Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 57: Bị giam lỏng




Phong Nhã Vân từ trong mê man mơ hồ hé mắt, cảm thấy thân thể kéo tới kéo lui, lại có gì đó cọ cọ bên mặt hơi ngứa, theo phản xạ giơ tay phẩy phẩy.


"Xùy xuỳ... Ruồi muỗi mau bay đi!" Cô ngái ngủ lên tiếng.


Vương Tử Thao nghe cô buông lời xua đuổi, dưới thân động một cái, thúc vào người cô.


Hạ thân căng cứng quen thuộc, Phong Nhã Vân từ trong mộng đẹp tỉnh lại, ngơ ngác nhìn người kia đối mắt cùng mình, mới ý thức được hình như có gì đó không đúng.


Tầm mắt cô di chuyển, liền phát hiện hạ thân hai người vẫn chưa có tách ra.


Hắn chậm chạp nhấp nhô, côn thịt trong huyệt khẩu cọ xát hoa tâm mềm mại. Phong Nhã Vân thở hắt ra một tiếng, thủy dịch bên dưới chảy ra, kéo theo một ít tinh dịch của hắn. Cô xấu hổ phát hiện, sau lúc cô mệt mỏi ngất đi, hắn trên người cô cày cấy không ngừng, thẳng đến bây giờ trời đã sáng rõ, vẫn là không biết cùng hắn lâm trận bao nhiêu lần.


"Cứ nhắm mắt lại ngủ thêm một lát đi!" Hắn vừa đem hai chân cô gác lên vai vừa động, miệng mồm luyên thuyên: "Để một mình anh động là đủ rồi!"


Phong Nhã Vân vô lực, biết mình đấu không lại hắn, bèn ngoan ngoãn nhắm mắt, vờ ngủ đi.


Cũng không ngờ rằng giả vờ, lại còn dưới tác động mãnh liệt dưới thân, Phong Nhã Vân thực sự ngủ thêm được một chút, hơn nữa còn ngủ rất ngon.


Lúc tỉnh dậy, Vương Tử Thao bên cạnh đã sớm đi mất.


Cô bước chân xuống giường. Cảm giác nhơ nhớp trên người khó chịu, bèn dự tính chui vào nhà tắm chuẩn bị cọ rửa. Lúc bàn chân chạm tới mặt đất, Phong Nhã Vân lảo đảo, suýt nữa đem mặt sàn hôn lấy.


Phong Nhã Vân lê lết tấm thân tàn, ngạc nhiên trông thấy nhà tắm đã được chuẩn bị đâu vào đấy. Nước nóng, khăn lông, bàn chải, sữa tắm, dầu gội, ngay cả dung dịch vệ sinh cũng là loại cô hay dùng đều được trải đầy trước mắt. Cô cẩn thận khoá chốt cửa, thả mình ngâm trong nước nóng thư giãn thoải mái.


"Bảo Bảo!"


Phong Nhã Vân nghe thấy ai đó dường như đang gọi mình, liền quay đầu lại.


Thiếu niên mỉm cười rạng rỡ, đưa cho cô một con gấu bông to tướng, sau đó nhẹ nhàng: "Bảo Bảo, biểu ca sắp phải đi rồi! Em ở nhà nhớ nghe lời cha, không được phá phách lung tung đâu đấy!"


Cô nghe thấy mình phụng phịu trả lời: "Em đã 12 tuổi rồi! Biểu ca đừng xem em như trẻ con nữa."


Thiếu niên cười xán lạn: "Bảo Bảo, ở nước ta 17 tuổi mới là trưởng thành, em 12 tuổi còn chưa tròn, không phải trẻ con thì là người lớn à?"


Phong Nhã Vân không chịu thua: "Em lớn rồi!"


Thiếu niên xoa đầu cô, nắm tay cô đi dọc bên đường, trong ánh mắt ôn nhu sủng nịnh ngọt ngào.


"Biểu ca, anh...đi rồi mau sớm trở về." Cô nhận ra giọng điệu mình lưu luyến, trên mắt hai dòng lệ nóng hổi chảy dài, cuống quít cầm chặt tay thiếu niên.


"Ừ! Biểu ca sẽ không bỏ rơi Bảo Bảo." Thiếu niên ôm lấy cô, vỗ vỗ bên lưng.


Hình ảnh thiếu niên dần dần biến mất. Phong Nhã Vân độc bước đi một hồi lâu, bỗng dưng nhìn thấy một toán người mặc đồ đen gấp rút đi về phía bên trái, bèn theo bước họ bám sát.


Toán người kia nối đuôi nhau, cùng bước vào một ngôi nhà to lớn bằng gỗ, không khí ảm đạm tang thương, Phong Nhã Vân núp sau cánh cửa, nhìn trộm vào bên trong nhà.


