Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 124: Là chú mày đúng, anh sai




Từ lúc Bắc Ni gọi điện đến, Vưu Kiện đã có linh cảm không lành. Cho tới khi cấp tốc chạy đến Camouf, anh mới biết là mọi chuyện còn tệ hơn như thế.
Đến tận bây giờ, anh vẫn không biết số bạch phiến ở trong kho là từ đâu ra nữa. Lúc ấy tinh thần cũng ít nhiều hỗn loạn, sau đó gặp chuyện của Âu Dương Kiều Vỹ khiến anh không còn bình tĩnh nổi.
Đầu óc trở nên bần thần, ai nói gì cũng không nghe không đáp.
Suốt quãng đường ngồi trên xe cảnh sát, Vưu Kiện không hé môi một lời nào. Khuôn mặt luôn cúi thấp, thần sắc bấn loạn bàng hoàng khiến cho những viên cảnh sát ngồi xung quanh chỉ có thể im lặng.
Khi vào tới phòng thẩm vấn, Vưu Kiện mới có chút nhận thức.
Ngọn đèn leo loét trên đầu rọi xuống từng khớp ngón tay trắng nhợt của Vưu Kiện. Anh thả lõng hai bàn tay trên bàn, duy trì tư thế cúi mặt.
Trong phòng rất tĩnh lặng, không lẫn bất kỳ tạp âm nào.
Vưu Kiện nặng nề thở ra từng đợt, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm xuống mặt bàn lạnh lẽo, chỉ nhìn thấy luồng ánh sáng phía trên hắt xuống, chói mắt.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng định thần.
Không lâu sau đó, cửa phòng bật mở, có tiếng bước chân đi vào, không nhanh không chậm.
Vưu Kiện không ngẩng đầu, im phăng phắc.
Người kia bước tới, ngồi xuống ở đối diện. Người này bận một bộ quần áo bình thường nhưng vô cùng chỉnh tề. Cậu còn trẻ, khoảng chừng hơn hai mươi một chút, nhưng đôi mắt lại sắc bén và thông minh.
Thấy Vưu Kiện không có phản ứng nào từ khi mình bước vào đến giờ, cậu chủ động lên tiếng: “Xin chào, tôi là Nguyên Tuấn.”
Vưu Kiện không đáp lại, nhưng ánh mắt có phần sa sầm. Anh biết người này vào đây để làm gì, nhưng anh chán ghét việc phải trả lời những thứ mà anh chưa từng nhúng tay vào.
Nguyên Tuấn lồng hai bàn tay đặt trên bàn, quan sát người đàn ông đối diện giây lát mới điềm tĩnh nói tiếp:
“Chắc hẳn anh đã biết đang vướng vào tội gì rồi đúng không? Trước mắt chúng tôi chỉ có thể khẳng định anh tàng trữ chất cấm trái phép, còn về việc buôn bán nó hay không chúng tôi vẫn còn đang điều tra.”
Nguyên Tuấn dừng lại một chốc, mắt không rời khỏi Vưu Kiện, cong môi lên nói: “Anh là Vưu Kiện?”
Vưu Kiện vẫn như cũ không nói một lời nào.
Trong phòng ngoài anh ra chỉ còn mỗi Nguyên Tuấn. Nhưng trong một phòng khác thì có thêm vài người, bọn họ đều nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, chẳng ai chịu được thái độ khó chấp nhận của Vưu Kiện.
Có người cọc cằn mắng một tiếng.
Có người lại chỉ hậm hực không nói lời nào.
Nguyên Tuấn là người bình tĩnh nhất. Cậu hít nhẹ một hơi, phòng thẩm vấn rất lạnh, nhưng nhiệt độ trên cơ thể của Vưu Kiện mới là thứ làm cho cậu kinh ngạc.
Khi vừa chạm tay lên bàn tay của Vưu Kiện, Nguyên Tuấn liền giật mình thu về.
Nhiệt độ cơ thể của người này sao có thể lạnh đến vậy?
Lúc này, Vưu Kiện bỗng ngước mắt lên. Đôi mắt màu tím huyền bí ấy nhìn thẳng vào Nguyên Tuấn, không hề sợ sệt lo lắng, ngược lại rất có tinh thần áp đảo đối phương.
