Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 29:




Trương Đông Vũ chắn trước người cô, thuận tiện đút tay vào túi quần, khéo léo che đi nữ nhân phía sau. Phong Nhã Vân vội vàng chỉnh lại váy, đến khi nhìn không thấy bất kỳ một khuyết điểm nào lộ ra nữa, hé mặt ra ngoài.


Hai đạo bóng dáng, một cao gầy, một thấp hơn nhưng vóc dáng to lớn, cung kính đứng bên cạnh. Vì hai người nọ đứng ngược hướng sáng, Phong Nhã Vân nheo nheo mắt, mất một lúc mới có thể nhìn rõ.


"Ray!" Cô reo lên đầy sung sướng, vội vàng nhoài tới ôm chầm lấy người phụ nữ trước mặt, một phen bỏ qua sự tồn tại của hắn, đem nữ nhân ấy rời đi.


Khoảng không gian rộng lớn chỉ còn lại hắn cùng tên phục vụ Ngạo Thiên.


Hắn không ngừng nuốt lấy những ngụm khí lớn đem chúng nhét vào cơ thể. Nữ nhân này! Cư nhiên lại cho hắn một chưởng bơ.


Lạnh lùng đưa mắt về Ngạo Thiên, chỉ thấy hắn có chút quen mắt, Trương Đông Vũ cũng không rảnh bận tâm nhiều, sải bước về trung tâm đại sảnh, cũng không kịp nhìn thấy tia sáng lóe lên lạ thường trong đáy mắt Ngạo Thiên.


"Có chuyện gì vậy?" Phong Nhã Vân nghiêm túc nhìn hai nữ nhân trước mặt. Một người là hacker Giang Vỹ Đình, một người là con hồ ly giảo hoạt cộng tác lâu dài với cô Ray Johnson, cả hai người đều nhìn nhau mím chặt môi, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng.


"Vân, có một vài chuyện, tớ hy vọng cậu có thể giữ bình tĩnh!" Ray lên tiếng, trầm mặc khác thường. Cô lôi trong túi xách gần đó cái laptop, gõ lạch cạch vài phím, đối diện Phong Nhã Vân ngồi xuống.


Giang Vỹ Đình cũng không rảnh tay, ngón tay linh hoạt múa trên bàn phím, đoạn xoay màn hình về phía đối diện, hướng Phong Nhã Vân chiếu tới.


"Một vài thủ thuật đơn giản, nơi lần trước cậu bị bắt cóc, đã tìm ra. Hơn nữa, chúng tớ cũng đã tìm được một số thứ khác, dĩ nhiên cần sự hợp tác của cậu, mới có thể chắc chắn được." Giọng Giang Vỹ Đình vang lên khắp căn phòng, đem trái tim nhỏ bé của cả ba người treo cao, tâm tình thật không thoải mái.


"Tìm được thủ phạm rồi sao?" Phong Ngã Vân đáy mắt dao động. Dám tính kế cô? Để cô xem kẻ nào lớn gan như thế!


"Đỉnh núi nơi cậu bị ngất là đỉnh Hoa Sơn, sau khi bị ngất, liền bị bắt đi, khẳng định cùng Hứa Liên Chi rất có liên quan. Địa điểm nơi cậu bị bắt cóc, dựa theo trí nhớ của cậu, Ray đã đưa cho tớ bản vẽ, dựa vào đó tìm ra được. Nơi đó cách đỉnh Hoa Sơn không xa, tầm nửa tiếng đi xe, nhưng không tra được chủ nhân của căn nhà đó, việc này xác định có chút kì quái."


Giang Vỹ Đình nhẹ giọng lên tiếng, đem từng chút điều tra bẩm báo với Phong Nhã Vân, tất thảy không sót một chữ.


"Không thể tra ra?" Phong Nhã Vân hồ nghi, cô vốn không thể tin thế lực như thế nào lại có thể cản trở một tay hacker đệ nhất này đây.


"Có vẻ là một nhân vật tai to mặt lớn, hơn nữa thế lực ngầm không nhỏ, đem tài sản phong tỏa, không ai có thể xâm phạm." Ray vẫn liên tục gõ phím, không mặn không nhạt nói.