Cô sững người.


Biểu ca?


Trong phòng một mảnh đen trắng, chính giữa trung tâm để một bức hình lớn, hình ảnh biểu ca tươi cười ngồi đó, cạnh bên linh vị khắc tên dựng thắng đứng. Phong Nhã Vân nghe lòng mình đau nhói, tim bị bóp nghẹn, khóc oà lên.


Cộc cộc.


Từ trong mộng cảnh tỉnh dậy, cô đưa tay lau mí mắt, trên đó còn vương giọt lệ nóng hổi.


Trong mộng cảnh không nhìn rõ được dung nhan biểu ca, cũng không có thấy rõ tên, nhưng cái cảm xúc đau thấu tâm can lúc nhìn thấy linh vị biểu ca nói cho cô biết, nguyên chủ thân thể này dường như rất yêu thương vị biểu ca này.


"Ai đó?" Cô vuốt ngực tự nhủ bình tĩnh, hướng ra ngoài cửa phòng tắm mà hỏi, trong lòng không khỏi sững sờ.


Biểu ca mất rồi sao?


"Là tôi, Hắc Dạ." Ngoài cửa truyền tới giọng nói cung kính lễ phép của Hắc Dạ, Phong Nhã Vân thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tắm rửa xong xuôi, mặc áo choàng mở cửa ra ngoài.


"Có chuyện gì sao?" Phong Nhã Vân ngồi xuống, rót cho bản thân một ly nước ấm, nhàn nhạt hỏi.


"Thiếu gia đã ra ngoài từ sớm, tinh thần sáng láng sức khoẻ dồi dào, công lao đều phần Phong tiểu thư." Hắc Dạ cười, "Phong tiểu thư có gì cần thiết cứ nói, chỉ cần trong khả năng cho phép, tôi liền sẽ đáp ứng."


"Cái phạm vị cho phép của anh, chính là không để tôi rời khỏi nơi này, đúng chứ?" Cô sáng quắc nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời.


"Vẫn là Phong tiểu thư sáng suốt." Hắn cúi đầu, "Trong năm ngày tới, tôi có nhiệm vụ trông chừng cô, không để cô ra khỏi căn nhà này."


"Sau năm ngày, Phong tiểu thư sẽ được tự do. Ý tôi là, cô không cần phải ở đây nữa." Hắc Dạ đổi cho cô một ly trà mật ong, cố ý ngắt lời ngay tại đó.


Phong Nhã Vân có thể hiểu rằng, cô bị trói buộc ở đây năm ngày, sau đó liền được thả, còn việc có bị bắt lại và giam ở một căn nhà khác hay không thì hoàn toàn không đề cập.


"Các người đây là giam lỏng?" Cô lạnh mặt.


"Chúng tôi làm sao có ý đó." Lúm đồng tiền trên má hắn lún sâu, "Thiếu gia gần đây thâu tóm một thế lực lớn, luôn ở trạng thái mệt mỏi. Kính mong Phong tiểu thư dành chút thời gian, chiếu cố thiếu gia nhiều hơn một chút."


Phong Nhã Vân thực sự rất ghét nụ cười của hắn, cô liên tưởng tới Thanh Di, cảm giác như hai người này chính là cùng một loại người.


Giả nhân giả nghĩa.


"Tôi muốn gặp một người. Anh có thể đưa cô ấy tới đây không?"


Hắc Dạ hơi nheo mắt: "Người đó có liên hệ gì với Phong tiểu thư?"


"Bạn tôi, nữ, là người ngoại quốc, thân hình hơi gầy, tên gọi Ray Johnson." Phong Nhã Vân thành thật khai báo, "Thông tin anh biết như vậy là đủ rồi. Tôi sẽ đưa anh phương thức liên lạc, cũng sẽ đảm bảo không cùng cô ấy bỏ trốn."


Hắc Dạ suy nghĩ một chút, liền gật đầu: "Tôi sẽ thu xếp đưa cô ấy đến đây sớm nhất có thể."


Phong Nhã Vân không quản hắn, cô ngửa đầu uống cạn ly trà mật ong, ngả lên sô pha nằm ngủ.


Để Hắc Dạ thu dọn chiếc ga giường hỗn độn kia.


Hắn thâm ý nhìn Phong Nhã Vân nháy mắt ngủ say, lập tức thu dọn mọi thứ sạch sẽ, sau đó đốt cho cô một nén hương trầm, xong việc liền lui ra ngoài.


Phong Nhã Vân ngủ lần này không được ngon giấc lắm. Cô lần đầu tiên mộng xuân. Nhân vật chính cư nhiên lại là Vương Tử Thao hắn.


