Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 8: Vi Vi




Hứa Liên Chi ngồi vắt chân lên ghế, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tuyệt đẹp.


Chevell Albaric, Tổng giám đốc KING, vẻ ngoài yêu nghiệt, tóc vàng mắt xanh, lại là một người đàn ông nho nhã dịu dàng, hơn nữa lại độc thân, cũng chưa từng dính phải tin đồn với bất cứ ai. Quả thật là cực phẩm nhân gian.


Nam nhân này, ả định rồi.
Hứa Liên Chi nhàn nhã nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt phiêu đãng nhìn ra bên ngoài.


Phong Tiểu Vân loay hoay sửa cái máy pha cà phê mà khi nãy cô nhân viên mới bấm lung tung. Chợt bị Tiểu Lan bên cạnh huých một cái vào hông, lại nghe thấy cái giọng hò hét của cô nhân viên mới, Phong Tiểu Vân mới ngước mắt lên nhìn.


"Một White nhé người đẹp!" Al tươi cười. Dáng người hắn phong trần lại nho nhã, cao lớn nhưng không chèn ép khí chất người khác, ánh mắt rạng ngời. Hắn nhìn thẳng vào Phong Tiểu Vân, làm cô thoáng bối rối.


Phong Tiểu Vân cẩn thận bưng cốc cà phê đặt xuống trước mặt hắn, tiện tay kéo cái ghế ngồi ngay xuống.


'Al!' Cô gật đầu, hai bàn tay chậm rãi làm vài cái khẩu hình.


Khóe mắt Al lóe lên vài tia quỷ dị, thoắt cái lại bình thường. Hắn quyến rũ vắt chéo cặp chân dài của hắn, khiến các thiếu nữ chung quanh đồng loạt nuốt nước bọt.


"Khách sáo quá đấy, Scarlet!" Giọng nói ma mị vang lên, bao con tim thiếu lữ chết thêm một lần nữa. Sợ rằng nếu không có cô ở đây, những nữ nhân này sẽ bâu vào xâu xé hắn mất.


Lặng lẽ liếc mắt quanh quán cà phê, Phong Tiểu Vân lắc đầu cười. Chỉ cần ở đâu xuất hiện trai đẹp, chỗ đó trở nên náo loạn lạ thường. Khi trước Quan Thượng Phong tới đây cũng vậy, giờ vẫn thế.


Chỉ là thật tiếc, tên yêu nghiệt trước mắt cô lại đẹp trai hơn Quan Thượng Phong nhiều.


Al đang khuấy lớp bọt màu kem phía trên lớp cà phê, ngẩng đầu thấy cô nhìn mình dò xét như vậy, không kiềm được bật cười.


"Mặt anh dính gì sao?"


Phong Tiểu Vân lắc đầu, lại nhìn quanh cửa hàng thêm một lần nữa, và giật mình khi nhìn thấy Quan Thượng Phong. Hắn đang đứng ngay trước cửa ra vào nhìn Al.


'Xem ra anh có bạn đến tìm. Thong thả nói chuyện, em đi trước.' Phong Tiểu Vân huơ huơ tay, phủi tạp dề đứng dậy.


Quan Thượng Phong bước vào, vừa vặn tông trúng cô, thế nhưng chỉ thấy Phong Tiểu Vân lảo đảo, rồi ngã phịch xuống đất.


"Không sao chứ?" Quan Thượng Phong vẫn đứng đó, bàn tay đưa ra đỡ cô lại là của Al.


Cô lắc đầu. Tên này, quả thực giống y nguyên tác. Trong nguyên tác, hắn là người lạnh lùng, không đến mức vô tình, nhưng nếu là người không quen biết với hắn, hắn sẽ không giúp.
Hơn nữa, hắn là nam chủ đầu tiên quen biết Hứa Liên Chi, cũng là một trong những người ép Phong Nhã Vân cô phải chết.


Tránh đi vẫn tốt hơn!


Phong Tiểu Vân cúi gập người cảm ơn Al, rồi quay lại đưa tay làm động tác mời chào Quan Thượng Phong.
Đây chính là tác phong của The Unique, sự chuyên nghiệp trong từng chi tiết nhỏ.


