Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 15: (H)




Bụng truyền lên một cỗ nóng hổi, Phong Nhã Vân gập người lại, định nhảy xuống chạy ra ngoài.


Người kia nào để cô toại nguyện.


Hắn gắt gao siết chặt lấy người cô, tay nhanh nhẹn luồn tới sau lưng, nắm lấy dây kéo, kéo mạnh xuống.


"Á!" Phong Nhã Vân giật mình, hai bàn tay luống cuống đưa ra sau lưng định kéo váy lên. "Đại... Đại ca, xin tha mạng!"


Hắn nhếch mép cười, tay lưu loát thoát bỏ xiêm y trên người cô, làm lộ bờ vai trắng ngần, khắp người chỉ còn bộ nội y màu đen.


Phong Nhã Vân tựa như sắp khóc, dùng mọi cách đẩy hắn, không ngừng van xin: "Xin anh, tha cho tôi, tha cho tôi!"


Hắn bẻ quặt hai tay cô ra sau lưng, cúi người hôn lên đôi môi kiều diễm, mút lấy từng chút, từng chút ngọt ngào. Phong Nhã Vân kinh hãi, ra sức giãy dụa, bộ ngực non mềm cọ cọ vào người hắn. Hắn đang mải mê mút lấy từng cánh hoa, bỗng hừ một tiếng, trực tiếp thốc cô một cái, thảy lên ghế sô pha.


Phong Nhã Vân lờ mờ thấy hắn với tay tắt hết đèn trong phòng, xung quanh tối om, liền nảy ra ý định nhích người bỏ trốn.


Có người bảo, khi giác quan này không hoạt động, giác quan khác liền trở nên nhanh nhạy. Phong Nhã Vân chưa kịp để chân xuống giường, liền cảm nhận hơi thở nóng hổi bên tai, trên người nặng nề, lại nghe thấy tiếng ghế sô pha bật ra, lập tức nhớ sô pha ở đây được thiết kế có thể chỉnh lại như giường nằm, vô cùng thoải mái.


CMN biến thái! Như vậy thì cô biết sống làm sao?


Phong Nhã Vân đưa hai tay mò mẫm thứ trước mặt, bất chợt chạm vào một thứ đang phập phồng, vừa mềm lại vừa cứng, còn đang nóng hổi.


Cô còn đang ngơ ngác tự hỏi thứ mình vừa chạm vào là cái gì, đôi môi anh đào nhanh chóng bị bao phủ, khuy áo ngực cũng bị tháo ra, đôi tiểu bạch thỏ chỉ chực chờ mong được nhảy ra ngoài.


Phong Nhã Vân lập tức ý thức được chuyện gì đang diễn ra, tay và chân mơ hồ không ngừng đạp. Thấy thân hình dưới thân có vẻ không yên phận cứ trêu chọc, hắn gầm lên một tiếng, với tay kéo cái cà vạt còn đang lủng lẳng trên cổ, đem hai tay cô trói lại, nắm chặt để trên đầu.


Hắn cúi người hôn lên môi cô, cô nghiêng người né tránh, miệng vẫn rối rít cầu xin: "Xin anh... Xin anh... Tha cho tôi!"


Hắn cau mày nhìn cô, lại sờ vào túi quần móc ra một dải lụa màu đỏ, chậm rãi đeo lên miệng cô, khóa chặt lại.


Phong Nhã Vân ú ớ nhìn hắn, nhìn thấy hắn nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực trắng nõn, cảm giác toàn thân tê dại, lại không thể mở miệng kêu thành tiếng.


Cô run rẩy thu hai đầu gối che đi cảnh xuân lộng lẫy trên người, lại thấy hắn chậm rãi thả thắt lưng, tuột cái quần âu màu đen xuống, hai chân bị tóm lấy, quấn chặt vào người hắn.


Nóng! Người hắn thật nóng!


Không gian tối om, không thấy đâu là ánh sáng, Phong Nhã Vân chỉ nghe thấy tiếng phà phà của máy lạnh và tiếng thở hổn hển của cô, lờ mờ thấy được hình bóng nam nhân trước mặt thật to lớn, che lấp đi cái ánh sáng nhè nhẹ phát ra từ đèn phòng.


Phong Nhã Vân ngẫm nghĩ, vốn đây là phòng bao, lại sắp xếp ổn thỏa như khách sạn, ý đồ bày sẵn ra trước mắt, có kẻ ngốc mới không hiểu.


Hắn dường như nhận ra được nữ nhân dưới thân đang phân tâm, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, lại chỉ tiếc trong khung cảnh tối tăm này không được phơi bày.