Nguyên Tuấn lần đầu tiên nhìn thấy một người như anh, áp lực từ đôi mắt ấy không bình thường chút nào.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu tiếp lời: “Tôi vừa hỏi anh rồi, anh cũng nên trả lời cho phải phép một chút đi.”
Thế nhưng chẳng ai đưa cho cậu câu trả lời thỏa đáng nhất.
Vưu Kiện trầm mặc nhìn chằm chằm vào Nguyên Tuấn, làm cho sống lưng cậu nhất thời lạnh toát, như có một con trùng lớn bò trườn từ dưới lên trên.
Đây là cảm giác quái quỷ gì vậy?
Cậu chưa bao giờ trải nghiệm nó.
Ánh mắt sắc bén vững vàng lúc này dần biến mất. Nguyên Tuấn thầm hít vào một hơi nữa mới gằn giọng: “Tội tàng trữ chất cấm trái phép sẽ bị lãnh án tù là—“
“Tôi không tàng trữ.”
Giọng nói trầm khàn bất ngờ cất lên, phá vỡ không gian tĩnh mịch ngột ngạt từ nãy đến giờ.
Nguyên Tuấn im lặng nhìn anh, hồi sau nhíu mày nghiêm túc nói: “Anh có biết người nào tên Charles Ellis không?”
Vưu Kiện lãnh đạm nhìn Nguyên Tuấn, tựa hồ suy nghĩ một chút mới đáp: “Không quen.”
Thông qua ánh mắt cùng giọng điệu của anh, Nguyên Tuấn cảm thấy người này không nói dối. Nhưng cậu cũng chưa vội vàng tin tưởng lời nói từ một nghi phạm.
“Trước mắt anh chính là nghi phạm lớn nhất trong vụ việc tàng trữ chất cấm này, cho nên chúng tôi cần phải tạm giữ anh ở lại đây, tiếp tục thẩm vấn cho đến khi mọi chuyện được sáng tỏ. Tôi hy vọng là anh sẽ cùng hợp tác với chúng tôi.”
Nguyên Tuấn lạnh giọng cảnh cáo: “Tôi nghĩ anh cũng sẽ hiểu được những bất lợi nếu như chống đối lại chúng tôi, đúng không?”
Vưu Kiện dời tầm mắt, nhìn vào vách tường đối diện, không đáp nửa chữ.
Thái độ ngang tàng này làm cho Nguyên Tuấn thường ngày điềm tĩnh cũng phải nhất thời bực dọc.
Nhận thấy tạm thời chưa tra hỏi thêm được gì, Nguyên Tuấn đứng dậy, rời khỏi phòng thẩm vấn. Lúc bước vào phòng họp, có vài người đi đến, đưa cho cậu xem qua những hồ sơ mới điều tra được.
Hình ảnh được ghi chép trong CCTV của Camouf, gần nhà kho. Video quay lại vào khoảng mấy ngày trước, lúc hơn mười một giờ đêm.
Nguyên Tuấn trầm mặc ngồi xem một lúc lâu, đến khi trong đoạn video có xuất hiện một bóng đen che kín mặt mũi, mở cửa phòng kho. Tầm năm phút sau, tên đó nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Nguyên Tuấn hỏi trợ lý của mình: “CCTV đặt ở đâu? Nếu là có người hãm hại chắc chắn phải tìm hiểu kỹ ở đây rồi mới dám làm việc này chứ.”
Trợ lý Trần nói: “Thật ra CCTV này được cài đặt ở chỗ rất hiểm, nếu không tìm kỹ thì chẳng thể nhận ra được. Có lẽ người đặt nó cũng có tâm cơ lắm, tiếc là bị tụi em đánh hơi ra rồi.”
Nguyên Tuấn tì mặt lên bàn tay, ngẫm nghĩ một chút.
Hóa ra tên họ Vưu này cũng không phải dạng vừa gì cho cam. Nhưng lần này hắn ta để bản thân bị hãm hại thì có hơi sơ suất quá rồi.
Hoặc là kẻ này là kẻ hắn tin tưởng lắm nên mới như vậy.
Nhưng nếu đã tin tưởng thì hẳn phải biết có camera giám sát ở vị trí này rồi chứ?
Nguyên Tuấn nhíu mày, trong lòng thay đổi suy nghĩ.
