Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 52: Bái sư? Tứ linh nhân?




"Tiểu Bạch, sao lại không vào?"


Phong Nhã Vân nhìn người vừa lên tiếng, là vị vệ sĩ lần trước đã có ý tốt nhắc nhở cô.


"Hồi hộp một chút, vào ngay vào ngay." Cô cười.


Cô đưa tay chỉnh lại mặt nạ. Mới có hai ngày mà đã béo lên một chút rồi!


Đại lễ bái sư kêu cho sang mồm, thực chất vẫn như lần trước bày biện như đãi tiệc, chỉ khác là lần này số lượng người giảm xuống rất nhiều. Ngoài trừ bốn thí sinh cuối cùng còn sót lại, trong phòng phỏng chừng chưa tới 20 người, bao gồm cả các vị sư phụ lão đại và cả một số người vừa được thăng cấp, có thể nhận đệ tử.


"Tiểu Bạch, còn không mau lại đây!" Giọng nói quen thuộc ngày trước phát ra từ loa phát thanh, nay đã bị mất âm thanh rè rè, phát ra từ miệng một chàng trai vóc người nhỏ nhắn. Phong Nhã Vân hướng về phía hắn, sau khi ổn định vị trí mới nhìn quanh một lượt.


Không có.


Hứa Tử Dật không có ở đây.


Đáy lòng cô không khỏi thất vọng. Đứa trẻ đáng yêu kia hôm nay không tới rồi.


Cô nhìn quanh quẩn, ba thí sinh còn lại đều đã tới, trên mặt mang theo mặt nạ như lệ cũ. Phong Nhã Vân lia mắt qua từng người, đến người cuối cùng liền trợn to, thầm nhủ bản thân mình nhìn nhầm mất rồi.


Dụi mắt hai lần, cô mới có thể xác định, thực là hắn.


Nam nhân đó.


Phong Nhã Vân nghĩ mà nghiến răng nghiến lợi, lần đó nếu không phải hắn may mắn, cô sớm đã đem hắn trừng trị rồi. Rõ thân mang tội, mắt mũi dán trên trời cao, lại còn bày ra dáng vẻ mình bị vật dơ bẩn gì đó đeo bám, báo hại vai cô đau nhức cả một buổi tối.


Phong Nhã Vân gật gật đầu, nắm chặt tay rũ mắt quyết tâm. Thay mặt trời xanh, đòi lại công đạo, thực thi công lý.


Đảng và nhà nước sẽ vinh danh cô.


Cô xắn tay áo, nhún mũi chân, cẩn thận từng bước áp sát đối tượng, chuẩn bị đem đối phương giã như giã bánh. Cô nâng đùi, chuẩn xác nhắm ngay cặp mông tròn trịa của hắn, nhẩm đếm từng số, một, hai, ba, liền lập tức dùng sức mà đạp.


Nam nhân bị tập kích bất ngờ cong người, ngã bịch một cái đau đớn về phía trước, khiến mặt nạ nửa mặt rớt xuống. Phong Nhã Vân hả hê sau chiến tích của mình, chống hai tay lên hông, vô cùng tự hào mà nhìn hắn.


Nhưng ngay giây phút hắn quay đầu, con tim bé nhỏ của cô lộp bộp muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Phong Nhã Vân khổ sở ôm chặt ngực trái, đau đớn xen lẫn mừng rỡ khiến cô nghi ngờ, ngẩng đầu đối diện dung nhan đối phương một lần nữa, nhưng ngoại trừ chút cảm giác quen thuộc ẩn ẩn sâu thì không còn gì khác.


Người này, cô quen sao?


Cảm giác từ trái tim tuyệt đối chân thật, cái xúc động khi gặp lại hắn cùng đau khổ, như thể hắn là người cô từng yêu đến chết đi sống lại làm Phong Nhã Vân bực bội. Cô nheo mắt, xoa xoa ngực, đè ép cảm xúc xuống.


"Ây dô Tiểu Bạch, cưng sao lại chọc trúng Thanh Long nhà ta rồi?" Chàng trai loa phát thanh vội vã chạy lại, "Chu Tước, Huyền Vũ, nín cười ngay! Ây dô, Tiểu Bạch, cưng làm sao lại té?"


Chàng trai đưa tay đỡ cô dậy, sau đó kiểm tra xem nam nhân kia không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, ngoại trừ vết giày còn dán bên ngoài mông hắn, mới chậm rãi nhìn cô mở lời.


