Nàng Thiên Thần Thủ Hộ Hoàng Đế

Chương 5:




“Mọi người lui xuống hết đi, ta có chuyện muốn nói với thần nữ” Thần Hoàng Thiên đem tầm mắt nhìn qua tiểu kim và tiểu Thanh khẽ lên tiếng đem bọn họ đuổi ra ngoài, hắn còn chính sự phải giải quyết cho nhanh nếu không hắn sợ mình không kiềm nổi mà ngất đi.
“Vâng.” Hai người lưu luyến mà rời khỏi, trước khi đi vẫn nhìn chằm chằm mấy vết thương trên người chủ nhân, đi theo người đã lâu, bọn họ đã bao giờ thấy người bị thương đến mức này đâu.
“Sư phụ, sao người lại bị thương đến mức này?” Thấy bóng hai người đã khuất sau tấm bình phong, Thần Tuyết nhíu mày quay lại nhìn người vẫn đang nằm ngã ngớn trên giường, ngón tay trắng nõn khẽ xoa chút cao lạnh lên những vết thương đã tụ máu. Người này một lần mất tích là bảy ngày, sau khi trở về lại một thân trọng thương không chỉ bên ngoài khắp người xây sát mà nội lực cũng bấn loạn, rốt cuộc hắn đã đi đâu làm gì mấy ngày qua.
Thần Hoàng Thiên nhìn đôi chân mày thanh tú đang khẽ nheo lại, bất chợt cảm thấy hài lòng, xem ra mấy ngày qua của hắn cũng không đến mức vô ích. Tiểu đồ đệ của hắn cũng không quá lạnh lùng như biểu hiện bên ngoài a, còn biết lo lắng cho hắn nha, thật là đáng yêu.
"" ừm ta đột nhập vào quân doanh của địch không ngờ bị tập kích nên bị thương nặng như thế này, nhưng nhờ việc đó lại phát hiện quân doanh Thống An có một cao nhân rất thần bí, ta là bị trận pháp của hắn làm bị thương nên mới nặng như thế này"" Thần Hoàng Thiên nhắm mắt uể oải kể cho nàng nghe.
"" ân....ừm..."" nàng chỉ gật đầu xem như đã nghe nếu hắn biết nàng đã biết chuyện này từ trước thì không biết hắn sẽ tức đến mức nào, chỉ vì cái thông tin này mà biến hắn thành thân tàn ma dại luôn rồi
"" sư phụ người nghỉ ngơi đi ta ra ngoài có chút việc"" nói rồi hắn đã không còn thấy bóng dáng nàng đâu
--- ------phòng bếp quân doanh---- -------
"" thần nữ, người sao lại ở đây, người cần gì sao"" đám đầu bếp ngạc nhiên khi thấy thần nữ của họ xuống bếp, một số người còn định ngăn nàng lại nhưng nàng phất tay cho họ ý bảo đi ra
đến khi phòng bếp chỉ còn mình nàng, nàng liền lấy trong chiếc nhẫn trên tay ra một đóa sen lung linh rất đẹp, đây chính là Thánh Thủy bạch liên còn có nước thánh thuỷ nàng đưa hai thứ này cùng nấu với một ít hạt sen của thánh thủy bạch liên nhưng để nấu những thứ này lên không phải dễ cần có thần lực ngàn năm của nàng để nấu. vận hết thần lực của mình sau 2 cach giờ cuối cùng bát cháo hạt sen thơm ngon bổ dưỡng cuối cùng cũng làm xong, nhìn thành quả của mình nàng chợt mỉm cười nếu ai nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ xủi vì mất máu quá nhiều.
