗi mình.
Magaret lấy phần ăn của mình đi vào một bàn trống đợi Hilary. Hilary cầm phần ăn ngồi đối diện cô
"Cái tên Hoàng Tử đó là ai vậy?"
"À cậu ấy là Kenneth Dylan, được mọi nữ sinh ngưỡng mộ nên đã đặt là Hoàng Tử"
Hoá ra là biệt danh! Tưởng thế nào chứ. Cô bĩu môi
"Kenneth là con người khó gần, đụng vào chỉ có khổ thôi. Những loại người như Lily và Kenneth thì cậu hãy tránh xa chớ nên dây dưa vào"
"Ờ..." Cô gật gật rồi cắm đầu ăn.
Mấy ngày sau không có Vivian ở đây, cô luôn ở một mình ăn thì mua đồ ăn ở ngoài, nhịn ăn mấy ngày cũng không sao. Về Lily cô ta không có hành động nào gì gọi là quấy rối. Còn cái tên ảo tưởng thì không thấy mặt mũi đâu.
Sáng cô đang ung dung từ cổng trường vào bởi vì hôm nay không có nắng. Hai tay cầm cặp sách để chìa khoá vào trong
"Bộp!"
Chiếc cặp sách của cô rơi xuống đất, sách vở cũng tung toé văng ra. Lại là cái tên thần kinh đó. Cậu ta đi như không có chuyện gì xảy ra.
"Này!"
Magaret gọi cậu lại mấy lần cũng không thấy quay lại, liền bước nhanh chắn lối đi.
Tâm trạng Kenneth có vẻ không được tốt, lạnh lùng ra lệnh
"Tránh ra!"
Cô không nói gì vẫn đứng lì ở đấy
"Tránh ra!" Keneth lại lặp lại
"Tôi - bảo - cậu - tránh - ra!"
Cậu gằn từng chữ
"Vậy cậu hãy nhặt cặp tôi lên trước đi"
Cô hướng mắt về chiếc cặp bị văng sách vở ra ngoài. Kenneth quay lại đứng gần chiếc cặp một phút sau lấy một chân đá mạnh chiếc cặp của Magaret văng ra xa. Sau đó Kenneth liếc Magaret lạnh lùng rồi bước đi tiếp.
Tức giận! Cô nắm chặt thành nắm đấm chạy nhanh giật cánh tay cậu ta lại quát
"Xin lỗi! Mau xin lỗi tôi!"
Kenneth nhếch nửa mép lạnh lùng
"Cậu bị câm à? Hay không hiểu tiếng người?" Cô nói tiếp
Mắt Keneth loé lên một tia chết người, tay cậu ta nắm chặt cổ áo cô nhấc cao ngang bằng mình, vì cậu ta quá cao nên khi bị nhấc lên chân cô có cảm giác rời khỏi mặt đất
"Vụ việc hôm nọ tôi gần như bỏ qua cho cậu vì cậu là học sinh mới nhưng cậu lại có vẻ không thích tôi làm điều này. Cậu đừng để tôi phải có cơ hội ra tay với cậu!"
Keneth lạnh lùng cảnh cáo rồi không thương tiếc vứt mạnh người Magaret xuống đất. Hai tay cậu ta đút trong túi quần lại tiếp tục bước đi.
Magaret trừng mắt nhìn cậu ta hận không thể đánh nổi tên con người đáng ghét đó. Bị đập mạnh xuống đất khuỷu tay và khuỷu chân cô đều bị xước da chảy máu. Định làm lành vết thương nhưng lại thấy rất nhiều người đang nhìn cô nên phải gắng gượng đứng lên, thu gọn sách đến một chỗ vắng người bắt đầu nhắm mắt lại.
Vết trầy xước trên da của cô bỗng mờ dần rồi biến mất không một vết sẹo, máu cũng không thấy một giọt. Loài Ma cà rồng chưa trưởng thành như cô chỉ biết làm một số phép thuật nhỏ lặt vặt như làm lành vết thương, làm khô người,... Chứ chưa thể biến thành dơi và có sức mạnh lớn như Vivian. Nên giờ cô cũng yếu như con người nhưng ít ra còn đối phó được một đứa con gái.
Khi Magaret bước vào lớp đã bị một giọng kiêu ngạo trêu chọc
"Hầy...! Có người bỏ cả mặt mũi, mặt dày đi gây sự chú ý từ Hoàng Tử của chúng ta nhưng tiếc là hôm nay tâm trạng Hoàng Tử không được tốt thế là người nào đó bị cậu ấy làm cho nhục nhã trước bao nhiêu con người, đếm cũng được hơn trăm người chứng kiến cảnh đó. Haha...! Hai cậu nói xem cậu ta thật đánh thương phải không?"
"Phải! Phải! Cậu ta thật đáng thương!" Hai cô bạn hay đi cùng Lily cười cười hùa theo
Cô mặc kệ ngồi vào bàn mình
"Magaret cậu không sao chứ?"
Hilary từ bàn sau cầm ghế lên ngồi cạnh cô lo lắng hỏi
Cô lắc đầu, tức giận mắng
"Cái tên hèn hạ đó không đáng làm con người!"
Hilary bịt miệng cô lại nói nhỏ
"Cậu ăn nói cẩn thận vào, Lily cậu ta nghe thấy sẽ đi mách lẻo với Kenneth không những thế còn thêm mắm thêm muối. Lúc đấy thì cậu chết chắc!"
"Không chết được! Tôi vẫn còn sống được mấy trăm năm nữa! Cậu ta thử động vào người tôi xem!!"
Lời cô nó ra cũng đều là sự thật cả nhưng cô bạn con người nghĩ cô đùa nên đã lo lắng khuyên nhỏ
"Đến lúc này cậu đừng có đùa được không? Lily hình như nghe thấy cậu nói rồi. Cậu hãy bảo toàn tính mạng đấy!"
Quả nhiên cô ngước nhìn Lily thấy bộ mặt đầy âm mưu và nguy hiểm. Cô cảm giác có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra, theo phản xạ tự nhiên cô nuốt ực một tiếng nước bọt.
Giờ ăn trưa không thấy động tĩnh. May quá! Cô thở phào nhẹ nhõm... Mà khoan! Sao cô lại như vậy? Chẳng lẽ do cô sợ con người kia? Không! Xàm quá!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.