Hoặc là Vưu Kiện chưa từng tin tưởng ai bao giờ.
“Còn người đi theo anh ta thì sao?”
Trợ lý Trần ngẩn ra giây lát mới sực nhớ: “À, hắn ta khai mình tên Bắc Ni, đã theo chân Vưu Kiện từ rất lâu rồi, gần như được Vưu Kiện cưu mang dạy dỗ từ lúc còn đi học. Sau khi nói chuyện, em cảm thấy tên này rất trung thành.”
“Ngoài những chuyện này ra thì còn gì khác không?”
Trợ lý Trần nghĩ ngợi: “À, suýt nữa thì em quên mất, hắn có nhắc đến một người từng đến Camouf giải khuây với tư cách là khách VIP. Người này họ Mộc, tên Mộc Lục Hà. Lần đó có gây sự với vệ sĩ của quán bar vì vệ sĩ đã không cho hắn sử dụng bạch phiến.”
Nguyên Tuân ngồi thẳng người dậy: “Vệ sĩ cấm người họ Mộc sử dụng chất cấm à?”
“Phải.” Trợ lý Trần gật đầu rồi nói tiếp, “Nếu như lời nói của Bắc Ni là thật thì Vưu Kiện lần này vô can, có kẻ đã hãm hại anh ta. Em đã điều tra quán bar này rồi, xây dựng cũng không ít năm, khoảng sáu năm đổi lại. Từ lúc mở ra đến giờ chưa từng dính một tin xấu nào, bạo lực hay mại dâm đều không có, được xem là sạch sẽ. Chỉ có lần này dính vào chất cấm.”
Nguyên Tuân nhìn đống hồ sơ trên bàn, có hơi nhức đầu. Cậu vuốt vuốt huyệt thái dương, phất tay với trợ lý Trần, muốn người đó đi ra ngoài.
Trợ lý Trần đi rồi, Nguyên Tuân mới mở mắt, lật giở từng trang hồ sơ mà xem xét.
Việc bắt giữ người buôn bán chất cấm không còn là chuyện lạ nữa, nhưng dạo gần đây tổ điều tra đang theo dõi một đường dây buôn bán chất cấm lớn nhất nhì cả nước, cho nên tất cả vụ râu ria đều bị liệt vào tình nghi, điều tra cặn kẽ.
Sau khi nói chuyện với Vưu Kiện lẫn trợ lý Trần, Nguyên Tuân cảm giác anh không liên quan đến người tên Charles Ellis kia. Khả năng bị vu khống hãm hại vẫn cao hơn, nhưng bây giờ chưa thể khẳng định được gì.
Charles Ellis…tên khốn này!
Nguyên Tuân ngả người ra sau ghế, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi. Nhưng chưa được bao lâu, cậu lại thình lình bật dậy, gọi cho trợ lý Trần.
Đầu dây vừa kết nối, cậu liền ra lệnh: “Điều tra Mộc Lục Hà cho tôi.”

Vưu Kiện bị giam giữ đến ngày thứ tư, việc điều tra chỉ mới tới một nửa.
Chuyện anh có trong sạch hay không vẫn còn là một ẩn số.
Mặc dù Nguyên Tuân trong lòng đã phần nào tin tưởng hơn vào phán đoán của mình, nhưng cậu vẫn muốn vạch trần tất cả, đưa ra ánh sáng một lượt mới thỏa mãn.
Bốn ngày trời bị giam giữ, thần sắc trên mặt Vưu Kiện có chút mệt mỏi.
Chưa nói đến Vưu Thần từ lúc biết chuyện đã sửng sốt đến mức nào. Công việc ở Vamlice còn rất nhiều nhưng y đều giao lại cho các bộ phận khác tùy ý xử lý, một mặt dồn tâm sức vào vụ của Vưu Kiện.
Hôm Vưu Thần đến tìm gặp cảnh sát, y chẳng thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi bọn họ điều tra ra lý lẽ.
Đôi khi tiền bạc cũng không thể cứu vãn được những chuyện này.
Vưu Thần trở về nhà, áp lực như đè nặng trên đôi vai. Cùng một lúc mà có biết bao nhiêu chuyện tồi tệ xảy ra, khiến đầu óc của y như quả bom châm ngòi, muốn nổ tung.