Chậm dãi bê bát cháo đến doanh chướng Thần Hoàng Thiên, trên đường đi không biết bao nhiêu người ngoảnh lại nhìn không chỉ lần đầu tiên thấy thần nữ xuống bếp mà còn mùi hương từ bát cháo tỏa ra khiến người ta muốn ăn ngay lập tức
"" sư phụ người dậy ăn cháo đi"" nàng khẽ chạm vào lay lay hắn dậy
"" ừm... a đây là lần đầu tiên nàng vào bếp vì ta nhỉ, thật vinh hạnh quá đi"" hắn rất đau nhưng vẫn gượng cười trêu chọc nàng, nhưng sao nàng không biết được chứ, cầm bát cháo đang nghi ngút khói đi về phía giường đưa cho hắn, khẽ cựa mình tính cầm lấy bát cháo nhưng không còn sức nữa nên hắn đưa mắt nhìn nàng
Thần Tuyết đen mặt lại, hắn cư nhiên bắt nàng đút nhưng nếu không vì lo cho nàng hắn cũng không bị thương nên nàng quyết định thôi chiều theo ý hắn một lần vậy. Múc một thìa cháo đưa lên miệng hắn, hắn liền ăn hết nhưng khuôn mặt nhăn nhó làm nàng tức cười
"" nàng có thể thổi nguội rồi hãy đút cho ta ăn không"" hắn cau có nhìn nàng, ""ừm, thật xin lỗi ta không biết,..."" nàng còn định nói ta còn tưởng ngươi cảm động quá nên khóc chứ, nhưng nhìn cái mặt hắn nhăn nhó nên thôi không nói nữa chỉ chăm chú thổi và đút cháo cho hắn. nếu hắn biết suy nghĩ của nàng chắc chết vì cười quá *;*
"" cạch..cạch"" nàng để bát cháo đã sạch bóng xuống bàn, ngước lên nhìn hắn cảm thấy có gì đó không đúng, vẻ mặt hắn hình như đỏ hơn, nhiệt độ trong phòng hình như đang tăng lên thì phải. Bước vội về phía giường cầm tay hắn lên bắt mạch "" chết tiệt cư nhiên lại không thể hấp thụ được muốn bạo phát sao"" nàng rủa thầm tên nào đấy đã cho ăn đồ tốt rồi mà.... chậc chậc đúng là khổ nàng mà. Vận thần lực đưa vào cơ thể hắn giúp hắn hấp thụ thánh thủy bạch liên dần dần, cũng không biết hắn truyền bao nhiêu thần lực cho hắn nhưng đến khi tỉnh dậy đã là buổi tối, bắt mạch lại cho hắn thấy không còn gì nguy hiểm liền gọi tiểu kim ở ngoài vào chăm sóc hắn còn một mình nàng đi về lều chủ tướng
"" chủ nhân, người tiêu hao quá nhiều linh lực rồi để Nguyệt giúp người điều hòa lại"" nam tử như trích tiên bỗng xuất hiện đứng ngay bên cạnh nàng.
"" ừm, vất vả cho ngươi rồi Nguyệt"" nàng nhẹ nhàng trả lời hắn
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Liên tục nửa tháng huấn luyện cuối cùng cũng đến ngày giao chiến giữa hai quân, vết thương của Thần Hoàng Thiên nhờ bát cháo của nàng cuối cùng cũng hồi phục hơn nữa công lực còn tăng rất nhiều.
“ Thần Nữ! Bọn họ đến rồi!” Trải qua mấy ngày bố phòng, Diệp Dương Thành ( nơi hai quân giáp mặt) đã biến thành một trọng điểm quân sự, tại đây có hơn năm mươi vạn đại quân cùng một vạn kị binh của Vân Thiên Quốc, tổng cộng năm mươi mốt vạn người. Trong khi đó, quân Thống An cũng đang bắt đầu tiếp viện, bổ sung lại những hao tổn trước đó, hiện tại ước chừng có đến trăm vạn quân!
“Dẫn đầu là năm vạn bộ binh, tiếp theo là một vạn kỵ binh, còn có năm ngàn cung tiễn thủ! Trận đấu này bọn họ đã dốc hết toàn bộ sức lực!” Vạn tướng quân nhìn quân đội xếp thành hàng phía trước, nói.
“Chủ soái Thống An lúc này là Tư Đồ Thần Minh, là một chiến binh xuất chúng. Người này thích nhất là tấn công trực diện, mỗi trận đều phải tắm máu!” Tần Ngọc nói.
