Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 60: Mộng




Phong Nhã Vân gục đầu khóc nức nở, bên trên là khuôn mặt đang mỉm cười của biểu ca.


"Cút đi!" Tiếng một người phụ nữ chói tai hét lên. Bà tiến tới đẩy ngã cô, tát vào mặt cô hai bạt tai. "Chính mày đã hại chết Hiên Nhi. Nếu mày không sống chết đòi lấy cái bông hoa chết tiệt kia, Hiên Nhi làm sao vì mày bị tông xuống vách núi. Mày lập tức cút ngay khuất mắt tao, bằng không tao trước mặt tất cả những kẻ ở đây giết chết mày!"


Cô chậm chạp đứng dậy, nước mắt vẫn chảy không ngừng, hai tay xếp gọn bên hông, gập người thật sâu trước mặt bà.


Con xin lỗi.


Ba chữ đơn giản chưa kịp thoát ra ngoài, má phải cô liền nhận thêm một cái tát đau đớn. Cô thấy bên tai mình rát lên, cả người bị ai đó mạnh mẽ kéo đi.


"Đông Đông?" Cô ngạc nhiên mở to mắt, hắn làm sao lại ở đây.


"Không phải lỗi của em." Thiếu niên mặt lạnh trả lời, tầm mắt nhìn thấy vệt đỏ in hình năm ngón tay trên má, nhất thời tức giận bế thốc cô lên.


"Chờ đã, Đông Đông. Biểu ca anh ấy..."


"Cái chết của hắn chỉ là tai nạn, không liên quan đến em. Đừng có tự trách bản thân mình nữa!" Hắn nhìn linh vị dựng trên bàn, hừ mạnh một tiếng, xoay người đem cô siết chặt bế đi.


"Đứng lại! Hai đứa chúng mày...!" Người phụ nữ kia tức giận hét chói tai. "Hiên Nhi vì hai đứa mày mới chết, xác còn chưa lạnh mà tụi bây đã tư thông với nhau rồi." Bà chỉ tay vào hắn, "Đừng tưởng tao không biết mày ghen ghét Hiên Nhi, thầm giở trò sau lưng. Mau trả Hiên Nhi lại cho tao. Trả lại cho tao!"


Người phụ nữ túm lấy tóc cô lôi mạnh, khiến Phong Nhã Vân ngã từ trên người hắn xuống, đầu gối va vào tường, đau đến rúc người lại.


"Đừng nháo nữa!" Một người đàn ông túm chặt lấy hai tay bà, cũng dùng ánh mắt thống hận căm ghét nhìn cô, lại nhìn hắn, nghiến răng.


"Ác giả ác báo. Kẻ nấp trong bóng tối ám tiễn thương nhân* ắt sẽ bị trời cao nhìn thấu. Hắn chạy không thoát đâu. Chúng ta ở đây bồi Hiên Nhi chút vui vẻ cuối cùng đi. Đừng để tâm tới bọn họ! Uổng cho Hiên Nhi một mực bảo bọc nó, cũng không nghĩ tới bản thân mình lại đang dung túng cho một tên bạch nhãn lang.


*Ám tiễn thương nhân: bí mật hại người.


*Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, ý ám chỉ những người vô ơn bội nghĩa.


Phong Nhã Vân sửng sốt ngẩng đầu. Cái chết của biểu ca quá đường đột, cô đang ngồi bên thủy bồn trong bệnh viện vẽ vời bèn được quản gia thông báo rằng hắn bị tai nạn. Chiếc xe rơi xuống bên vách núi, xác xe tan nát tả tơi, không qua bao lâu phát nổ, người bên trong cũng nhất định không qua khỏi.


Biểu ca là vì thực hiện lời hứa với cô, từ đó mà mất mạng.


Cô ngẩn người, lỗi này là do bản thân, nhưng tại sao lại đổ sang cho Đông Đông rồi?


Cô há miệng toan cãi lại, liền bị hắn mặt than hung hăng nhìn.


"Đi thôi!" Hắn cầm tay cô kéo đi, cái gì cũng không muốn nói. Phong Nhã Vân một bên ủy khuất, kêu lên hai tiếng biểu ca, mới chợt khựng lại, cười thê lương.


Biểu ca mất rồi.


Hốc mắt cô ầng ậng nước, cuối cùng khóc nấc lên. Từ nay về sau đã không còn một biểu ca luôn yêu thương chiều chuộng cô, không còn người luôn vì cô mà chuẩn bị mũ nón, không còn kẻ vì cô thực hiện lời hứa non nớt kia nữa.


Hắn nhìn cô khóc đến thương tâm, cuối cùng chịu không nổi, vươn tay đem nước mắt lau đi.


"Đừng khóc! Anh sẽ làm biểu ca của em, em muốn gì anh cũng có thể cho em. Hắn có thể cho em một, anh cho em mười phần như vậy. Hứa hẹn của em cùng với hắn, anh cũng có thể thay hắn hoàn thành. Bảo Bảo, về với anh đi!"