"Nhưng kì lạ vẫn là kì lạ, tôi vẫn có thể hack vào hệ thống giám sát của tòa nhà đó." Giang Vỹ Đình ấn nút một cái, trên màn hình laptop hiện lên 6 hướng camera khác nhau, nhưng nhân vật chính trên màn hình, không cần nói cũng biết là Phong Nhã Vân.


Phong Nhã Vân khó kiềm một chút run rẩy, kí ức ngày hôm đó quá kinh hoàng, cô đã có thể không nghĩ tới nó, nhanh chóng vượt qua, nhưng vẫn không tránh được khi nhắc lại khiến cô một phen đau đớn.


Giang Vỹ Đình cùng Ray nhìn nhau, tự khắc im lặng. Ấn thêm lần nữa, 6 camera dần chuyển động, đem ánh mắt Phong Nhã Vân dán chặt, những chi tiết trong khung hình nhanh chóng hiện lên.


Cô ở kia.


Chính ở trên chiếc giường đó.


Nhưng kì quái, không có màn cưỡng chế trong trí nhớ của cô, tất cả hiện lên trên laptop là hình ảnh cô quằn quại, trán đầy mồ hôi, ga giường cũng nhăn nhúm đến cực điểm.


"Tác dụng của thuốc này thế nào?" Có tiếng nói vang lên nơi góc phòng, "Có gì đặc sắc không?"


Giọng một nam nhân nào đó cười lên. "Tương tự như ma túy, dùng thêm vài lần sẽ khiến con người ta sinh nghiện, nhưng để lại di chứng mạnh hơn ma túy nhiều."


Hai hàng lông mày Phong Nhã Vân nhíu chặt lại theo từng lời hắn nói, không khỏi hoài nghi, nhưng vẫn không lên tiếng.


"Khi mới dùng thuốc, chính là xuân dược, nhưng khác là trong quá trình hoan hợp, mọi thứ đều không thật. Thuốc này gây ảo giác cho người dùng, cực kỳ thích hợp để hại người, vì sau đó, người dùng thuốc sẽ có một vở kịch xuân cung ảo luôn tồn tại trong đầu, không thể nhớ được bất cứ thứ gì, cho dù là xúc cảm hay kẻ cưỡi trên thân mình, nhưng đáng buồn là, ký ức này sẽ dần phai nhạt qua các lần hoan hợp sau. Bất quá, sau mỗi lần hoan hợp, cơ thể người dùng thuốc sẽ càng trở nên nhạy cảm, càng ngày càng khát cầu, cuối cùng bị nhấn chìm trong hỏa dục, không một vết tích sót lại." Nam nhân lạnh nhạt lên tiếng, nhưng trong giọng nói thoáng có tự hào.


"Nói vậy, nếu đã dùng qua thuốc, càng về sau càng dễ mất khống chế?" Nam nhân còn lại vui mừng lên tiếng, "Đến khi nào mới có thể là tận cùng? Cô ta có thể chịu tới bao lâu?"


Nam nhân đưa mắt nhìn đồng hồ, đoạn nhìn Phong Nhã Vân quằn quại trên giường, "Khoảng 3 phút nữa, nếu không có nam nhân, lập tức mất mạng. Nếu có nam nhân chạm qua, về sau chỉ cần một chút kích thích nhỏ, có thể triền miên không ngại ngày đêm, thậm chí có thể cùng càng nhiều nam nhân hoan hợp càng tốt, ba người một lúc cùng không sao. Dĩ nhiên, ngoài chuyện đó, tâm trí sẽ càng ngày càng hoảng loạn, cuối cùng là hóa điên, lại có lửa dục trong người, ngươi đoán xem cái kết của cô ta có thảm quá hay không đây?"


Hắn nói xong, nhếch môi cười lạnh. Nữ nhân, suy cho cùng đều một dòng giống nhau, căn bản hạ thủ không cần suy nghĩ.


Cạch. Giang Vỹ Đình lo lắng nhìn Phong Nhã Vân, bàn tay nhanh nhẹn ấn một cái. Khung cảnh trên laptop dừng lại, căn phòng trở nên yên ắng.