“Thám tử hồi báo, đối phương đánh giặc thật sự rất quái lạ. Mỗi lần nghênh chiến đều phái một hắc y nhân lên trước. Hiện tại bọn họ đã vào hàng ngũ nhưng vẫn chưa phát binh, hẳn là đang đợi người kia xuất hiện!” Tần Ngọc sắc mặt có chút ngưng trọng, theo tin tức thu được mà nói, việc này đối quân ta rất bất lợi.
Âu Thần Tuyết mặt không biến sắc: “Đi chuẩn bị!”
“Vâng!” tiểu kim và tiểu thanh lĩnh mệnh đi xuống, Thần Hoàng Thiên chỉnh lại áo giáp, nhìn quân sĩ phía trước, ngày này cuối cùng cũng đã đến!
Từ trong quân đội Thống An xuất hiện một người giục ngựa đi ra. Hắn từ đầu tới chân một thân hắc y, không ai có thể nhìn rõ hình dạng, xoay người lên ngựa, chậm rãi hướng ra phía trước đội ngũ!
“Đến rồi!” Nhìn thấy người thần bí đang đang chậm rãi giục ngựa kia, Thần Hoàng Thiên đứng lên, vẻ mặt cẩn trọng, người này vô cùng quỷ dị, bởi vì có hắn, nên Vân Thiên mới liên tiếp bại trận, ngay cả Vạn tướng quân cũng thua ở trong tay bọn họ, hắn không dám khinh suất!
“Thùng thùng thùng…” Tiếng trống trận cuối cùng cũng vang lên.
“Tấn công!” Tướng lĩnh Thống An hô lên một tiếng, binh lính xếp thành hàng vọt đi lên!” Tấn công! Giết!”
Tiếng hò hét đinh tai nhức óc cũng không thể làm cho hai người biến sắc, bọn chúng hùng hổ xông tới, lúc còn cách khoảng hơn hai trăm mét, Thần Hoàng Thiên mạnh mẽ vung tay lên, phút chốc cửa thành mở toang, rất nhiều binh sĩ Vân Thiên đã được huấn luyện theo tổ đội xông ra ngoài: “Giết… !”
Tiếng kêu chấn động trời đất, binh khí chạm vào nhau phát ra tiếng ‘leng keng’, một cuộc chiến đẫm máu, tất cả chỉ mới bắt đầu!
“Hắn vì sao lại không động?” Âu Thần Tuyết luôn để mắt tới hắc y nhân kia. Hắn ngồi trên lưng ngựa, màn chém giết hỗn loạn xung quanh lại không hề có chút ảnh hưởng gì tới người này. Càng kỳ quái là, bên cạnh hắn rõ ràng có binh sĩ Vân Thiên, nhưng lại không có ai ra tay với hắn.
“Hắn đã hành động!” Thần Hoàng Thiên sắc mặt lãnh trầm: “Nàng xem những binh lính này!”
Âu Thần Tuyết quay sang nhìn những binh lính bị giết, lập tức phát hiện có điều kì quặc, vừa nãy xông trận sĩ khí ngút trời, nay lại có vẻ lực bất tòng tâm, rõ ràng đao tiếp theo sẽ có thể chém chết đối phương, nhưng lại bất ngờ vô lực, cuối cùng bị quân Thống An chém chết. Trong một thời gian ngắn, binh lính Vân Thiên đã hao tổn không ít!
“Sao lại có thể như vậy?” Tần Ngọc trước nay chưa từng gặp được chuyện kì lạ như vậy. Tuy rằng tin báo đã có nói qua, nhưng lúc tận mắt chứng kiến, vẫn có một loại cảm giác khó tin. Ánh mắt Âu Thần Tuyết dừng trên người hắc y nhân: “Là do hắn sao?”
“Ừm!” Âu Thần Tuyết đảo mắt qua khắp chiến trường, mắt thấy thủ hạ của mình bị giết hại, hắn vẫn không xuất đầu lộ diện. Bất luận là quân Vân Thiên hay là quân Thống An đều cho rằng trận chiến này Vân Thiên nhất định thua!
