Này Anh Hôm Nay Anh Gặp Hoạ Đó

Chương 45:




Lê Thiệu không ngờ Giang Tư Vũ sẽ tìm đến anh. Xét cho cùng, giữa hai người họ, ngay cả hai chữ "quen thuộc" cũng không thể gọi.
Vừa gặp Lê Thiệu, Giang Tư Vũ đã đi thẳng vào vấn đề: "Tôi biết kế hoạch của Lê Cương và cha anh ta, muốn làm một giao dịch không?"
Lê Thiệu không bất ngờ lắm: "Cô muốn gì?"
"Tôi muốn tiền, năm trăm vạn, nhà các anh có đủ khả năng."
Số tiền này, nhà họ Lê quả thực có thể chi trả, nhưng Lê Thiệu không phải là kẻ ngốc: "Cái đó còn tùy thuộc vào điều cô nói có đáng giá hay không."
Giang Tư Vũ trông rất buồn bã và nói: "Căn bệnh của bà Lê mắc phải là do Lê Kim Quốc sắp đặt. Họ đã hạ cổ trùng với bà và khiến bà giao phải toàn bộ tài sản của gia đình cho bọn họ theo ý muốn của Lê Kim Quốc."
Lê Thiệu giả vờ kinh ngạc hỏi cô ta: "Làm sao cô biết?"
"Tôi... tôi nghe lỏm được." Giang Tư Vũ không nói sự thật, cô ta phủi sạch trách nhiệm rồi đổ lỗi cho Lê Kim Quốc và Lê Cương.
Lê Thiệu nhìn chằm chằm vào cô ta, nói: "Cô Giang, nếu cô muốn hợp tác, tốt nhất cô nên nói sự thật."
Giang Tư Vũ mím môi rồi kể lại sự thật.
Lê Thiệu đã biết phần nào sự việc, nhưng khi nghe Giang Tư Vũ nói Lê Kim Quốc muốn lấy mạng bà Lê, trong mắt anh vẫn hiện lên một tia căm hận. Hừ, Lê Kim Quốc lại nhẫn tâm muốn g iết chết mẹ ruột của mình!
"Bằng chứng đâu? Tôi không thể tin lời nói suông của cô được."
Giang Tư Vũ cũng biết mình không thể nói suông: "Tôi có ghi âm."
Lê Thiệu có chút bất ngờ, người phụ nữ này cũng khá thông minh đấy.
Giang Tư Vũ lấy chiếc máy ghi âm từ trong túi ra, bên trong ghi lại rõ ràng kế hoạch bí mật giữa Lê Kim Quốc và Lê Cương.
Lê Thiệu cất bút ghi âm đi, Giang Tư Vũ vội vàng hỏi: "Khi nào anh cho tôi tiền? Nếu Lê Cương biết được, tôi sẽ chết chắc!"
"Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ cô."
Lát sau, Dư Phi dẫn theo cảnh sát đến.
Sắc mặt Giang Tư Vũ tái nhợt: "Lê Thiệu, anh muốn làm gì!"
Lê Thiệu chỉ vào Dư Phi và nói: "Có nơi nào an toàn hơn đồn cảnh sát không? Cô Giang, cô nghĩ tôi sẽ để cô đi dễ dàng như vậy phải không? Cô, Lê Cương và Lê Kim Quốc là những người hạ cổ với bà, tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Sau đó Giang Tư Vũ mới nhận ra rằng mình đã bị Lê Thiệu lừa.
"Lê Thiệu, anh thật đê tiện!"
"Đê tiện? Giang Tư Vũ, hãy tự hỏi lại xem, ai là người đê tiện?"
Lê Thiệu không muốn nói nhiều với cô ta, bảo Dư Phi trực tiếp đưa người đi. Cảnh sát áp giải Giang Tư Vũ đang giãy giụa lên xe cảnh sát, Dư Phi thấy tâm trạng bạn mình không tốt nên an ủi: "A Thiệu, cậu ổn chứ?"
"Tôi không sao."
Dư Phi vỗ vai anh: "Chuyện nhà cậu tôi cũng nghe nói rồi, không ngờ bên trong lại có uẩn khúc như vậy, cậu yên tâm, bất kể là ai, chỉ cần phạm tội thì chắc chắn không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật."
...
Bản ghi âm trong tay Giang Tư Vũ chính là bằng chứng đanh thép nhất, nhưng để đề phòng bất trắc, họ vẫn chuẩn bị thêm một nước cờ sau.
"Bác hai, bà tỉnh rồi, bác mau về đây."
Cú điện thoại bất ngờ của Lê Thiệu khiến Lê Kim Quốc luống cuống tay chân, chiếc tách trà tuột khỏi tay, rơi lăn long lóc trên bàn. Ông ta vội vàng gọi cho Lê Cương: "Tiểu Cương, bà nội... tỉnh rồi!"
Lê Cương cũng vô cùng kinh ngạc, dặn dò Lê Kim Quốc bình tĩnh, nhanh chóng lái xe đến công ty đón ông ta cùng về nhà cũ. Suốt quãng đường, cả hai đều im lặng, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Khi đến nhà cũ, Lê Nhược Mai đã đợi ở cửa: "Anh hai! Mẹ..."