Cô không để tâm, hai bàn tay bưng lấy mặt khóc. Hắn ở bên cạnh kiên trì vuốt lưng cô, lại sửa sang đầu tóc, mãi một lúc mới thấy cô tạm ngừng.


"Đông Đông, anh không hiểu." Cô lấy tay quệt nước mắt, đôi mắt sưng húp che kín tầm nhìn, chỉ nhìn thấy hắn mờ mờ trước mắt. "Biểu ca là biểu ca, anh ấy là người em thích nhất. Hứa hẹn của anh ý, ai hoàn thành cũng đều không có ý nghĩa bằng."


Hắn chết lặng nhìn cô quay bước đi, thân hình xiêu vẹo nghiêng ngả, giơ tay đỡ lấy nhưng vẫn bị hắt ra.


Không phải anh ấy, ai em cũng không cần.


Hắn nghe thấy cô lẩm bẩm, nội tâm co rút điên cuồng. Lời nói này vì sao lại chói tai đến thế?


Phong Nhã Vân một lúc trải qua hai giấc mộng dài, đầu đau như búa bổ, thân thể vừa được hạ nhiệt mơ hồ nóng lên trở lại. Cô lại sốt cao không dứt.


Trên người mệt mỏi đau nhức, trước ngực nặng như bị tảng đá nghìn cân đè xuống. Mi mắt cô nặng trĩu, sức lực một lần nữa bị rút đi hết. Phong Nhã Vân tìm cách nhấc lên mí mắt, ánh sáng ngay lập tức phủ đầy giác mạc. Cô chớp mắt một cái, hai cái, từ từ nhìn thấy khung cảnh trong phòng.


Nhìn thấy thân mình trần truồng nằm dưới thân một người đàn ông, hắn cũng không một tấc vải đè lên người mình, từ bên trong cổ họng đau nhức, cô bật ra thanh âm khàn khàn vô lực: "Cầm... thú!"


Hắn sửng sốt nhìn lên, liền thấy người trước mặt lại một lần nữa ngất đi rồi.





**


Phong Nhã Vân từ trong mệt mỏi tỉnh dậy, không còn cảm thấy khô nóng khó chịu, cũng không có lạnh lẽo bất thường, chớp mắt hồi lâu mới chống tay ngồi dậy.


Một bàn tay luồn dưới lưng cô đỡ lấy, cô theo thói quen cảm ơn người nọ một tiếng, lấy gối kê lưng ngồi lên.


Khát quá...


Cô nhìn quanh, phát hiện đầu giường để một ly nước rót sẵn, bèn nghiêng người định chộp lấy, nhưng ly nước bị thay đi.


"Uống cái này đi. Nước kia không đủ ấm."


Cô nhận lấy ly nước mới rót từ trong bình giữ nhiệt từ người nọ, ngạc nhiên. "Sao... anh..."


"Uống đi!" Hắn ra lệnh, tư thế sẵn sàng giết chết cô bất cứ lúc nào. Nếu không phải khi nãy hắn nhanh chóng đỡ mình, Phong Nhã Vân thực sự hoài nghi kẻ đang đứng trước mắt này được cử đến để đâm chết cô.


Nước ấm trôi tuột xuống cổ họng, cả người được xoa dịu nhẹ nhàng thư thái. Cô uống thêm hai ly nữa, thử giọng đến khi trôi chảy, mới quay sang nhìn hắn.


"Anh sao lại ở đây?"


"Sao anh lại không được phép ở đây?" Hắn cất bình giữ nhiệt vào túi, rút ra cây đèn pin nhỏ, lấy thêm một que gỗ, lại lần nữa ra lệnh: "Há miệng ra!"


Phong Nhã Vân ngoan ngoãn há to, cử động hơi chậm chạp khó khăn, đầu đầy dấu hỏi to tướng. Hắn làm sao mà biết cô ở đây rồi? Không phải đã nhờ Ray giúp chuyển lời rồi sao?


"Đông Đông, sao anh biết được em ở đây?" Cô cố chấp hỏi, que gỗ đè mạnh xuống đầu lưỡi khó chịu, thanh âm thoát ra cũng không tròn vành rõ chữ như lúc bình thường.


"Em không còn câu hỏi nào khác sao?" Hắn thu que, cất đèn pin, tức giận: "Anh còn chưa tới hỏi em vì cớ gì đã hứa quay trở lại, rốt cuộc lại để anh leo cây cả một ngày, chỉ nhờ một người chuyển lời giúp cho xong việc."


Hắn phất áo, ngồi xuống trên giường. "Nói đi, em đắc tội gì với Thái tử gia rồi?"


Lời nói của hắn khiến cô bừng tỉnh. Phong Nhã Vân nhất thời quên mất, hai người này vốn là có quen biết lẫn nhau.


