Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 70: Phản diện (1)




Phòng khách chính diện, trước ghế số pha một kẻ bị cưỡng ép quỳ xuống, thần sắc sợ hãi, tóc tai đã sớm tán loạn, hai tay cùng chân trói chặt bằng dây thừng lớn. Hắn càng giãy giụa, dây thừng siết hắn càng chặt. Hắn thở hổn hển, nhìn lên những kẻ đang ngồi trên sô pha, ánh mắt vờ bất định.


"Trịnh quản gia, tôi thật sự không có. Tôi không biết gì hết. Ông thực sự hiểu nhầm rồi!"


Phong Nhã Vân nhìn người kia lâm vào tình cảnh hiện tại vẫn điên cuồng chối cãi, cười khẽ. "Đừng truy vấn nữa, hắn ta không nhận đâu!"


Người kia ánh mắt long lanh, dường như muốn mở miệng nói lời tạ ơn, nhưng bị câu sau của cô đánh gãy.


"Hắn là nội gián của Quan Thượng Phong."


Toàn bộ người trong phòng khách vì lời này làm cho choáng váng, Phong Gia Đằng nhanh chóng khôi phục thần thái, khó tin hỏi lại: "Nha đầu, chuyện này con xác thực?"


"Nếu không tin thì mọi người xem bên vai trái của hắn, cách ở xương quai xanh bốn centimet về phía trên, sẽ có một chữ Quan màu đỏ. Đây là ấn ký hạ nhân Quan gia. Bọn họ không để lộ ngực trần, nên ấn ký này không được biết đến rộng rãi.


Dù sao cũng là dấu hiệu đặc thù của gia tộc, sao có thể ở bên ngoài tùy tiện phơi bày.


Người kia càng lúc càng hoảng loạn, hung ác trừng mắt nhìn cô. Phong Nhã Vân không ngần ngại hướng hắn nhún vai, tựa mình vào lòng Al thoải mái nhìn hắn bị vạch trần.


Không nhờ chuyện này cô cũng suýt quên mất hắn, một nhân vật tay sai quan trọng trong nguyên tác.


Trịnh lão kiểm tra theo đúng lời Phong Nhã Vân vừa nói, công khai vạch ra dấu chữ Quan màu đỏ tươi, đỏ như tia máu trong mắt hắn bây giờ.


"Muốn biết tôi vì sao bắt được anh sao?" Phong Nhã Vân đem video thu được chiếu trước mặt hắn, chân chính để hắn nhìn thấy bóng dáng lén lút thập thò của mình, khoé miệng càng lúc càng dâng cao.


"Còn về ấn ký kia, anh muốn biết, tôi càng không cho anh biết." Cô cười rạng rỡ, đem vẻ thống hận trong mắt hắn lưu vào, cực kỳ thoả mãn.


Người này nguyên bản là Ngạo Thiên, là tên phục vụ cô đã từng cưu mang ở bữa tiệc Quan gia ngày đó. Hắn trong nguyên tác là một trong những tay sai đắc lực của Quan Thượng Phong, sau này được hắn cử đi giám sát nhất cử nhất động của Hứa Liên Chi, tạo nên nhiều tình tiết ngặt nghèo sau này.


Chuyện ấn ký, tất nhiên cũng là nhờ đọc nguyên tác.


Ngạo Thiên hắn bẩm sinh rất kiêu ngạo, cái tên này do hắn tự mình nghĩ ra rồi lấy làm của mình. Hắn đối với Quan Thượng Phong nhất mực trung thành, sai đâu đánh đó, không hề có ý định đảo chính, nên Phong Nhã Vân không ngoài ý muốn đem chuyện này đổ lên đầu Quan Thượng Phong. Nếu hắn không ra lệnh, Ngạo Thiên làm sao dám động thủ?


Nhưng chuyện tin tức này đối với Quan gia không có lợi cũng không hại, Phong Nhã Vân nghĩ không ra mục đích hắn làm vậy là có nghĩa gì.


"Trịnh quản gia, phiền chú đem hắn nhốt lại hộ cháu, tìm cách để hắn tự mình thừa nhận việc này. Nếu hắn không chịu..." Phong Nhã Vân nghiêng đầu nói nhỏ vào tai lão, "...chú đem Quan Thượng Phong ra làm bia chắn, nhất định sẽ hiệu quả."


Ngạo Thiên đối với Quan Thượng Phong cung kính như trung khuyển, không thể chấp nhận chủ tử vì mình làm những chuyện điên rồ, bị người khác hãm hại, nếu đem ra hù doạ hắn, hình như cũng có chút vui.


Nghĩ đến đây Phong Nhã Vân cười sâu hơn một chút.


