Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 63: Cục diện rối loạn




Giang Vỹ Đình hừ một tiếng: "Nữ nhân này muốn chết."


Ray ở bên cạnh trừng mắt: "Vỹ Đình, đừng nháo! Cứ mặc kệ cô ta, nhiệm vụ của chúng ta là đưa người an toàn trở về, những kẻ khác, không cần quan tâm."


Albaric ở phía sau gật gù.


Ba người vô cùng bình tĩnh, không nói tới Ray đã cùng Phong Nhã Vân trải qua mấy lần thuốc phát tác, Giang Vỹ Đình cũng nắm rõ mọi chuyện, Albaric đây là lần đầu tiên tiếp xúc, không khỏi hoảng sợ, nhưng hắn vẫn cẩn thận đè ép, mọi sự đều nghe theo hai người phụ nữ này.


Kim tiêm sau lưng Ray loé sáng, đợi khoảng cách giữa cô cùng Phong Nhã Vân gần hơn một chút liền có thể đem người đoạt lấy.


Tên thuộc hạ sót lại khó tin mở to mắt, tình thế này là thế nào vậy. Hắn rõ ràng nắm được con tin vô tội trong tay, những người này ngược lại không hề quan tâm, lại đổ dồn vào cô gái vừa nãy tàn sát nhân loại kia.


Não mấy người bị úng rồi phải không?


Hắn tự khắc biết được con tin này không có tác dụng, trong chớp mắt thả dao khỏi người Hứa Liên Chi, lấy đà phóng nhanh sang, chuẩn bị từ phía sau đâm lén Phong Nhã Vân.


Hắn hết cách rồi. Đường lui đều bị bọn họ chắn mất, không giết chết cô gái này làm sao mà thoát ra? Hơn nữa thân thủ những người này nhất định lợi hại, chắc chắn sẽ vì bảo vệ cô gái này mà chừa cho hắn một đường lui.


Cô gái này tình trạng kỳ lạ, bây giờ trong mắt đã mờ mịt không thấy rõ, sẽ không phát hiện ra hắn đâu.


Tên thuộc hạ nhún mũi chân, dao trên tay chuẩn xác nhắm vào gáy Phong Nhã Vân, nhưng hắn vào giây phút hạ quyết tâm buông tay, cô gái kia bất ngờ xoay người, đôi mắt sáng kinh người, dao trong tay hắn lập tức đổi chủ, ở trên cổ hắn quét một đường.


Hắn thực sự không cam tâm, chết không nhắm mắt.


"Vân Vân!"


"Scarlett!"


Hai đạo âm thanh vang lên cùng lúc. Phong Nhã Vân nhấc mắt, lạnh lùng nhìn về phía Giang Vỹ Đình.


"Scarlett, ổn chứ?" Ray tiến lên đầu tiên, mũi tiêm phía sau đã nhỏ một giọt xuống mặt đường, hiện giờ cô vô cùng căng thẳng. Tên kia dám tập kích Phong Nhã Vân, khẳng định là tìm chết rồi, nhưng lại vô tình kích thích cô ấy trở về trạng thái khát máu. Thời khắc này Phong Nhã Vân cực kỳ khó kiểm soát.


"Khụ... Khụ..." Hứa Liên Chi ho sặc sụa. Cảm giác thiếu không khí trầm trọng cùng đau đớn ở cổ khiến cô liên tục thở dốc, tìm cách hút hết không khí xung quanh. Cô khó khăn nhìn Vương Tử Thao, hắn như vậy lại không cứu cô ta, chỉ một mực quan tâm nữ nhân kia.


Hứa Liên Chi không biết mình đang nổi điên chuyện gì nữa, chính là vì bản thân mình bẽ mặt nơi đông người, hay vì trong đám người kia không một ai quan tâm cô ta cả. Tất cả ánh mắt đều đặt trên người nữ nhân kia, mà nữ nhân kia giờ đây máu tươi đẫm hai bàn tay, thỉnh thoảng dùng ánh mắt đắm đuối nhìn con dao sắc bén còn đang treo trên tay, máu nhỏ tí tách vang vọng trong không gian đêm tối thưa người.


Nhìn đi! Nhìn tiện nhân kia đi! Cô ta căn bản đã hoá thân thành nữ quỷ, đã không còn nhìn tới mấy người, chỉ một mực đắm chìm trong thế giới tàn sát cô ta tạo nên.


Phong Nhã Vân nhàn nhạt liếc sang, đem bộ dạng rúm ró của Hứa Liên Chi thu vào trong mắt. Cô xuất thủ, dao trên tay phóng tới, sượt qua cổ Hứa Liên Chi.


"A!" Hứa Liên Chi kinh sợ, thân hình nhanh chóng đổ ập xuống mặt đường.