Cô gục đầu, hơi hơi dịch mông nhích ra xa hắn một chút. "Em... không có."


"Ổ? Thực sự không có gì?" Hắn nhướn mày, "Vậy tại sao tên người giám hộ của em lại là hắn? Chuyện này em giải thích thế nào? Hắn nhận nuôi em?"


Hắn cười lạnh: "Cho người ta leo cây, không một lời xin lỗi, bản thân mình lại đi gian díu người khác. Bảo Bảo, xét theo tư cách nào thì anh cũng muốn nghe một lời giải thích từ em, chúng ta từ từ giải quyết sau cũng được."


Nhìn bộ dạng của hắn, cô không biết mình phải lựa lời ăn tiếng nói như thế nào mới có thể trả lời được vấn đề.


"Em nói, nhưng mà, anh có thể trả lời em trước được không? Vì sao anh lại ở đây?"


"Không ngờ chứ gì? Hắn cho người liên hệ, bảo rằng cần tới anh một chuyến, còn nói là người quen của anh. Anh làm sao có thể ngờ là em?" Hắn bất đắc dĩ nhín vai, "Giờ thì giải thích được chứ?"


Cô thở dài: "Hoàn thành xong việc gấp, vốn là định quay lại Kỷ Sơn với anh rồi, nhưng giữa đường lại gặp hắn, cuối cùng là bị bắt đến một chỗ xa lạ."


"Sau đó?" Trương Đông Vũ thâm thúy cười, thứ hắn mong chờ cuối cùng đã tới.


"Sau đó... Sau đó..." Cô lắp bắp, vẫn là không biết nên nói với hắn làm sao. Nói là cô bị Vương Tử Thao giam lỏng, ngày đêm ân ái, đùng một cái sốc xuân dược bất tỉnh đem vào đây?


Đùa chứ. Cái tình thế đó ai mà dám nói ra.


Trương Đông Vũ nhìn cô hết sức dụng tâm cố nặn ra một cái lý do hợp lý cho hắn, cũng dự đoán được sơ lược hoàn cảnh. Hắn cười như không cười: "Sau đó thì sao? Không phải em bị Thái tử gia tra tấn đấy chứ?"


Phong Nhã Vân vô thức gật đầu, lại lắc đầu, rồi lại gật. Đúng là tra tấn, nhưng mà là dùng dương cụ tra tấn tiểu huyệt, thì có được tính hay không?


"Thế nào? Thật là bị hắn tra tấn?" Sắc mặt Trương Đông Vũ trở nên lạnh lẽo, cô lặng lẽ nhích ra xa hắn thêm một chút.


Hắn nhíu mày, bàn tay đưa tới túm gọn lấy mông nhỏ cô, lôi mạnh sang.


"Hắn động vào đâu của em?"


Cô nhìn hắn manh động, tay túm chặt cổ áo bệnh nhân, hai chân gấp rút co lại, một bộ dạng phòng bị hắn hoàn toàn.


"Tất cả."


Ngoài cửa có người kéo ra, Phong Nhã Vân theo đó nhìn qua, hoảng hồn.


Ô ô, hai nam nhân này lại ở chung một chỗ. Phải làm sao đây?


"Cậu có tư cách quản sao? Tôi nói là tất cả. Trên người em ấy không có chỗ nào tôi chưa chạm qua. Trả lời đúng trọng tâm rồi chứ?" Vương Tử Thao xốc chân, bên tay xách theo nồi cháo nhỏ, lỗ nhỏ phía trên còn đang bốc khói.


"Gọi cậu tới đây là để chăm lo cho người phụ nữ của tôi. Đừng có quá phận!" Hắn trừng mắt cảnh cáo, hướng Phong Nhã Vân đi sang.


Nồi cháo chẳng mấy chốc được đưa tới trước mặt cô, hương thảo mộc thoang thoảng chui vào mũi, cô hít lấy một hơi, sảng khoái ăn lấy.


Ngon quá.


Có lẽ vẻ mặt thoả mãn của Phong Nhã Vân quá mức tươi rói, Trương Đông Vũ nguyên bản mặt lạnh, cũng bị cô kéo lên một chút tinh thần.


"Ăn nhiều một chút! Giữ sức." Vương Tử Thao chủ trương kiệm lời, lôi từ trong tủ bộ quần áo bệnh nhân khác đưa tới.


Phong Nhã Vân ăn xong nồi cháo, cũng thay đồ xong xuôi, đem hai nam nhân tống hết ra ngoài, bên trong giả bộ bất tỉnh.


Gì chứ? Không liên quan không liên quan. Ân ái của hai người họ, cứ để hai người tự giải quyết với nhau. Không chừng cô còn đang tác thành cho hai số mệnh gắn kết với nhau nữa.


Cô tủm tỉm cười, bản thân chìm dần trong mộng đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.