Sau khi Vưu Quán Thanh mất, Vưu Thần đã phải đối mặt với rất nhiều chuyện, từ công việc đến gia đình, tất tần tật đều đè trên vai y. Bên cạnh còn có chuyện của Vưu Chiếu Hy. Dù nhiều năm trôi qua, Vưu Thần vẫn luôn tin tưởng rằng cậu chưa chết, vẫn còn sống ở một nơi nào đó mà y chưa thể tìm ra được.
Bỏ ra thật nhiều công sức, rốt cuộc y cũng đổi lại được một Vưu Viễn Vọng mang trong mình dòng máu của hai người, mang theo tình yêu này đi đến tận cùng trời đất mới thôi.
Bây giờ Vưu Kiện xảy ra chuyện, có lúc Vưu Thần nghĩ mình đã bị bức đến điên. Nhưng y biết rõ, mình không thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện của loài người được. Dù cho có thật nhiều tiền bạc cũng không cách nào khiến mọi thứ dễ dàng hơn.
Lúc Vưu Thần cùng Phong Túc Vi đến thăm Vưu Kiện, hai người mới nhận ra sắc mặt đối phương đã nhợt nhạt đi rất nhiều.
Mấy hôm nay Vưu Kiện không ăn không uống, tinh thần tụt dốc không phanh, cảm giác quẫn bách đến bất lực cứ xoay tròn trong lòng làm cho anh không biết phải làm sao.
Vưu Kiện đi ra, ngồi xuống chiếc ghế, ngước mắt lên nhìn Vưu Thần và Phong Túc Vi qua tấm kính.
Vưu Thần sắc mặt lãnh đạm nhìn anh hồi lâu mới nói: “Đợi vài ngày nữa thôi. Phía bên anh đã tìm ra được một đứa liên quan, là Khương Vệ Tôn. Em có quen nó không?”
Khương Vệ Tôn?
Đầu mày Vưu Kiện chau chặt lại, ánh mắt tràn ngập căm phẫn. Anh không kìm chế đấm tay xuống mặt bàn một cái.
“Mẹ kiếp! Lại là nó nữa à?”
Vưu Kiện nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận từ trước không thẳng tay giết chết nó thì sẽ không phiền phức như vậy.
Thấy phản ứng dữ dội của Vưu Kiện, Vưu Thần cũng không sửng sốt chút nào, trầm lặng như cũ.
Dợi cho Vưu Kiện bình tĩnh lại, Vưu Thần nói tiếp: “Hiện tại nó đang bị cảnh sát điều tra rồi, đứa chủ mưu sẽ sớm lộ diện thôi. Ở Vamlice còn nhiều việc, anh đến thông báo vậy thôi, nhớ giữ sức khỏe.”
Nói rồi y đứng dậy, có ý rời đi.
Nhưng Vưu Kiện lập tức đứng dậy theo, hai bàn tay bám lên cửa kính, vội vã hỏi: “Anh, anh có biết tin gì về Kiều Vỹ không? Em ấy thế nào rồi? Có ổn không? Đã tỉnh lại chưa?”
Phong Túc Vi đứng bên cạnh khẽ liếc nhìn Vưu Thần một cái, định nói đỡ một câu thì đã sớm nghe giọng nói lãnh khốc của y vang lên:
“Chú nghĩ anh sẽ quan tâm đến một đứa đã gián tiếp hại em trai của mình hay không?”
Vưu Kiện nhất thời sững ra.
Vưu Thần sắc mặt sa sầm nhìn đối phương, lạnh nhạt nói: “Đừng nghĩ anh không biết chuyện gì. Vì hiềm khích với Khương Vệ Tôn mà bây giờ xảy ra chuyện tàng trữ chất cấm này. Nhưng từ đâu lại sinh hiềm khích? Còn không phải vì Âu Dương Kiều Vỹ sao? Vưu Kiện, anh không cấm chú yêu đương, nhưng cũng đừng rước họa vào người mình. Người nào đáng sống hẵng để sống.”
Lời y nói ra vô cùng rõ ràng rành mạch lại không kém phần lạnh nhạt. Dường như đây là tâm sự trong lòng của y từ rất lâu rồi, đến khi áp lực đè nặng, y mới nhất thời bộc phát.