Hắn với tay thoát hết y phục trên người, bàn tay lần tới mép quần lót của cô, nắm được, xé toạc ra.


Phong Nhã Vân hoảng hốt, mở miệng định la lên, lại chỉ phát ra vài âm thanh nhỏ nhẹ: "Ư... Ư!"


Hắn gầm lên một tiếng, chồm lên người cô, ánh mắt tràn ngập hỏa dục. Hắn cúi người ngậm lấy nụ hoa màu đỏ hồng, bàn tay nhẹ nhàng vân vê nụ hoa còn lại, không ngừng xoa nắn cục bánh bao tròn trịa, hành hạ nó hết lần này đến lần khác.


Thiếu nữ lần đầu tiên bị trêu ghẹo, Phong Nhã Vân có chút khó chịu, nghiêng người né tránh, lại vừa vặn ưỡn cong người, dâng hiến nụ hoa bao trọn trong vòm miệng hắn, từ khóe miệng nhỏ giọng rên rỉ: "Ư... Ư... "


Hắn luồn tay ra sau lưng cô, nâng người để bộ ngực trần cọ sát lên miệng hắn, thè lưỡi liếm quanh nụ hoa, tay kia xoa nắn khỏa rất tròn trên người cô, hai cục bánh bao trắng trẻo thoáng đỏ, cảnh xuân quang đẹp đẽ trở nên kinh diễm động lòng người.
Phong Nhã Vân thật sự khó chịu. Cô cau mày nhìn nam nhân đang ôm lấy thân người mình mà liếm mút, đầu óc bận rộn suy nghĩ cách đá vào người hắn. Chẳng hiểu sao ly Bandy XO khi nãy đột nhiên hết hiệu lực, cô lúc này vô cùng tỉnh táo, còn chắc chắn rằng nam nhân kia mắt rất tinh tường, nếu không, đã không cởi y phục của cô một cách thuần thục như vậy được.


Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô một cái rồi cúi người hôn lên vùng bụng bằng phẳng của cô, nụ hôn trượt dần xuống vùng khó nói.


Phong Nhã Vân cả kinh, lập tức co co người ngồi dậy, lại bị hắn đẩy cho nằm ngửa ra, hai tay ấn chặt vào eo cô, không nhúc nhích nổi.


Hắn dùng tay tách hai chân cô ra, cô lại gắt gao khép chặt lại. Hắn khẽ cười, bàn tay đưa ra tóm chặt vùng tam giác của cô, hảo hảo trêu đùa.


Phong Nhã Vân sớm đã không chịu nổi, thân thể vặn vẹo muốn trốn thoát, eo bị một tay hắn giữ lấy, hạ thể cũng bị một tay hắn chơi đùa. Cô bỗng cảm thấy thật nhục nhã!


Lần đầu đem giao cho một nam nhân tới khuôn mặt còn chả biết như hắn, lại bị hắn trói tay để ở trên đầu ghế, thật sự là một cảnh khó coi.


Phong Nhã Vân khóc không ra nước mắt, hạ thể bị hắn trêu đùa đã nhanh chóng ướt đẫm. Hắn luồn một ngón vào âm hộ, hạ thể lại bám chặt vào tay hắn, truyền tới một trận ngứa ngáy, nhưng đồng thời cũng rất thoải mái.


Hắn mỉm cười nhìn tiểu hồ ly mặt mũi đỏ bừng dưới thân, ngón tay không nhìn được đâm vào sâu hơn, đến khi chạm được vào một tầng cách trở mới chịu dừng lại, cùng với hạ thể cô triền miên ra vào.


Phong Nhã Vân thở hổn hển, cả người căng cứng chống chịu nay đã mềm nhũn, vô lực ngã lên giường, thấp giọng rên rỉ: "A..."


Hắn hài lòng nhìn phản ứng của cô, dưới thân vì tiếng rên yêu kiều mà phát điên bành trướng, hận không thể thay thế ngón tay kia mà đâm vào.


Chặt, chặt quá!


Hắn nhận thấy cô đang có ý định chống đối, nhanh chóng ôm lấy thân hình nhỏ bé, ngón tay vẫn không ngừng ra vào, ôn nhu cất lời: "Ngoan nào, Vân Nhi! Thả lỏng, thả lỏng!"


Ý thức Phong Nhã Vân trở nên mơ hồ, ngoan ngoãn làm theo, cả người không xương gục vào lòng hắn, chẫm rãi thả người.


Hắn đâm thêm một ngón, rồi một ngón, cuối cùng nhìn bàn tay ướt đẫm dâm thủy, bật cười thành tiếng.


"Haha, Vân Nhi, nhìn xem cơ thể mình dâm đãng thế nào đi!"


