Ngày hôm sau, khi vừa bước vào lớp, Tiểu Mộc đã bị Nhan Tiếu vồ lấy ôm tới. Gương mặt Nhan Tiếu vui vẻ như thường ngày khiến cho Nam Huyền và Tiểu Mộc phát hoảng.
- Cậu… Nhan Tiếu, cậu không giận nữa sao?
- Mình không còn kà con nít nữa. Mình cũng không muốn bị đuổi ra khỏi nhà. Nếu mình ra khỏi nhà bồ của ba tớ sẽ tác oai trong nhà và có thể có thai với ba tớ mất. Vì vậy tớ sẽ ngăn không cho chuyện đó sảy ra.
Cách nói chuyện của Nhan Tiếu khiến mọi người dùng mình. Không nghĩ rằng cô bạn này lại có thể thành một người tàn ác và xấu xa như vậy.
Tiếng chuông báo hiệu xuống sân trường vang lên. Mọi người đua nhau xuống sân trường để nghe thông tin mới gì đo trường báo.* Gần giống chào cờ đó hằng tuần đó*.
Thầy hiệu trưởng đứng lên bục cờ uy nghi, nhưng cái dầu hói sáng dưới ánh nắng không khiến ít học sinh phì cười.
- Hôm nay thầy sẽ giới thiệu với các em người tài trợ mới của trường ta, là chủ tịch tập đoàn Tô Thị. Ông Tô Thành Cương!!!
Rất nhiều người ngạc nhiên nhìn người lên bục. Một người nhìn đã ngoài 40 tuổi nhưng còn phong độ chán. Đứng cạch ông hiệu trưởng đúng là một trời một vực.
- Chào các em, tên ta là Tô Thành Cương. Ta là người tài trở mới cho trường của chúng ta cùng với tập đoàn nhà họ Nam.
Ông nở nụ cười nhẹ, trông có vẻ khá lịch sự. Thành Cương có vẻ đảo mắt tìm ai đó dưới sân trường rồi hỏi.
- Các em cho ta hỏi có ai tên Tô Tiểu Mộc không?
- DẠ, là em.
Tiểu Mộc giơ tay lên. Tô Thành Cương bước xuống sân trường kéo cô lên bục. Ông có vẻ như rất vui mừng. Tiểu Mộc còn không hiểu chuyện gì nhìn xuống thì ông đã ôm trầm lấy cô.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên nhìn lên xì xào bàn tán. Ông buống cô ra rồi nói.
- Tiểu Mộc, cuối cùng ba cũng tìm ra con rồi! Con gái ta… ta thực sự rất nhớ con.
Tiểu Mộc kinh hãi nhìn người đàn ông tự nhận mình là ba cô đứng trước mặt đang khóc.* Ông chú à. Từ từ giải thích cho con gái đi cái đã. Thôi để tác giả ta giải thích hộ vậy.*
Cô vội vã chạy xuống sân khấu trốn sau lưng Nam Huyền nhìn lên. Tô Thành Cương cũng sửa lại kính, lau nước mắt lấy lại bộ mặt tươi cười nhưng có phần buồn bã nhìn xuống.
Thầy hiệu trưởng ho khụ khụ vài cái ra án hiệu, sau đó cho tất cả học sinh về lớp. Tiểu Mộc nhanh chóng phóng về lớp bằng lực chạy nhanh nhất có thể. Nhan Tiếu rất giỏi thể dục nên thoáng cái đã đuổi kịp được Tiểu Mộc.
- Nè Tiểu Mộc, cái ông Tô Thành Cương đó sao lại nhận là ba bà nhỉ? Tôi nhớ không nhầm thì ba của bà là Tô Hải Long mà.
- Bà làm như tôi biết ấy.
Nhan Tiếu đang vắt óc suy nghĩ thì nhỏ Kim Dung cùng Nam Kì đi tới. Nhan Tiếu chán ghét hai người này tới nỗi không thèm nhìn mặt .
- Tôi nhìn không ra cô là thiên kim tiểu thư duy nhất của tập đoàn Tô Thị đó. Xem ra tôi côi thường cô quá rồi thì phải.
- Kim Dung cô thôi đi. Đây không phải lớp của cô nên đừng có ra oai ở đây. – Nam Huyền xuất hiện cứu nguy cho Tiểu Mộc.
- Tốt nhất là cô nên bảo bạn trai cô tránh ra Tiểu Mộc môt chút. Đừng có thấy cô ấy giờ trở thành con gái tập đoàn lớn mà tiếp cận.
Kim Dung tức tới tái xanh mặt mày. Giậm chân thật mạnh bực bội ra khỏi lớp. Nam Kì thở dài không đuổi theo mà về chỗ ngồi đợi cô giáo vào lớp để bắt đầu tiết học.