"Cưng còn chưa có bái sư đâu! Mới vào lại gây chuyện lớn như vậy, còn đụng tới Thanh Long nhà ta. Tôi nói này, Thanh Long tính tình không tốt lắm đâu, cưng chọc phải hắn, phải cẩn thận đó!" Chàng trai nháy mắt.


Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, còn thiếu Bạch Hổ nữa là đủ tứ linh thú rồi.


Phong Nhã Vân từ trong vòng tay hắn thoát ra, bên ngực còn dư lại cảm xúc khó chịu, cô nhăn mày. "Hắn tên là Thanh Long?"


Đâu đó trong cô trả lời lại. Hắn không phải.


"Ồ không không." "Loa phát thanh" nhanh nhảu, "Trong bốn người chỉ có Chu Tước cùng Lâm Huyền Vũ mang tên đặc biệt như vậy thôi. Trùng hợp làm sao cưng cũng gọi là Tiểu Bạch, bọn tôi vui đùa một chút, đem mấy người hoá thành tứ linh nhân của phái. Cưng được mệnh danh là Bạch Hổ đấy! Về sau cứ sử dụng tên này khi thực hiện nhiệm vụ nhé, cũng khá hợp với cưng mà nhỉ!" Hắn lém lỉnh.


"Nhưng không phải ban đầu tên gọi là tự mình quyết định sao? Vì sao lại tự tiện đặt cho người khác?" Cô phản bác.


Loa phát thanh hướng cô cười hề hề, bày dáng vẻ thân mật khoác vai cô mà nói: "Đã nói là do bọn tôi nhất thời hứng thú, chuyện trùng hợp ngẫu nhiên vậy rất hiếm đó! Kỷ niệm một chút đâu có sao."


Phong Nhã Vân bĩu môi, trên mặt viết to hai chữ bất mãn. Cô đây là đang tiếc cho cái tên mỹ lệ của mình không được sử dụng ở đây.


"Chưa giới thiệu với cưng đàng hoàng nhỉ? Tôi là Phó Khải, về sau chính là bạn đồng hành với cưng. Cùng cố gắng nào!" Hắn làm thủ pháp quyết tâm, tranh thủ lúc cô không chú ý liền nắm bàn tay cô giơ lên cao hùa theo ý hắn.


Tiểu Bạch. Bạch Hổ. Bảo Bảo. Vi Vi. Scarlett. Rốt cuộc cô có bao nhiêu cái tên nhỉ?


Cô đau đầu xoa trán, đột nhiên ngẩn ra, nhìn phắt sang bên trái. Thanh Long nỗ lực dùng tay xoa lấy cái mông đau điếng, oán khí từ từ lan ra. Phong Nhã Vân rút êm khỏi vòng vây Phó Khải, đang định chuồn đi, bỗng dưng thấy bản thân lơ lửng trên không trung, cổ áo bị xách ngược lên, như xách một con gà.


"Á á!!!" Cô la hét thất thanh, tay chân vung loạn xạ. Trúng được cái nào thì trúng, không trúng thì thử lại.


La đến khản cổ giọng cũng không thấy đối phương trả lời, Phong Nhã Vân hé mắt, thấy mọi người tập trung bên này đông đủ, bộ dạng hóng hớt xem chuyện. Lại ngước nhìn lên, đối phương nhướn một bên lông mày, trong mắt lãnh đạm, không hề biểu hiện chút cảm xúc nào, lại khiến sống lưng người khác lạnh cóng.


"Nháo đủ chưa?" Thanh Long lên tiếng, chất giọng trầm ấm dày dặn, nhưng lọt vào tai Phong Nhã Vân không khác gì mấy kẻ chuyên kể chuyện ma, cả người không kiềm chế được rùng mình mấy đợt.


Hắn đang cực kỳ, cực kỳ không kiên nhẫn.


"Vì... Vì lần trước, anh đụng tôi một cái rất đau, còn không chịu nhận lỗi, nên tôi uất ức đánh trả anh một cái." Phong Nhã Vân run rẩy, "Cái đó... Chúng ta xí xoá nha!"


Cô chắp hai tay trước mặt, thành khẩn đem hắn như thần linh mà tụng hết mấy chục câu trong đầu, mới kéo mắt nhìn xem phản ứng của hắn.


"Cô nói tôi đụng, vậy có bằng chứng không?"


"Cái đó..." Cô lúng túng, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, hình như hôm nay mình hơi ấu trĩ, bèn hạ giọng nài nỉ: "Hay để tôi lấy thuốc mỡ trị đau cho anh nhé! Xí xoá, xí xoá đi mà, anh đại nhân đại lượng, tha cho tôi lần này đi, nhé!"