Lúc quân Vân Thiên sắp giành được thắng lợi, một vạn kỵ binh áo đen đột nhiên xuất hiện từ hai bên, mạnh mẽ xông vào chiến trường bắt đầu chém giết. Âu Thần Tuyết xoay người đi đến bên cái trống, dùng dùi trống đánh lên một tiếng ‘đông’. Một đạo ánh sáng người bình thường đều có thể nhìn thấy tản ra khắp nơi, binh lính trên chiến trường lập tức khôi phục tinh thần, lại nắm chặt tay đao: “Tấn công!”
“Giết!”
“Thùng thùng thùng…” Âu Thần Tuyết không ngừng đánh trống, nhịp trống dồn dập khích lệ tinh thần binh sĩ Vân Thiên, sự dũng mãnh của quân Vân Thiên cuối cùng cũng thể hiện ra. Cuộc chiến thực sự, bây giờ mới bắt đầu!
Thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông! Đây mới thực sự là chiến trường!
Thần Hoàng Thiên giương cung tiễn về phía hắc y nhân. Lúc hắn chuẩn bị bắn tên, người kia lại đột ngột biến mất. Thần Hoàng Thiên không khỏi kinh hãi: “Hắn biến mất trong không trung!”
Âu Thần Tuyết dừng đánh trống, gác dùi trống lên tay trống, mắt đảo qua chiến trường, thanh âm lạnh như băng: “Một người cũng không lưu lại!”
Cuối cùng, sáu vạn năm ngàn quân Thống An toàn bộ bị giết sạch, đánh dấu sự tàn bạo của Thần nữ Vân Thiên quốc, cũng mở ra một thắng lợi đầu tiên trong cuộc đại chiến này! Máu tươi chính là thứ khích lệ lòng quân tốt nhất!
“Thắng rồi! Thắng rồi! A!”
“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”
Sau một khắc tĩnh lặng, toàn quân bừng lên tiếng hoan hô.Vừa ra trận đã thắng, còn là tiêu diệt toàn quân, bọn họ sao lại có thể không kích động được!
“ Thần nữ vạn tuế vạn tuế, vương gia vạn tuế!”
Binh sĩ đồng loạt tung hô. Tần Ngọc thấy vậy, trong lòng cũng rất phấn khích, quỳ xuống trước Âu Thần Tuyết: “Chúc mừng thần nữ!”
Âu Thần Tuyết thản nhiên gật đầu: “Gửi chiến báo về triều đình đi!” Nói xong, Âu Thần Tuyết liền rời khỏi thành!
“Ách?” Tần Ngọc không kịp phản ứng, Thần Nữ vừa mới bảo hắn đi gửi chiến báo? Từ lúc nào một tướng quân như hắn lại phải đi gửi chiến báo vậy?
Đêm đến, quân doanh Vân Thiên bốn phía mở tiệc ăn mừng, trong khi quân doanh Thống An lại là một mảnh tĩnh mịch.
“Khốn kiếp! Tại sao có thể như vậy? Lúc đầu không phải quân Vân Thiên đã bị mê hoặc sao? Tại sao đột nhiên có thể lấy lại tinh thần?”
“Còn ba vạn thiết kỵ tập kích bất ngờ kia, bọn chúng ẩn náu sau lưng quân ta, sao không ai phát hiện ra?” Tư Đồ Thần Minh giận dữ, ngồi trên cao trừng mắt nhìn một ngàn người bên dưới. Sáu mươi vạn binh lính đã mất đi như vậy. Tuy rằng so với đối với trăm vạn quân mà nói sáu mươi vạn quân này không tính là nhiều, nhưng cũng đủ làm hắn kinh sợ. Nếu là trước kia, sáu mươi vạn binh sĩ tuyệt đối bách chiến bách thắng.
“Đặc sứ đâu? Hắn biến đi đâu rồi?” Tư Đồ Thần Minh sực nghĩ đến kẻ biến mất trên chiến trường. Nếu hắn không đột nhiên biến mất, quân đội cũng sẽ không bị đánh bại.
“Tướng quân! Vẫn chưa có tin tức của đặc sứ!” Một tiểu binh hồi đáp.
“Vô liêm sỉ!” Tư Đồ Thần Minh lửa giận ngút trời, vung tay đập bề cái bàn.