Hắn cúi người vùi đầu vào giữa hai chân cô, đầu lưỡi đảo qua đảo lại trêu chọc hoa huyệt, Phong Nhã Vân không chịu được kích thích, hạ thể tuôn trào, cả người vô lực ngã sõng soài.


Hắn đưa lưỡi hứng trọn dòng nước nóng hổi, đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh cửa động một lần nữa, rồi tiến tới ve vờn quanh rốn cô.


Phong Nhã Vân chỉ cảm thấy bụng dưới nhồn nhột, đưa hai tay vốn đang bị trói đẩy cái đầu của hắn, hai chân gấp gáp co lại, lại khiến hắn có chút không vui.


Hắn đưa tay cởi dải lụa đỏ bị cô cắn đến thảm thương, hôn lên đôi môi anh đào sưng đỏ, đem vật thể nóng hổi dưới thân áp lên đùi trong của cô, cà nhẹ.


Miệng được giải thoát, còn chưa kịp lên tiếng đã bị hắn chiếm đoạt, không khí trong người cô dần bị hút cạn, mềm nhũn tựa vào hắn.


Cô hé miệng định tìm chút hơi gió còn sót lại mà gắng gượng thở, đầu lưỡi hắn xộc vào khoang miệng, thăm dò từng ngóc ngách, quấn quít lưỡi cô, điên cuồng chiếm hữu.


Cô thật ngọt! Từ lần đầu hôn cô hắn đã nhận thấy điều này. Hắn mút lấy mút để từng chút ngọt ngào trong miệng cô, bàn tay gắt gao ôm chặt lấy người, xoa xoa tấm lưng trần nhẵn mịn.


Phong Nhã Vân yếu ớt cắn vào lưỡi hắn mong hắn tách ra, lại bị hắn hiểu nhầm cô cố tình trêu chọc, bộ ngực đồ sộ không ngừng cọ vào lồng ngực hắn. Hắn hừ một tiếng thật lạnh, trực tiếp đem cô vùi dưới thân, ôm lấy hai chân cô đem vắt qua eo, đem cự long to tướng đâm mạnh vào hoa huyệt nhỏ bé.


Cô hét lên thất thanh, cảm thấy toàn thân như bị xé thành hai mảnh, khóe mắt vì đau đớn mà tuôn trào hai hàng lệ, khuôn mặt ửng hồng quyến rũ, lồng ngực phập phồng.


Hắn giật mình, nhưng hắn không thể dừng lại. Hắn nhất thời quên mất cô còn là xử nữ. Hắn cần người phát tiết. Hắn chậm chạp như vậy, thật sự là yêu thương cô lắm rồi!


Hắn đưa tay vén mấy sợi tóc mai trên mặt cô, lau đi hai hàng nước mắt, đem bàn tay cô gói trong tay mình, thấp giọng ôn nhu nhắc nhở: "Vân Nhi, thả lỏng, thả lỏng! Sẽ hết đau thôi!"


Phong Nhã Vân bật lên vài tiếng nức nở, vẫn không quên thả lỏng người, đưa một tay còn lại vịn lấy eo hắn làm điểm tựa. Hắn cười cười, chống hai tay lên giường, để mặc cô ôm mình, dưới thân chậm rãi chuyển động.


Cảm giác đau đớn dần qua đi, khoái cảm nhanh chóng thế chỗ. Cự long từng phát từng phát đâm vào nơi sâu nhất trong người cô, khóe miệng cô không ngừng phát ra tiếng rên rĩ.


Trải qua mấy trận triền miên, hắn gầm lên một tiếng, đem toàn bộ tinh hoa nóng hổi phóng vào người cô. Phong Nhã Vân xoay người muốn chợp mắt, lại bị hắn lật người lại, nửa quỳ nửa bò trên giường.


Cô hoảng hốt: "Đừng... Đừng...", cật lực xoay người định chạy trốn, bị hắn phét một cái vào mông, từ phía sau đâm vào.


Hắn không ngừng trong người cô điên cuồng luật động, miệng không quên nói lớn lên: "Vân Nhi... Vân... Gọi anh là... Dật!"


Phong Nhã Vân thật sự hoảng hốt, trong cơn mơ màng lại thật sự gọi tên hắn: "Dật!"


Hắn nghe cô ôn nhu gọi tên hắn, lại thốc mạnh một cái, đâm sâu vào tận tử cung.


Hai con người trên giường, cả đêm quấn quít lấy nhau, chẳng rõ là cùng nhau đánh bao nhiêu trận nữa.


Cảnh xuân kích tình nhiệt liệt, đến khi Phong Nhã Vân mệt mỏi thiếp đi, trời cũng gần mờ mờ sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.