"Cô!" Lê Cương vội vàng gọi bà ta: "Bà nội tỉnh lại là chuyện tốt."
Lê Nhược Mai lập tức nói: "Đúng vậy, đúng vậy, là chuyện tốt, mau vào thôi."
Lê Kim Tự gọi họ lên tầng hai, nói: "Mẹ đã tỉnh, nhưng tinh thần vẫn chưa được tỉnh táo lắm, mau vào thăm mẹ đi."
Nghe tin bà Lê vẫn chưa tỉnh táo hẳn, Lê Kim Quốc thầm thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi." Ông ta giả làm đứa con hiếu thảo đi đến bên giường bà Lê.
"Anh là ai?"
Bà Lê quả thực có vẻ bối rối, bà thậm chí còn không nhận ra con trai mình.
"Mẹ, con là Kim Quốc."
"Lê Kim Quốc? Con là Lê Kim Quốc... Mẹ vẫn nhớ con nghịch ngợm nhất. Mẹ đã làm món đùi gà con thích nhất rồi. Đi ăn thôi."
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lê Kim Quốc bỗng dưng dâng lên một cảm xúc khó tả. Mẹ trên giường tóc bạc phơ, khuôn mặt cũng đầy nếp nhăn. Ông ta tưởng rằng mẹ luôn yêu thương anh cả và anh ba, nhưng không ngờ rằng, người mẹ hồ đồ này lại nhớ rằng ông ta thích ăn gì.
Ông ta bắt đầu tự hỏi bản thân, mọi chuyện ông ta làm có thực sự đúng đắn hay không?
"Bố!" Giọng nói của Lê Cương vang lên, kéo ông ta ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe nhé. Khi nào mẹ tỉnh dậy, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm."
Lê Kim Quốc không nghi ngờ gì, bước ra khỏi phòng và hỏi Lê Kim Tự chuyện gì đang xảy ra.
Lê Kim Tự nói: "Mẹ mãi không tỉnh, anh đành đi tìm thầy cao tay đến xem. Ai ngờ con cổ trùng trong người mẹ vẫn chưa được giải. Thầy ấy tài giỏi lắm, em xem này." Ông lấy ra một lọ thủy tinh, bên trong là một con bọ đen nhỏ.
"Đây chính là con cổ trong người mẹ. Nhưng đáng tiếc, tuy con cổ đã được giải, nhưng mẹ lại trở nên mất trí nhớ."
Lê Kim Quốc lảng tránh ánh mắt: "Lấy ra là tốt rồi. Mẹ cũng lớn tuổi rồi, nhân cơ hội này cũng có thể nghỉ ngơi cho khỏe."
"Chú hai." Lê Kim Tự đột nhiên gọi ông ta: "Mẹ tuy không nói ra, nhưng chú phải cảm nhận được, mẹ thực sự quan tâm chú."
Chuyện đã đến nước này, Lê Kim Quốc không thể quay đầu lại nữa.
Lê Kim Tự nhìn em trai, thấy ông ta vẫn không có ý hối hận, bèn không muốn nể nang ông ta nữa.
"Đúng rồi, lúc mẹ mới tỉnh, mẹ nói có một bản di chúc mới ở trong ngăn kéo đầu giường. Chú hai, lúc nào chú rảnh, chúng ta mời luật sư đến cùng công chứng nhé."
Lê Kim Quốc sững sờ. Di chúc mới ư?
Lê Kim Tự cau mày, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lê Kim Quốc hoảng hốt: "Mẹ giờ thế này, lập di chúc cũng không thể công nhận được chứ?"
"Nếu di chúc được mẹ lập lúc còn minh mẫn thì sao? Chú hai, chú sợ di chúc có thay đổi chứ gì?"
Lê Kim Quốc cười gượng gạo: "Tất nhiên là không, qua vài ngày rồi công chứng, dạo này công ty hơi bận."
"Được, vậy mấy ngày nữa nhé."
Lê Kim Quốc lòng đầy tâm tư đi xuống nhà, thuật lại chuyện này cho Lê Cương.
Lê Cương cũng rất bất ngờ: "Sao lại có di chúc mới?" Anh ta nghi ngờ di chúc này là giả, nhưng để đề phòng bất trắc, vẫn phải đến xem cho rõ.
...
Ban đêm, Lê Kim Quốc và Lê Cương cùng nhau đi dạo, chuẩn bị lẻn vào phòng bà Lê xem trên di chúc mới viết thứ gì. Nhà cũ chỉ có quản gia ở, bọn họ nhẹ nhàng bước vào, không gây ra tiếng động.
Vào được phòng bà Lê, Lê Kim Quốc dựa theo lời anh trai nói, tìm được bản di chúc mới trong tủ đầu giường. Lê Cương soi đèn pin, hai người cùng cẩn thận nhìn văn bản.
"Trống không?"
Hóa ra cái gọi là di chúc, lại chẳng có chữ nào.