Trong khi đó, trong núi Chu Tước, một bóng đen trông như u linh đang không ngừng di chuyển trong rừng cây. Đột nhiên, hắn dừng bước, vì ngay phía trước, Âu Thần Tuyết tay cầm chiết phiến không biết đã đứng đợi ở đây từ lúc nào!
“Ngươi sao có thể tìm được ta?” Hắc y nhân nói, thanh âm khó nghe vô cùng.
Hiên Viên Tuyệt không nói gì, một tiếng thở cũng đủ làm cho người ta sợ hãi, không một chút sát khí, nhưng so với sát khí càng đáng sợ hơn!
“Ngươi chính là thần nữ Vân Thiên quốc?” Người nọ hỏi, trong thanh âm lại có chút sợ hãi.
Âu Thần Tuyết vốn không muốn trả lời, nắm trong tay chiết phiến vòng qua, sau đó, chém xuống với tốc độ chớp nhoáng!
Hắc y nhân hoảng sợ vô cùng, muốn biến đi, nhưng lại phát hiện chính mình như bị khóa lại, không thể động đậy, đến khi chiết phiến xuyên qua người, cảm giác được hơi thở của Âu Thần Tuyết trên nhẹ đi một chút, hắn đột nhiên khanh khách cười rộ lên: “Quên nói cho ngươi biết, binh khí của nhân loại không tổn thương được ta …”
Nhưng khi hắn vừa nói xong, lập tức sợ ngây người, bởi vì thân thể hắn đang không ngừng tan biến, mắt thấy chính mình tan biến, hắn không thể tin hô to: “A! Tại sao có thể như vậy…”
Chiết phiến trong tay Âu Thần Tuyết đột nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt màu tím, ở nơi ánh sáng màu tím chiếu xuống, người nọ liền biến thành sương khói, không hề lưu lại vết tích!
Âu Thần Tuyết đứng thẳng, tay vẫn nắm lấy chiết phiến phát ra ánh sáng tím, mặt thản nhiên không chút thay đổi nhìn chỗ người kia biến mất, sau đó bóng dáng chợt lóe lên rồi biến mất trong không trung.
“ Thần Nữ! Ngài đã trở lại!” Bên ngoài binh lính Vân Thiên ở khắp nơi chúc mừng, Thần Hoàng Thiên cùng một ngàn tướng lĩnh đang ngồi trong đại đường nghị sự, thấy Âu Thần Tuyết tiến vào, mọi người lập tức đứng dậy.
Âu Thần Tuyết đem chiết phiến đặt ở một bên, ngồi trên chủ vị, tiểu kim lập tức trải bản đồ lên bàn!
Âu Thần Tuyết chỉ vào một chỗ trong bản đồ: “Nơi này là nơi Tư Đồ Thần Minh đang ở, một trăm vạn đại quân địch chỉ có bảy mươi vạn đóng ở đây, trừ ra sáu vạn năm ngàn quân hôm nay, vẫn còn có sáu mươi ba vạn năm ngàn. Hôm nay hắn thua thảm bại, theo tính cách của Tư Đồ Thần Minh mà nói, chỉ sợ sáng sớm ngày mai sẽ phát binh công thành, mặc kệ là tránh thua hay để giảm bớt tổn thất, đều không để hắn phát binh trước chúng, hiện tại lựa chọn duy nhất chính là… Đột kích ban đêm!”
“ Thần Hoàng Thiên ngài mang năm vạn tướng sĩ tập kích chính diện!”
“Dạ!”
“ Tần Ngọc, Vạn tướng quân mang năm vạn thiết kỵ theo hai cánh đánh sâu vào!”
“Tuân mệnh!”
“ Tần tướng quân, Lý Trác mỗi người mang 1 vạn binh lính, thiết đặt cạm bẫy trên đường rút lui của địch!”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Khi mọi người đều lĩnh mệnh đi ra ngoài hết, Âu Thần Tuyết ngoắc tay một cái, một hắc y nhân phóng xuống đất: “Chủ tử!”
“Đi thăm dò tin tức Lâm thành!”
“Dạ!”