"Mau cầm máu cho cô gái kia đi!" Ray chạy tới đỡ lấy Phong Nhã Vân, trong khoảng khắc dao nhỏ bay tới trên cổ cô gái kia, cô đã nhanh nhẹn phía sau gáy Phong Nhã Vân đâm kim tiêm xuống, giờ đây người đã an tĩnh dựa vào lòng cô.


Lời vừa nãy là Ray nói với Trương Đông Vũ, thấy hắn chậm chạp không chịu cứu người, mắt vẫn dán chặt vào cô bạn của mình, trong lòng Ray một cỗ khinh bỉ dâng lên.


Không nghĩ tới trên người còn mặc đồng phục bác sĩ, lương y như từ mẫu vứt ở xó xỉnh nào rồi?


Trương Đông Vũ phát giác được ánh mắt Ray hướng nhìn mình, hơi ngẩn ra, mới chạy đến thực hiện công tác cấp cứu cho nữ nhân kia.


Vương Tử Thao trơ mắt nhìn người khác đem cô đi, trong lòng nghẹn ứ một mảng, nhưng lại không có chỗ phát tiết.


"Vỹ Đình, Albaric, chúng ta đi!" Đỡ Phong Nhã Vân yên vị ngồi trên ghế sau xe dã chiến, Ray nhảy phắt vào ghế lái, Giang Vỹ Đình ghế phụ, để Albaric ở phía sau chăm sóc cô.


Chuyện mấy người kia sống chết ra sao, bọn họ không có bổn phận phải chăm sóc.


Là người đã tích lũy đủ kinh nghiệm thực chiến, giây phút Phong Nhã Vân phóng dao sang, thực chất đã có thể giết chết cô gái kia, nhưng trong một khắc cuối cùng chệch hướng, cách động mạch cổ chỉ 2 centimet, Ray liền biết, thực chất Phong Nhã Vân không hề động sát tâm với cô gái này.


Đây là chuyện đầu tiên khác thường trong đêm nay mà Ray chứng kiến, dựa theo tình hình Phong Nhã Vân, cô gái kia sớm đã không toàn mạng, cuối cùng lại được tha chết, nhưng nhìn biểu hiện cô gái kia, chính là không hề biết bản thân vừa được Thần Chết tha mạng, sợ rằng sau này sẽ luôn nghĩ rằng tình thế hôm nay cô ta ăn may, mà đem oán hận trút lên đầu Phong Nhã Vân.


Ray thở dài, nhưng an nguy của Phong Nhã Vân là trên hết, bèn dứt khoát quay đầu xe, trong đêm tối lao vút đi, bỏ mặc ba con người ngoài kia còn đang hỗn loạn.


Dù sao cũng ở ngay sát bệnh viện, bọn họ vừa thoát ra chưa bao lâu liền gặp đột kích, cũng không khó khăn mấy mà vác người vào khoa cấp cứu đi?


Xe chạy trên cao tốc kéo dài một canh giờ. Vương Tử Thao vì tránh cho người tìm đến, đặc biệt ở ngoại ô tìm kiếm một bệnh viện có tiếng tăm, Ray mất một khoảng một thời gian mới có thể lái xe tới nơi.


"Có thể... nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không?" Albaric rụt rè lên tiếng, hắn xem như hiểu rõ khí thế mạnh mẽ trên người Phong Nhã Vân từ đâu mà ra, đối với hai nữ nhân này không sợ nhiều hơn là kính, một mực tò mò hỏi han.


"Đợi cô ấy tỉnh lại, quyết định xem có đem chuyện này nói cho cậu biết hay không. Chuyện đó tôi không có thẩm quyền." Ray lầu bầu, đối với hắn cũng không có bài xích.


"Vậy tiếp theo phải làm sao?"


Giang Vỹ Đình đúng lúc nhìn sang, đột nhiên trông thấy Ray hơi khựng lại. "Sao thế?"


"Tớ quên đo chỉ số bạo lực của cậu ấy." Trán Ray rịn một tầng mồ hôi.


"Có chuyện gì à?" Al ngơ ngác hỏi.


Giang Vỹ Đình lục lọi hai bên túi quần Ray một hồi lâu, mới lôi ra được một thiết bị nho nhỏ, đầu chuốt kim tiêm nhọn hoắt, Al nhìn mà rét run.


Cô nhanh chóng đem thiết bị kia cắm vào một bên thái dương Phong Nhã Vân, lắng nghe thiết bị kêu lên hai tiếng bíp bíp thô kệch, mới rút xuống nhìn thông số hiển thị trên màn hình.


"46. Đã đủ chỉ tiêu rồi, không cần lo nữa!"  Hai người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm.