Cô đối với Quan Thượng Phong nhiều hơn một chữ thù, bất kể là trong nguyên tác hay hiện giờ hắn đều làm rất nhiều chuyện khiến cho cô phải lâm vào đường cùng. Chuyện hạ thuốc chưa tra ra thủ phạm kia, Phong Nhã Vân lại một mực tin rằng hắn như thế nào cũng sẽ chen một chân.


Phong Nhã Vân cẩn thận nghĩ lại, nếu chuyện mỏ khoáng sản bị bại lộ, ai sẽ là người thu được lợi nhiều nhất?


Đương nhiên theo tình hình hiện tại, Tư Mã gia cùng Phong gia được tính là có lợi nhất. Cổ phiếu vẫn không ngừng tăng, giá đặt cọc khu dân cư càng lúc càng cao, nghe phong thanh Thanh Di hắn cũng đang chuẩn bị sản xuất một lô hàng các máy móc khai thác khoáng sản. Lại nói về các điều khoản hợp đồng lúc trước, nếu vịnh Ngân Long tiếp tục phát huy như hiện tại, lợi nhuận về sau luôn rót vào túi Phong Nhã Vân.


Chết rồi. Lại quên mất một kẻ khác. Phong Vũ. Người chú thân yêu.


Hợp đồng ký kết giữa các nhà đầu tư, thoả thuận quyền lợi cũng như điều kiện hai nên, các khoản bên trong đều được Phong Nhã Vân thay mặt đại diện, trên tinh thần vẫn là Phong gia đứng tên. Nếu Phong Vũ vẫn còn là thành viên Phong gia, hắn hoàn toàn có thể thay đổi bản hợp đồng.


Al nhìn cô đột nhiên hoảng loạn, lo lắng: "Có chuyện gì sao?"


Chỉ thấy mặt cô càng lúc càng trắng, vội vàng bỏ đi, hắn không nhiều lời, theo ở phía sau làm cu li.


"Phong Nhã Vân, cháu sao lại ở đây?" Quan lão gia chống gậy đi ra ngoài tiếp, người này đến Phong Gia Đằng cũng không tùy tiện đắc tội. Cô vừa chạy một mạch đến đây, xác thực hành động lỗ mãng.


"Quan lão gia." Phong Nhã Vân cúi người chào, tầm mắt chuyển đến nam nhân phía sau, thấy người kia đáy mắt kinh ngạc, cô nháy mắt thở dài. Có lẽ hắn không nghĩ cô trực tiếp đến đây, lại với tốc độ nhanh như vậy, cử chỉ hắn bây giờ có hơi lúng túng, nhưng rất nhanh khôi phục được.


Quan lão gia thân làm trưởng bối, đã sớm nhìn quen thái độ của hậu bối. Vừa rồi tuy Phong Nhã Vân chào ông thực quy củ, không có nửa phần giả tạo, nhưng ông nhìn ra được bộ dạng cô có hơi khẩn trương, tầm mắt cũng không dừng lại trên người ông.


Liếc nhanh về phía sau, Quan Việt Bân không khỏi thở dài. Ông rõ tính cách con cháu trong lòng bàn tay, trong lòng không biết rằng vì sao Phong Nhã Vân lại trực tiếp đến tìm cháu ông Quan Thượng Phong, nhưng ông không để tâm ý mình thất thần được lâu, hướng cháu mình gọi sang.


Chỉ sợ cháu ông đã lén lút làm ra gì đó mà ông không biết.


Dù sao năng lực của Quan Thượng Phong không ai không rõ, Quan Việt Bân vẫn chậm rì rì không chịu trao quyền. Lý do rất đơn giản, ông cảm thấy cách làm việc mưu mô xảo quyệt kia không hợp ý ông.


Quan Việt Bân là một trong số hiếm những người đã đứng ở phía trên cao quyền lực, nhưng tác phong thoải mái nho nhã, không phải kiểu cố ra vẻ như Thanh Di, hơn nữa người này dường như khá thưởng thức lão phụ thân cô, Phong Nhã Vân đối với ông nửa khách khí nửa kính trọng.


Đây dù sao cũng là nhân vật phong vân vũ bão một thời.


"Ông nội." Quan Thượng Phong hành lễ.


"Cháu tiếp Phong tiểu thư đây, đừng để cô ấy thấy bất tiện. Bắc Uyển vườn vừa được tu sửa xong, không khí mát mẻ dễ chịu, cháu dẫn cô ấy qua đó đi!" Quan Việt Bân phất tay hào sảng, sai người hầu trong nhà chuẩn bị một cái bàn lớn, cùng rượu sâm panh hảo hạng. Cô nhìn thấy liền cười cười, chắp tay cảm ơn.