Phong Nhã Vân vừa nói, vừa dùng tay câu lấy cổ hắn cọ cọ, cổ áo vẫn còn bị hắn xách lên. Khung cảnh thập phần quỷ dị.


Thanh Long hết cách, ngại đám đông hóng chuyện, chỉ đem tay còn lại gỡ lấy mặt nạ trắng trên mặt cô. Mặt nạ bị tháo xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ ửng hồng vì bị bó chặt, đôi mắt long lanh hướng hắn làm nũng, vài sợi tóc loà xoà buông rũ lên mặt. Giây phút hắn đem mặt nạ lấy đi, hình ảnh cùng hơi thở thiếu nữ nhanh chóng ập vào thị giác, tim hắn đập mạnh một cái, vô ý buông tay đem người ngã lên mặt đất.


Không ngờ lại đẹp như vậy.


Phó Khải tiến lên giải hoà, đem Phong Nhã Vân kéo dậy, thay mặt cô xin lỗi đường hoàng, luôn miệng nói về sau chính là người một nhà, đừng nên chấp nhặt tiểu tiết mà tính toán lẫn nhau.


Thanh Long hừ một tiếng, nhanh chóng xoay người rời đi.


"Tôi nói này Tiểu Bạch. Nể tình cưng và tôi là đồng môn, hơn nữa tương lai còn hợp tác lâu dài, tôi ngàn vạn lần khuyên cưng, đừng nên gây chuyện với Thanh Long. Xét trong bốn người, Chu Tước nhu nhược yếu đuối, Huyền Vũ năng động đáng yêu, Bạch Hổ cưng điềm tĩnh, năng lực xuất chúng lại vận khí không tồi, Thanh Long hắn chính là nhân vật khó lường nhất. Thực lực hắn tuyệt không thua kém cưng, kiến thức cơ bản nắm vững đến nhuần nhuyễn, nhưng tính cách lại rất lãnh đạm, không có nghĩa là hắn không nguy hiểm. Lúc đại hội còn diễn ra, có người động tay động chân một chút với hắn, đều bị hắn xử đẹp, kết cục thê thảm lắm!" Lời này là Phó Khải kề sát tai cô nhỏ giọng. "Thực sự rất thảm đó!"


"Khi nào thì bái sư bắt đầu?" Cô lảng tránh.


"Cái gì vậy cô nương?" Phó Khải vẻ không ngờ, "Bái sư đều đã xong hết rồi, bản thân các người cũng đều có lão đại thu nhận, hôm nay chỉ là thu xếp đến gặp mặt nhau mà thôi."


"Chính là lúc nãy cưng cùng Thanh Long vờn qua vờn lại đó, Chu Tước cùng Huyền Vũ hoàn thành nghi thức ổn thoả cả rồi. Thiệu Huy lão đại vì khá ưa thích hai người, nên để hai người có không gian riêng tự giải quyết với nhau thôi."


Hắn bất chợt bưng lấy mặt cô, hai má phồng lên như bánh bao. Hắn dùng ngón cái chọc chọc vài cái, hả hê cười: "Chắc cưng không biết sư phụ mình là ai đâu nhỉ? Là lão tổ sư đó!"


Aiz. Má mềm thật, trắng trẻo lại đàn hồi tốt, nhìn thôi đã muốn cắn rồi, sờ tới lại còn yêu thích hơn.


Hắn cười phấn khích: "Không ngờ tới đúng không? Tôi từ lúc thăng lên hạng Bạc chưa bao giờ nghe tới ngài sẽ xuất hiện, nay lại hạ lệnh muốn nhận cưng. Tiểu Bạch này, vận khí của cưng thực tốt nha! Có thể suy xét mà truyền bớt cho tôi không?"


"Lão tổ sư?" Phong Nhã Vân mù mờ hỏi lại.


"Là sư phụ của Thiệu Huy lão đại. Cưng được nhận rồi, tức là cưng với Thiệu Huy chính là cái quan hệ sự huynh sư muội. Eo ôi, nghe có hơi rợn người một tí, nhưng mà nó là sự thật đấy!"


"Tiểu Bạch, cưng bao tuổi rồi thế?" Phó Khải thấy cô im lặng liền hỏi.


"Tôi 23."


"Èo, nhỏ hơn tôi tận 6 tuổi." Hắn chậc lưỡi. "Đi, tôi dẫn cưng đi tham quan một chút. Dù sao cưng cũng sẽ gắn bó với nơi này như nhà, cứ thoải mái đi nhé! Có thắc mắc gì thì cứ nói ra, tôi sẽ giải đáp cho cưng."