Sau nửa đêm, khắp nơi một mảnh tối đen, quân doanh Thống An vô cùng yên tĩnh, binh lính hồn nhiên ngủ say, không hề hay biết tử thần đang lặng lẽ tới gần! Một tiểu đội Vân Thiên lén lút đi đến trước cổng quân doanh Thống An, phóng ra vài cây kim, bốn người gác cửa liền ngã xuống, người canh gác trên đài quan sát cũng đã sớm bị một đao trên cổ! Ở bên một hàng rào khác, cũng có người lén lút lẻn vào, đem binh lính Thống An giết chết trong bóng đêm.
Vô số bóng đen tiến vào, thâm nhập những lều trại không phòng thủ, giết chết hết binh lính, máu tươi vung vẩy trên lều trại màu trắng, phác thảo nên một bức mỹ đồ!
“Người đâu! Có người tập kích!” Rốt cục một binh lính trống thấy cảnh giết chóc, kêu to, đánh thức một nhóm người.
“Không xong rồi! Có người đánh lén!”
“Có người xâm nhập quân doanh…”
“Báo! Tướng quân, có người tập kích quân doanh!”
“Cái gì?” Tư Đồ Thần Minh đang trên giường bừng tỉnh, nghe được tin tức giận dữ: “Tập kích quân doanh?”
“Đúng vậy! Tướng quân, bên ngoài từ đâu đến một nhóm binh lính Vân Thiên, thừa lúc ta quân không chú ý đã lẻn vào, hiện tại đến rất gần!”
“Vô liêm sỉ!” Tư Đồ Thần Minh đứng dậy đem áo giáp mặc vào, vén rèm lên, thấy bên ngoài ánh lửa đầy trời, tiếng kêu la chém giết!
“Mau gióng trống, tập hợp tất cả mọi người lại đây!”
“Dạ!”
“Giết!” Lúc này đây, đa số binh lính Thống An vừa mới tỉnh ngủ, còn quân Vân Thiên tinh thần lại vô cùng hăng hái. Hai bên một khi giao thủ, quân Thống An chỉ có thể hoàn toàn bị tiêu diệt. Những tiếng rên la cuối cùng. Một màn chém giết vô cùng thống khoái!
“Giết a!” Hai bên thiết kỵ đột nhiên xuất hiện tập kích, binh lính Thống An vốn đang bối rồi nay càng thêm hoảng loạn!
“Tướng quân! Hai doanh trại ở tiền phương đã bị kẻ địch tiêu diệt!”
“Tướng quân! Hai cánh đột nhiên xuất hiện vạn kỵ binh!”
“Tướng quân! Lang phó tướng đã hy sinh…”
“Tướng quân…”
Từng tin, từng tin truyền đến làm cho sắc mặt Tư Đồ Thần Minh ngày càng đen lại, nhìn khắp Diệp Dương Thành hung hăng nghiến răng: “ Thần Hoàng Thiên! Ngươi điên rồi!”
“Tướng quân, phải làm sao bây giờ?”
Tư Đồ Thần Minh một cước đá văng tên binh lính đang hỏi kia ra: “Truyền lệnh xuống, giữ lại mười vạn quân tiên phong chặt đứt phía sau, những người khác rút lui!”
“Dạ!”
Quân đội Thống An nhanh chóng bắt đầu nhổ trại, tổng cộng còn lại hơn sáu mươi vạn người, nhưng cuối cùng lúc rời đi chỉ có bốn mươi vạn người. Nói cách khác Thống An lúc này tổn thất hơn hai mươi vạn người, trong khi Vân Thiên xuất quân chỉ có mười vạn!
Tư Đồ Thần Minh thở nghẹn mang theo quân đội rút lui, khi thấy những cạm bẫy sắp đạt sẵn ở giữa đường, lại tức giận, hận không thể lập tức đi tìm Thần Hoàng Thiên liều mạng. Cuối cùng, trước khi tìm được một đường lui đến Lạc thành gần nhất, lại tổn thất thêm hơn hai vạn người tại đây!
Trong vòng một ngày hai lần đại thắng, khi tin tức được truyền về, cả triều đình đều vui mừng, hô to vạn tuế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.