Xúc cảm trong mơ vô cũng chân thật. Phong Nhã Vân cùng hắn cao trào không biết bao nhiêu lần, lúc tỉnh dậy, trán cùng hạ thể đều ướt đẫm.


Cô nhìn áo choàng tắm trên người lộn xộn, hai bầu ngực lộ ra một mảng lớn, bên dưới đùi thon cũng ló cả ra ngoài, hạ thân ẩn ẩn đau đớn. Phong Nhã Vân ngơ ngác thở dài, không ngờ trong mơ tác động chân thực thật lớn.


Một lần nữa lại đi tẩy rửa thân thể.


Lúc ra ngoài nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Ray, cô xúc động nhào tới, chôn mặt ngay trong bộ ngực Ray thân thiết cọ cọ.


"Nơi này là nơi nào? Cậu làm sao lại ở đây?" Ray đưa mắt thăm dò nhìn xung quanh, cẩn thận quan sát bốn phía.


"Đừng thắc mắc. Giúp tớ một chuyện." Phong Nhã Vân kéo Ray về bên giường đệm sạch sẽ, ấn cô ngồi xuống. "Trong năm ngày tới tớ không thể thoát khỏi đây, liên lạc với cậu chỉ có thể thông qua người kia. Cậu giúp tớ truyền lời với Louis và Albaric, mau chóng đốc thúc tiến độ ở vịnh Ngân Long, nhất định phải hoàn thành 30% trước mồng bảy tháng sau."


"Mồng bảy? Không phải hôm nay đã là ngày 20 rồi sao? Gấp gáp như thế?" Ray kinh ngạc.


Phong Nhã Vân gật đầu như giã tỏi: "Chờ tớ về sẽ giải thích rõ ràng cho cậu. Nhân tiện, cậu liên hệ với viện trưởng bệnh viện Kỷ Sơn, Trương gia tam thiếu Trương Đông Vũ, bảo anh ta không cần lo lắng cho tớ, tớ có chút chuyện gấp cần xử lý, chín ngày sau sẽ tìm tới anh ta tạ lỗi sau."


Trương Đông Vũ khi trước từng làm viện trưởng một bệnh viện ở trung tâm cao cấp, cũng chính là bệnh viện ban đầu lúc cô xuyên qua thế giới này gặp phải, nhưng mấy hôm trước vừa xin chuyển công tác về bệnh viện vùng ven Kỷ Sơn.


Ray gật gù ghi chú: "Còn gì nữa không?"


"Còn."


Ray chuẩn bị tinh thần tập trung ngồi nghe, một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng nói, mới ngẩng đầu. Vẻ mặt Phong Nhã Vân nghiêm trọng, dúi vào tay cô một mảnh giấy nhỏ, lén mở ra, bên trong vỏn vẹn ba chữ.


Thuốc tránh thai.


"Lần sau nếu tới, đem cho tớ, loại chính tay tớ điều chế. Hơn nữa, hình như sáu ngày nữa, cậu phải đem tớ đi ngoại ô một chuyến rồi!" Phong Nhã Vân nhìn cô, điệu bộ muốn cười nhưng không thể. Ray lặng người suy nghĩ, có lẽ cô sợ rằng xung quanh có thiết bị nghe trộm, mới có thể nói chuyện này mập mờ như vậy. Ray gật đầu, cuối cùng hàn huyên với cô thêm dăm ba câu, bị cô đuổi khéo đi mất.


Phong Nhã Vân đối với thể chất cơ thể mình luôn luôn hiểu rõ. Cô bị nhiễm hàn khí từ nhỏ, sức đề kháng về sau yếu đi, hàn khí trong cơ thể càng lúc càng tích trữ, tỷ lệ thụ thai thấp hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa còn chăm chỉ vận động luyện tập hằng ngày. Khả năng cô có thể có em bé hiện giờ mấp mé ngưỡng không thể.


Chuyện bản thân mình hiểu rõ, cô hoàn toàn có căn cứ xem nhẹ chuyện chăn gối. Nhưng trực giác mạnh mẽ cho cô biết, cô không thể chủ quan như vậy.


Dùng thuốc tránh thai tự tay mình làm ra cũng không có quá nhiều ảnh hưởng đến sau này, nhưng thâm tâm cô vẫn luôn bất an. Phong Nhã Vân lo lắng ôm đầu, cảm thấy có việc gì đó ngoài dự đoán mà chính bản thân cô không ngờ tới được.


Hơn nữa, sáu ngày sau chính là thời kỳ phát tác Delcomthrillrax 102, bất an trong lòng cô bị đẩy tới đỉnh điểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.