"Mục đích của cô?" Quan Việt Bân vừa quay lưng, hắn liền hướng cô thở hắt hai hơi, dường như vừa rồi kiệt lực nhẫn nại.


Phong Nhã Vân ngược lại không để tâm đến thái độ hắn, tùy ý ngồi xuống rót rượu, nhàn nhã đưa lên miệng uống.


Chua chua ngọt ngọt, lại cay nồng.


Quan Thượng Phong một người có tính kiên nhẫn rất cao, chỉ là hiện tại hắn không rảnh để chơi với cô. Hắn làm ra vẻ trấn tĩnh, ngồi xuống đối diện cô.


"Tại sao lại đến đây?" Hắn gấp không chờ nổi. Cô gái này dường như ma xui quỷ khiến luôn luôn thoát khỏi kế hoạch của hắn, khiến hắn thực không yên.


Phong Nhã Vân nhàn nhạt suỵt một tiếng: "Anh chắn mất tầm nhìn của tôi."


Lời này rơi vào tai hắn liền thành hai dụng ý, mà hắn tin chắc ý cô chính là vế sau.


Hắn chắn mất đường đi của cô.


Cô tựa hồ rất dư thời gian, không bằng bồi hắn chơi vui một chút.


"Vì sao hợp tác với Phong Vũ, còn có cả Trương Hoắc Dục? Anh không phải kiểu người túng quẫn như vậy." Cô nhấp một ngụm rượu, cũng không nhìn hắn, chỉ nói bâng quơ.


Giây phút nhận ra Phong Vũ luôn muốn nhúng tay vào mọi chuyện cô làm, Phong Nhã Vân lập tức hiểu ra mọi chuyện, mà cô chính là ngọn nguồn.


Phong Vũ thứ hắn cần duy nhất là sự công nhận đến từ Phong gia, cụ thể hơn là từ hai vị lão gia cùng lão thái. Từ khi Phong Gia Đằng rời đi, lại thành công từ trong vực thẳm xây dựng nên đế chế của riêng mình, cái nhìn của Phong gia về lão đã thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn. Việc tuyên bố cô là truyền tông tiếp theo chính là công khai suy nghĩ này, chỉ đáng tiếc lại trần trụi đánh vào mặt Phong Vũ một bạt tai. Hắn lại cố chấp vọng tưởng.


Có lẽ Phong Vũ không am hiểu nội tình chuyện Phong Gia Đằng bỏ nhà ra đi như thế nào, chuyện này chậm chạp đánh giá, hắn chính là kiểu suy tính không cẩn thận. Hắn lại tấn công dồn dập, trận thua bẽ mặt ở Hội đồng quản trị lúc trước vẫn chưa khiến hắn bỏ cuộc, bắt đầu biết tính toán hơn, liền liên hệ giúp đỡ.


Chuyện hắn tìm tới Quan Thượng Phong tuyệt đối không nằm trong dự tính của cô, nhưng nghĩ kỹ lại cũng không có chỗ nào không đúng. Quan gia và Hứa gia trên bề mặt liên hôn, nhưng Hứa Tử Dật cùng cô vài lần gặp gỡ, hắn nhất định sẽ tra qua được, huống hồ còn có một số lần hai người công khai bàn chuyện ở bên ngoài, căn bản hắn muốn điều tra cũng không khó lắm.


Tứ đại gia tộc, Hứa gia cùng Tư Mã gia đều không trông cậy được, tất nhiên Phong Vũ sẽ chuyển hướng đánh chủ ý lên Quan gia, mà người phù hợp nhất, chỉ có thể là Quan Thượng Phong.


Hiện giờ Quan Thượng Phong là người tạm nắm quyền hành cao nhất Quan gia, bởi vì Quan Việt Bân cho hắn cơ hội thể hiện, bất kể trong kinh doanh khiến Gia Hy vươn lên, hay chuyện liên hôn chính trị cùng Hứa gia, hắn đều có thể làm rất tốt.


Một phần cũng nhờ năng lực Hứa Liên Chi.


Còn về phần Trương Hoắc Dục, Phong Nhã Vân hừ một tiếng, ngay từ ban đầu tiếp cận đến bên cô, chỉ vì cô từng là bóng ma trong lòng Trương Đông Vũ.


Mà hắn, đối với Trương Đông Vũ hình thành thế giằng co, chỉ cần là thứ hoặc người em trai hắn coi trọng, hắn liền không từ thủ đoạn đoạt lấy.


Vốn dĩ từng có nghi ngờ trong lòng về Trương Hoắc Dục, giây phút biết được sự thật cô cũng không khỏi cười lạnh một cái. Xem cô là tiểu bạch thỏ dễ dàng chơi đùa sao?


Tôi bồi anh chơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.