Vưu Kiện ngây ra vài giây nhìn Vưu Thần, rất lâu sau mới gằn giọng cãi lại: “Anh sai rồi! Kiều Vỹ không liên quan đến chuyện này. Em ấy hoàn toàn vô tội, anh có hiểu không? Anh có thể tìm kiếm người chết ba năm thì tại sao em lại không được yêu chứ? Em đã thật lòng muốn nhờ anh, cũng vì em rất lo lắng, lo lắng đến phát điên lên được! Anh thế quái nào mà hiểu được những chuyện này chứ!!!”
Nghe thấy giọng nói phẫn uất truyền ra ngoài, làm cho Vưu Thần chết lặng một chỗ.
Phong Túc Vi ở bên cạnh cũng sửng sốt không nói nên lời.
Vì đây là lần đầu tiên Vưu Kiện dám cãi lại lời của Vưu Thần. Hơn thế, anh còn lớn tiếng và đem cả nỗi đau của y ra so sánh với nỗi đau của mình.
Vưu Thần không mở miệng phản kháng, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt giận dữ kia.
Bao nhiêu năm trời hai anh em đều sát cánh bên nhau, nhưng bây giờ người kia vừa mới lớn giọng cãi lại lời của y, chỉ vì một người mà anh yêu.
Y không hề cố ý trách cứ Âu Dương Kiều Vỹ, nhưng y không cách nào chấp nhận thái độ này của Vưu Kiện.
Đầu mày dần dãn ra.
Vưu Thần như đang kìm nén phẫn nộ bên trong, ngoài mặt lạnh nhạt đáp lại: “Phải, là chú mày đúng, anh sai.”
Dứt lời, Vưu Thần liền quay lưng rời khỏi đó. Chỉ còn mỗi Phong Túc Vi nán lại, vì bứt rứt trong lòng. Đợi khi bóng dáng của người kia khuất khỏi tầm mắt, Phong Túc Vi mới quay qua nhìn Vưu Kiện, trách cứ:
“Anh đừng có nóng nảy nữa đi! Anh không biết Vưu Thần cũng rất lo lắng cho anh hay sao? Em nói cho anh biết, Vưu Thần đã đến nhà của họ rồi nhưng đã bị họ đuổi về. Vưu Thần có bao nhiêu kiêu hãnh anh cũng thừa biết rồi đấy. Anh nghĩ xem vì ai mà anh ấy phải làm chuyện khó chấp nhận như vậy?”
Vưu Kiện sững người nhìn Phong Túc Vi, hai cánh tay cũng buông lõng ở hai bên.
Bên tai ong ong không nghe rõ âm thanh nữa.
Anh Cả…đã đến nhà của Kiều Vỹ?
Phong Túc Vi vẻ mặt đau lòng nhìn anh, cũng hiểu vì sao anh lại nóng giận như vậy nhưng cũng không thể lớn tiếng với Vưu Thần được.
Tính cách Vưu Thần, nếu ai hiểu sẽ yêu thương y cực kỳ.
Luôn thầm lặng hy sinh mà có ai biết chứ?
Vưu Kiện nhíu chặt mày: “Anh ấy…đã làm vậy sao?”
Phong Túc Vi nén tiếng thở dài: “Ừ, em không nói dối đâu. Anh phải biết Vưu Thần nể mặt anh đến mức nào mới chưa động tay với Kiều Vỹ đấy. Tính của anh ấy lãnh khốc, có bỏ qua cho ai bao giờ? Vưu Thần không động tay cũng vì đó là người anh yêu thật lòng cả thôi.”
Nói rồi cô quay mặt nhìn ra hướng cửa đi, vội vã nói: “Thôi, em phải đi rồi, không anh ấy sẽ lại bực bội nữa. Sau khi ra khỏi đây, anh nên xin lỗi anh ấy đi.”
Vưu Kiện nhìn theo bóng dáng của Phong Túc Vi. Cánh cửa đóng lại, cả người mệt mỏi ngồi sụp xuống ghế.
Vưu Kiện trừng mắt nhìn xuống mặt bàn thủy tinh, không lâu sau thì ôm lấy đầu mình.
Một cảm giác áy náy từ đáy lòng dâng lên, chèn ép trái tim. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.