"Không nói thế, sao anh để lộ dấu vết được?"
Giọng nói này... là bà Lê! Lê Kim Quốc kinh ngạc vô cùng, quay đầu nhìn về phía giường, bà Lê thế mà đã ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào họ.
"Mẹ, sao mẹ lại tỉnh rồi?"
"Ta đã tỉnh từ lâu rồi, nếu không thì làm sao biết được đứa con trai tốt của ta, thế mà lại hạ cổ với ta?"
Bà Lê nói những lời này, không còn chút nào là hồ đồ. Lê Cương hoang mang: "Bà nội, bà không sao chứ?"
"Sao nào, hai người các anh mong ta có chuyện gì à? Muốn nắm hết tài sản nhà họ Lê vào tay mình sao?"
Lê Kim Quốc vội vàng giải thích: "Mẹ, chúng con không hề nghĩ vậy, con và Tiểu Cương đến đây chỉ là để thăm hỏi sức khỏe mẹ."
Bà Lê cũng không vòng vo với họ nữa, trực tiếp nói: "Kim Quốc à, đừng giả vờ nữa, những việc các anh làm ta đều biết cả. Hạ cổ? Thay đổi di chúc? Tốt, tốt lắm!"
Lê Kim Quốc dĩ nhiên không thừa nhận: "Mẹ, chuyện này không phải do chúng con làm, biết mẹ bị hạ cổ, chúng con cũng rất lo lắng."
Cánh cửa phòng bật mở, Lê Thiệu xuất hiện với chiếc bút ghi âm trong tay, giọng anh vang lên đầy lạnh lùng:
"Bác hai, đoạn ghi âm này đã ghi lại tất cả mọi chuyện."
Lê Kim Quốc tái mặt, cố gắng chối cãi:
"Cái gì mà ghi âm, tôi không biết gì cả!"
Lê Cương phẫn nộ, lửa giận bùng cháy trong lòng. Giang Tư Vũ, con đàn bà đê tiện này, thế mà dám lén ghi âm!
Lê Thiệu nhìn Lê Kim Quốc, giọng điệu đầy khinh miệt:
"Bác hai cũng đừng giả vờ nữa. Giang Tư Vũ đã khai hết rồi."
Lê Cương lợi dụng tình huống này và đổ lỗi cho Giang Tư Vũ: "Là do cô ta tự làm việc đó, không liên quan gì đến chúng tôi."
Lê Kim Quốc cũng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, chính là cô Giang Tư Vũ đó đã làm chuyện như vậy vì tiền của nhà họ Lê chúng ta. Mà Tiểu Cương đối xử với cô ta rất tốt."
Lê Thiệu không còn gì để nói về hành vi vô liêm sỉ của họ, bà Lê đứng dậy rồi tát Lê Kim Quốc một cái.
"Đồ bất hiếu! Sao ta có thể dạy ra một tên khốn vô trách nhiệm như vậy!"
Lê Kim Quốc bụm mặt, sau đó cười to: "Ha ha ha, mẹ, giờ mẹ mới nhận ra tôi là con trai mẹ sao? Từ nhỏ, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho anh cả và em ba, còn tôi thì sao? Chỉ được nhặt nhạnh những thứ họ bỏ lại, lúc đó sao mẹ không nghĩ đến việc dạy dỗ cho tôi tử tế?"
Bà Lê tức giận, ôm ngực:
"Ta đối xử với ba đứa con đều như nhau, chỉ là do anh không chịu cố gắng."
"Tôi cũng là con trai mẹ! Tài sản của nhà họ Lê tôi cũng có phần! Tại sao lại cho hết anh cả, còn tôi chỉ được sống nhờ vào sự bố thí của anh ta!"
Lê Kim Tự lạnh lùng nói:
"Giao công ty cho chú, chú có thể làm được gì? Dạo này chú cũng đã nếm trải cảm giác làm chủ tịch rồi, chú có thể gánh vác nổi không? Giờ công ty còn như một mớ bòng bong, chú muốn phá tan nhà họ Lê à?"
"Gia tộc họ Lê là do một tay ta và bố anh dựng nên. Anh cả anh có năng lực điều hành công ty, giao cho nó có gì không đúng? Còn anh, không biết tự nhìn nhận lỗi lầm của bản thân, lại còn đổ lỗi cho người khác. Kim Tự, báo cảnh sát đi."
Lê Cương hoảng hốt:
"Bà ơi, chúng ta là người một nhà, đừng báo cảnh sát!"
Lê Kim Quốc ngẩn người, nằm mơ cũng không ngờ chuyện lại đi đến bước này.
"Mẹ, mẹ muốn nhìn tôi đi tù sao?"
Bà Lê quay đầu đi:
"Đó là do anh tự chuốc lấy."
Lê Kim Quốc như sét đánh ngang tai, ngã quỵ xuống sàn nhà, van xin:
"Mẹ, con sai rồi, con không dám nữa, mẹ tha thứ cho con lần này."
Bà Lê không thèm nhìn ông ta lấy một lần, sự thất vọng đã lấp đầy trái tim bà rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.