Phó Khải dẫn cô đi dạo quanh toà nhà, mở từng cánh cửa phòng, chu đáo nhiệt tình đem lý giải hết toàn bộ nghi vấn của cô. Nhẩm đến thời điểm phải ra về, Phong Nhã Vân lễ phép cáo lui, cho đến cuối cùng bị nhiệt tình của hắn làm cho ấn tượng, trên miệng vẫn còn treo ý cười vừa lòng.


"Cho tôi xuống ở quảng trường nhé!" Cô nói với tài xế phía trước.


Đến nơi, cô tung tăng đi dạo. Thỉnh thoảng hít thở khí trời khiến lòng bình yên thoải mái. Cô nhìn màn hình lớn lúc này đang chiếu quảng cáo nước hoa, bất chợt buồn bực.


Đã bao lâu rồi cô không được vào phòng thí nghiệm. Cô thèm khát cái cảm giác rung rung lắc lắc chai lọ trên tay, thêm chút này chút kia, tự mình tạo ra thành phẩm. Cô nhìn đồng hồ, còn hai tiếng nữa. Nếu cô bắt xe trong vòng hai tiếng đồng hồ đó, ắt hẳn về bệnh viện Kỷ Sơn kịp lúc.


Cô lẩm bẩm. Mình muốn đi mua sắm một chút.


Bước chân cô vừa được nhấc lên, chớp mắt lại có một chiếc xe hơi hào nhoáng dừng ngay trước mặt, bên trong hạ cửa kính xuống, lộ ra khuôn mặt nam tính góc cạnh. Cửa kính phía trước cũng hạ xuống, nữ nhân bên trong hướng cô e thẹn cười, tim Phong Nhã Vân nổ bum một cái.


Hai người này rốt cuộc cũng bên nhau rồi.


Vương Tử Thao lập tức mở cửa, đưa tay kéo cô lên xe. Phong Nhã Vân bị hắn bất ngờ hành động gây mất đà, cả người đổ ập về phía trước, bị hắn thuận tay giam vào lồng ngực, vùi mặt vào tóc cô hít hà.


"Đã lâu không gặp." Hắn xúc động một câu.


Phong Nhã Vân mếu máo nhìn lên ra hiệu. Nữ chủ ơi, cứu tôi với! Sao cô lại ngồi ở ghế trước, tôi cùng hắn ngồi ở ghế sau? Hình như có gì đó nhầm lẫn thì phải.


Cô không có muốn gặp lại hắn mà.


Vương Tử Thao nhàn nhạt: "Vẫn là thơm như vậy! Em dùng tình dược với anh à?"


Phong Nhã Vân: "......"


Hắn không màng thuộc hạ cùng nữ nhân khác vẫn còn trên xe, ấn nút, một cái màn gỗ từ từ được nâng lên, chỉ chốc lát liền ngăn xe thành hai nửa. Hắn cúi người, đem môi cô hôn lên.


Phong Nhã Vân lúng túng. Huhu, lại nữa. Cô không có muốn cái sự tình nó biến thành như thế này.


"Ha..." Cô há miệng thở, lưỡi hắn ngay lập tức xộc ngay vào, đem thứ gì đó trong miệng hắn truyền qua. Phong Nhã Vân phát hiện được, giãy dụa trốn tránh, hai cánh tay bị hắn ghim chặt lại, bèn đẩy lưỡi đưa thứ kia trở ra.


Hắn không chịu thua, cắn xuống một cái, khiến cô vì đau mà hít một hơi khí, hắn liền thuận thế đẩy vào. Cô hết cách nuốt xuống, đẩy vòng tay hắn cúi đầu ho khan.


Đợi đến khi cô ổn định lại, đầu váng lên, hai mắt nhanh chóng tối sầm, ngất đi.


Hình như là thuốc mê. Phong Nhã Vân mê man tự nhủ.







-------------------------------------------------------------
Dạo này Wattpad của mình nó bị gì ấy, không biết của mọi người có ổn không, chứ bên mình nó chả chịu hiện lượt xem gì cả :) Tức ghê hông?


Nên là mọi người có đọc chap thì hãy để lại mốt xíu dấu hiệu cho mình đi nhoa 🖤 Đi ngang qua chấm một cái, hoặc bấm vote tức cái ngôi sao ấy, là được nè 🥺


Yêu cả nhà nhiều lắm nha 🖤


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.