"Chỉ tiêu gì? Cái thứ đó là sao? Có thể giải thích cho tôi một xíu không?" Albaric trở nên nóng nảy. Hắn không hiểu hành động của hai nữ nhân này, cái gì là chỉ tiêu, tại sao lại có thứ đáng sợ như vậy, lại đâm vào đầu một cô gái còn đang bất tỉnh. Xin lỗi nhé, cái thứ đó dài tới mức có thể đâm vào bên trong não hắn cơ đấy!


"Từ từ, từng câu một!" Giang Vỹ Đình phất phất tay, nhớ tới lần đầu tiên bản thân mình còn hốt hoảng hơn hắn, không khỏi sinh ra vài phần đồng cảm.


"Cái thứ kinh hãi này gọi là thiết bị đo chỉ số bạo lực, Vân Vân đưa cho tụi tôi, còn lại thì tôi không biết." Giang Vỹ Đình hất mắt về phía người đang gối đầu lên đùi hắn, "Kim tiêm đó khi được tiếp xúc với dịch não sẽ tiến hành phân tích các chất dẫn truyền xung thần kinh cùng các hoocmon có trong não bộ cậu ấy. Từ kết quả phân tích, thông số nếu dưới 50 được tính là an toàn, dưới 80 được xem là có khả năng gây nguy hiểm, còn lại thì là tình hình khẩn cấp nghiêm trọng. Anh có thể hiểu là một tay giết chết cả một tổ chức cũng được."


"Sức lực cậu ấy hiện giờ đã suy yếu đi nhiều, do cản trở từ việc tập luyện võ hằng ngày. Ngày trước tình trạng tồi tệ hơn rất nhiều, chúng tôi khổ sở lắm mới có thể khống chế được. Chỉ cầu mong cậu ấy có thể sớm tìm ra thuốc giải." Giang Vỹ Đình thở dài, mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài.


"Chuyện này diễn ra bao lâu rồi?" Albaric không khỏi đau lòng, đưa tay lên vuốt lấy từng lọn tóc Phong Nhã Vân, cẩn thận đem khăn tay lau sạch máu còn dính trên mặt.


Thuốc giải? Nói như vậy, cũng tức là Phong Nhã Vân bị người khác hạ độc?


"Chúng tôi không biết!" Ray nhún vai, "Tôi biết sớm hơn một chút, nhưng mà không phải là lần đầu tiên cậu ấy phát tác. Dựa theo biểu hiện, có lẽ đã ngoài sự kiểm soát hai ba lần, tôi đoán vậy!"


"Khi nãy..." Hắn ngập ngừng, "Vì sao hai người trông có vẻ lo lắng như vậy? Không phải chỉ là quên đo chỉ số thôi sao?"


Hai người phụ nữ lập tức trừng mắt nhìn hắn qua gương chiếu, Albaric tức khắc ngậm chặt miệng. Hình như hắn lại phát ngôn gây sốc nữa thì phải.


"Chàng trai à! Anh có lẽ lần đầu tiếp xúc, phản ứng như vậy cũng quá chân thật đi!" Ray lắc lắc đầu, "Những lúc cậu ấy phát tác thuốc, nếu chỉ số vẫn không ở dưới 50, trạng thái tồi tệ này sẽ vẫn còn kéo dài, thẳng đến khi cậu ấy cảm thấy thoả mãn, ngày hôm sau sẽ tỉnh lại."


"Nhưng mà, để có thể thoả mãn được cậu ấy, chỉ có thể là máu. Anh ở bên cạnh cậu ấy đủ lâu, chắc cũng không lạ gì cô bạn này yêu màu đỏ tới mức nào mà nhỉ?"


Hắn gật đầu. Chính là vì quá yêu màu đỏ, nên mới lấy tên là Scarlett*, nên mới từng vui vẻ khi nhìn thấy hoa hồng rực rỡ chói mắt, nên mới có thể từ trong việc giết chóc cảm thấy niềm vui.


*Scarlett trong tiếng anh có nghĩa là màu đỏ tươi.


"Yên tâm đi! Tôi chưa thấy cậu ấy giết người vô tội. Những lần khác đều trong tầm kiểm soát của cậu ấy."


Hắn hơi ngẩn người. Trong tầm kiểm soát của Phong Nhã Vân? Tức là cô đã dự đoán được trạng thái của bản thân khi bị thuốc khống chế? Lời nói như vậy nghe có hợp lý không?


Như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Ray hơi gật đầu, cuối cùng nhìn sâu vào mắt hắn.


"Bây giờ xem ra chỉ cần đợi, sáng mai anh sẽ có câu trả lời cho tính tò mò của mình."


Albaric tiếp tục vuốt tóc Phong Nhã Vân, để cô tựa lưng vào ghế xe. Ba người lâm vào trầm mặc. Ray đánh xe về biệt thự Phong gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.