"Vân, cái này tớ cũng tra được, thuốc này là một tay Vô Song phái làm ra, nhưng vẫn chưa tra được thuốc này đã giao dịch với ai, trên tay những người nào. Đến bây giờ vẫn còn trong quá trình thử nghiệm." Ray lên tiếng, bàn tay nắm chặt, "Delcomthrillrax 102, đó là tất cả những gì tớ tìm được."


Phong Nhã Vân gật đầu, ánh mắt thâm trầm, không ngờ một màn đau đớn trong trí nhớ cô vốn là sản phẩm tưởng tượng của thứ thuốc đáng nguyền rủa này.


Vô Song phái.


Đây chính là thế giới trung gian giữa Hắc Đạo cùng Bạch Đạo, không chính không tà, nhưng thực chất lại hùng mạnh hơn cả. Vô Song phái chuyên điều chế độc dược, thường làm theo giao dịch, có cả dược phẩm, bất quá, chỉ là số lượng vô cùng vô cùng không đáng kể nếu so với số độc dược đã sản xuất.


Cô trầm ngâm. Vô Song phái không phải là một thế lực có thể châm chọc. Phải tìm bằng được kẻ đã thực hiện giao dịch kia, cũng phải tìm cách điều chế thuốc giải. Cô không thể cứ như vậy mà điên điên khùng khùng ngủm đi bất đắc kỳ tử vậy được.


Phong Nhã Vân ngẩng đầu, đem tất cả lo lắng trước mắt thu hết vào đáy lòng, không ngần ngại ra hiệu Giang Vỹ Đình tiếp tục.


Hai nam nhân trong góc phòng chớp mắt rời đi, thay thế bằng một nam nhân khác, cực kỳ to lớn lực lưỡng. Hắn nhìn thấy mỹ nhân khó chịu trên giường, đáy mắt không kiềm chế phô trương lửa dục, cả nam căn cũng sớm sừng sững đứng lên qua lớp vải.


"Chăm sóc tốt cho cô ta!" Giọng nói nam nhân trầm thấp vang lên, uy nghiêm ra lệnh.


Hắn mắt sáng ngời, tay thoăn thoắt thoát bỏ y phục, loáng đã không còn. Nhìn thân thể đầy lông cùng cái bụng mỡ to tướng của hắn, Phong Nhã Vân suýt nôn chết. Này này, kiểu này thì cô có bị hắn đè chết không ấy?!


Hắn gian manh cười, đem quần áo trên người Phong Nhã Vân xé rách, chỉ chừa lại nội y mỏng manh. Phong Nhã Vân lúc này trên giường sớm mất đi thần trí, hôn mê sóng soài, cũng không có tỉnh dậy tát cho hắn bạt tai.


Hắn cúi người hít lấy hít để hương thơm nữ tính trên người Phong Nhã Vân, bàn tay đặt lên bụng cô không kiêng dè vuốt lên vuốt xuống.


"Mỹ nhân... Thật đẹp..."


Phong Nhã Vân bên màn hình sớm đã ghê tởm, tức đến nổ đom đóm mắt. Cô cư nhiên cùng hắn lên giường? Chuyện này là thật sao?!


Hắn cúi người, đưa tay định kéo nội y Phong Nhã Vân xuống, bỗng rầm một cái, cửa phòng mở toang.


Mỹ nhân đã dâng tới cửa, nằm dưới thân hắn. Vậy mà vẫn có kẻ không biết sống chết đến phá rối? Hắn phải hảo hảo nhìn xem là ai có lá gan lớn đến vậy!


Phong Nhã Vân hít lấy một ngụm khí. Là hắn! Chính là hắn! Không ngờ người cứu cô cuối cùng lại là hắn.


Hứa Tử Dật lạnh lùng cười.


Cười đến ớn lạnh.


Nam nhân kia không khỏi rét run. Hắn không biết vì sao, trong đầu hiện lên từng tầng từng tầng chữ ly biệt với đồng bọn, hắn chỉ có thể xác định một điều. Hắn tiêu rồi!


Tên kia tuyệt đối không phải là người. Hắn là Tu La đến từ địa ngục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.