Hắn thản nhiên đi lướt qua người cô, bước tới quầy order. Phong Tiểu Vân cũng thuận cớ tiến vào quầy pha chế, lại cắm cúi không ngừng.


Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa tách cà phê bốc khói nghi ngút, tao nhã đặt xuống bàn. Còn hai nam nhân trước mặt, ngoài trò đấu mắt ra tất thảy nhàn rỗi.


"Không ngờ có duyên như vậy, Albaric." Quan Thượng Phong mở lời, bàn tay nhấc ly cà phê đưa lên miệng thổi thổi.


"Phong, hân hạnh!" Al nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, áo khoác tùy tiện vứt sau lưng, trong mắt người khác hóa thành quyến rũ.


Quan Thượng Phong liếc mắt về phía quầy pha chế, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Không biết rằng cậu để ý người như vậy!"


Al bật cười, ánh nhìn xuyên thấu người Phong Tiểu Vân, khiến cô bất giác rùng mình.


"Albaric, xuất thân cô ấy có vấn đề, hơn nữa lại là người khuyết tật." Quan Thượng Phong bình tĩnh nói, sắc mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi.


Quan Thượng Phong thật không tin, tên nhóc ngày xưa quấn quít theo hắn, lại có thể động tâm với một người câm.


Al híp mắt nhìn hắn, bàn tay với lấy cái áo, nhỏ giọng, "Phong, cậu không hiểu, mãi mãi không thể hiểu."


Đúng, chính hắn còn không hiểu, vì sao bản thân lại yêu thương một bóng hình đến vậy.
Cho dù đây là thân phận giả mà cô tạo ra, hắn cũng nguyện ý bên cô suốt đời. Có chăng, cũng vì đã lâu không có người sưởi ấm tim hắn, kể từ ngày mẹ hắn mất.


Phong Nhã Vân gọi điện cho thư kí, nhắn bảo cô sắp xếp lịch trình. Tối nay cô không lên công ti.


Đứng trước ánh đèn mờ ảo cùng tiếng nhạc xập xình của Viral Bar, chốn náo nhiệt nhất trong thành phố, Phong Nhã Vân khe khẽ thở dài. Nếu không phải Tiểu Lan nhất quyết kéo cô đi bằng được, còn nói ít nhất phải được hưởng hoan lạc chốn phàm trần, có khi cả đời cô cũng chưa bước chân vào đây.


Cô thích yên tĩnh, thích sạch sẽ, nhưng có vẻ đêm nay không như mong muốn rồi.


Phong Nhã Vân lách người qua quầy Bar, đặt mình ngồi xuống, gọi ngay một ly Ice Wine, nhẹ nhàng nhấm nháp. Cô không uống được nhiều rượu, thế nên không dám làm liều.
Tiểu Lan hò hét điên cuồng, thỉnh thoảng va vào người cô, rồi nhanh chóng đứng dậy, hòa vào dòng người hưởng vui thú.


Bên trong góc phòng, một cặp mắt sáng quắc nhìn về phía cô.


Vương Tử Thao gật đầu ra hiệu thuộc hạ cho lui, thì thào với nam nhân tóc nâu bên cạnh vài câu, phủi áo đứng dậy, tay cầm ly Brandy sóng sánh đầy mê người.


Vi Vi của hắn, tới rồi sao?


Mấy hôm trước hắn âm thầm điều tra, phát hiện Vi Vi của hắn chính là con gái độc nhất của Phong Gia Đằng, người thừa kế tập đoàn Khải Hoàn và chuỗi tài sản nhà Phong thị, sau tai nạn trượt cầu thang 5 năm trước trí não bị đình trệ, trí nhớ thì hoàn toàn dừng lại vào năm 10 tuổi. Hắn không biết cô vì chuyện gì mà tạo hồ sơ giả, chỉ biết rằng kế hoạch của cô đã để lại một sai lầm lớn, chính là hắn.


Nếu hồ sơ đó là thật, vậy 5 năm trước khi cứu hắn cô đã không có ánh mắt lạnh lẽo vô tình như vậy.


Nếu hồ sơ đó là thật, vậy thì tại sao cô lại nói mình bị câm, khi mà lúc nãy hắn vừa nhìn thấy cô quoắc tay kêu một ly Ice Wine.


Vi Vi của hắn, thật sự thú vị a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.