Nam Việt Đế Vương

Chương 92: Tìm mọi cách để gây sự




Đột nhiên lúc này từ đâu có một vật thể lạ bay tới, đánh lên cổ tay Trần Phong
Bốp!
Chân khí ở tay hắn tán loạn, Long trảo thủ vỡ vụn, mà bản thân hắn cũng bị chấn cho nghiêng ngả.
"Đây là Minh Dương học viện, không phải là nơi cho ngươi hành hung người khác!"
Triệu Hảo tử xa đi tới, hai tay chắp sau lưng, khí độ cực kì phi phàm. Hắn sau khi tu thành Nội cương, bỗng dưng lại xuất hiện phong thái của bậc cao thủ, không giống như trước nữa. Trước đây hắn tuy mạnh, nhưng vẫn mang nét gì đó của người trẻ tuổi, nông nổi, bốc đồng mà bây giờ thì lại thu liễm ít nhiều, khiến người ta có cảm giác như một thanh bảo kiếm ẩn giấu trong vỏ vậy, chỉ tùy thời xuất ra, khiến người khác sợ hãi.
Trần Phong thu tay về, ánh mắt sắc lạnh nhìn Triệu Hảo. Tên này tu thành Nội cương nên giờ cực kì mạnh mẽ, toàn thân khí thế tựa như hổ như rồng, ánh mắt sắc bén bất ngờ, thật khiến người khác kính phục.
"Hắn rõ ràng ra tay với ta trước, điều này mọi người xung quanh có thể làm chứng."
"Ăn nói hàm hồ. Ai chẳng biết đám người này là bạn thân của ngươi. Đương nhiên bọn hắn sẽ bao che cho ngươi rồi!"
Triệu Hảo khí thế bức người, một bước lại một bước đi đến trước mặt Trần Phong.
Trần Phong cười ha hả, khẽ buông Hà My ra, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt hắn:
"Không biết là Triệu gia thiên tài muốn gì đây?"
Triệu Hảo thấy hắn phản ứng như vậy có chút kinh ngạc, bởi vì tu vi hắn hiện nay mạnh mẽ thế nào??? Thừa sức đánh bại một vị Nội cương sơ kì cao thủ. Nhưng giờ Trần Phong lại dám đối đầu với hắn, chẳng lẽ......
Não hắn hoạt động hết công suất, cố gắng nghĩ xem Trần Phong có mục đích gì. Nhưng càng nghĩ thì hắn càng khó hiểu. Hắn đã tìm hiểu rõ ràng, Trần Phong chỉ là một tên nhóc tầm thường ngoài bãi rác, đột nhiên hơn hai tháng trước bắt đầu tu luyện, sau một tháng rưỡi liền tiêu diệt Hắc Long bang, tạo nên oanh động không nhỏ. Như vậy chứng tỏ đã có chuyện gì đó xảy ra với hắn, ví như hắn nhận được một vị cao thủ xem trọng, hướng dẫn tu luyện. Hoặc là hắn nhặt được một viên đan dược nghịch thiên, từ đó thông hiểu việc tu luyện,.....
Giờ Trần Phong lại tỏ thái độ như vậy, khiến hắn có tâm lí ném chuột sợ vỡ bình quý, cho nên nhất thời không biết nên xử lí như thế nào.
"Đi thôi!"
Rốt cục hắn cũng không dám ra tay, quay đầu liền đi ngay, cùng với đó là Trần Lâm dáng vẻ chật vật không thôi đang trợn trừng mắt nhìn Trần Phong.
"Vậy là xong rồi?" Đám người Thành, Thanh Hoa ngơ ngác, gãi gãi đầu, quay sang nhìn Trần Phong. Lúc này hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt ngạo nghễ, nhìn về phía Triệu Hảo.
"Cậu ấy nói là có phương pháp, quả thật là có phương pháp. Chẳng qua phương pháp này..." Ánh Nguyệt dở khóc dở cười, lắc đầu cảm thán không thôi.
"Nhưng ít nhất cũng khiến cho Triệu Hảo không dám ra tay, đó là thắng lợi lớn!" Thành hồ hởi nói, giơ ngón tay cái lên làm động tác khâm phục với Trần Phong.
Còn Trần Phong.....Bên ngoài thì hắn ra vẻ ngạo nghễ, nhưng trong lòng thì đập thình thịch không thôi. Nếu lúc đó Triệu Hảo muốn đánh hắn thì hắn cũng đành chịu thua, chạy đi tìm giáo viên hoặc viện trưởng. Dù sao Triệu Hảo chênh lệch quá lớn với hắn, nếu hắn dồn hết sức mà đánh thì vẫn không thể chống lại, có khi còn bị hắn đánh te tua tơi tả, như vậy thì xong rồi. Nhưng rất may Triệu Hảo lại bị dáng vẻ kiêu ngạo của hắn hù dọa, không dám ra tay, cho nên hắn mới thoát một kiếp.
"Ta biết rồi. Sau này nếu gặp kẻ mạnh hơn thì cũng nên ra vẻ kiêu ngạo, mạnh mẽ, để tên kia lo ngại mới được."
Hắn nghĩ thầm, càng nghĩ càng thấy phục bản thân mình nhanh trí, sao lại có thể xử lí chuyện này dễ dàng như vậy.
"E hèm, mọi người thấy chưa, tôi đã bảo là có biện pháp xử lí chuyện này mà. Triệu Hảo là cái gì chứ, muỗi thôi!"
Hắn nở nụ cười gian mãnh, dáng vẻ cực kì đê hèn bỉ ổi, khiến đám người xung quanh nhất thời bĩu môi xem thường.
"Nhưng cũng phải nói là rất cứng nha, lại dám ôm gái trước mặt mọi người đấy!"
Triệu Minh cười gian xảo, ghé bên tai hắn để nói như giọng thì oang oang, đủ cho người cách xa một trăm mét cũng nghe thấy.
Khụ khụ.
Trần Phong giả vờ ho khan, quay sang hướng khác, cũng để dấu đi khuôn mặt lúc này đã nóng ran. Hành động lúc đó là nhất thời bốc đồng lên, không nghĩ gì nhiều, thấy Trần Lâm bắt nạt cô bé nên thành ra tức giận, máu dồn lên não. Nhưng đến giờ nghĩ lại mới thật thật là ngu ngốc nha.
"Chuẩn đấy, trông lúc đó cậu nam tính ghê luôn!"
Ánh Nguyệt cười hì hì, nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn, khiến hắn một lần nữa phải quay đầu sang hướng khác.
Còn về phần Hà My, lúc này đã đem mũ trùm kín mặt, ngồi xuống ghế đá, không muốn cho ai thấy dáng vẻ của mình lúc này.
"E hèm, thôi đủ rồi a, chúng ta nên vào tiết học thôi!"
Trần Phong đột nhiên cười vang, thi triển thân pháp thoát khỏi đám người, sau đó như một mũi tên chạy vào lớp học, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác kinh ngạc.
Mọi người xung quanh cũng cười ha hả, cảm thấy Trần Phong không ngờ cũng có lúc dễ thương như vậy.
Tiết học diễn ra sau đó khá đơn giản, cô giáo thay mặt mọi người xin lỗi hắn, mà Trần Phong cũng không ghi hận gì cả, bởi vậy mọi chuyện lại trở nên rất vui vẻ.
Tiết học kết thúc, và đột nhiên cô giáo thông báo một tin không được vui với đa số học viên ở đây.
Kiểm tra kì I.
Nói đến quãng thời gian đi học, thì đối với bất cứ học sinh học viên nào thì kiểm tra vẫn là đáng sợ nhất. Với Minh Dương học viện cũng như vậy. Bởi bọn họ là tu giả, nên cách thức kiểm tra có khác nhiều so với người thường.
Kiểm tra, sẽ xét về:

  1. Tư chất

  2. Thực lực tăng trưởng.

  3. Khả năng chiến đấu.

Trong ba phần này, lấy nặng nhất ở khả năng chiến đấu. Minh Dương học viện là dạy cho các học viên kĩ xảo chiến đấu, để họ có thể vận dụng Chân khí cùng võ kỹ một cách thành thục nhất, hiệu quả nhất.
Vì vậy mà cũng sinh ra một bảng bài danh, ghi tên thành tích của các học viên. Chia làm ba bảng Luyện thể, Luyện khí và Tụ khí. Riêng Ma pháp viện vì đặc thù nên sẽ có phương pháp kiểm tra riêng.
Luyện thể bảng, lấy Nguyễn Thành Long, mười hai tuổi là người đứng đầu. Thằng nhóc này nghe nói thể chất cực kì mạnh mẽ, cũng là Linh thể, đặc biệt lại không thuộc về các đại gia tộc trong Minh Dương thành. Vị Linh giả kia đã thu nhận hắn làm đệ tử, cung cấp lượng tài nguyên vô cùng, có lẽ chỉ vài tháng nữa là hắn có thể đột phá Luyện khí cảnh.
Luyện khí bảng, lấy Triệu gia Triệu Trung là thủ khoa.
Tụ khí bảng, thủ khoa là Đặng gia Đặng Quang Minh. Vốn nó thuộc về Triệu Hảo, nhưng nay gã đã đột phá đến Nội cương, cho nên đã không còn được xếp vào nữa.
Vì kì kiểm tra này mà tất cả những thanh thiếu niên trong Minh Dương học viện như lửa đốt mông, ào ào tu luyện, khiến học viện nhất thời khí thế rầm rộ hẳn lên. Thậm chí có không ít người dưới áp lực này đã đột phá, thực lực tăng mạnh.
Mà Trần Phong, cũng rảnh thời gian, bắt đầu tập trung sang mảng khác, một mảng quan trọng nhưng hắn lại có ít nhiều lơ là.
Ma pháp.
Ma pháp để có thể thăng cấp từ Ma pháp học đồ lên Ma pháp sư chân chính phải cần mở ra Ma pháp tâm, cùng với đó là tạo mối quan hệ với thế giới này, từ đó đánh ra Ma pháp thuật.
Hắn hướng về phía Ma pháp viện mà đi. Nó chỉ là một tòa nhà ba tầng nằm ở một góc yên tĩnh của học viện. Nếu người thường nhìn vào chắc chắn sẽ không nhìn ra được cái gì, nhưng Trần Phong Tinh thần lực đã có thể thoát li thân thể, bởi vậy hắn cảm nhận được, ở đây cũng có một tòa trận pháp không hề kém so với trận pháp ở Thợ săn công hội.
Hắn chỉ chứng thực thân phận một chút liền được cho vào. Tầng một chỉ gồm hai phòng chia làm hai lớp, còn tầng hai là phòng sách, tầng thứ ba lại là nơi làm việc của các Ma pháp sư kia.
Hắn vừa bước vào một căn phòng, lập tức một cỗ hàn khí đập đến, khiến cả cơ thể hắn phút chốc bị đóng băng sạch sẽ.
Hừ!
Hắn ánh mắt trầm xuống, thân thể khẽ rung nhẹ, lập tức tầng tầng băng giá vỡ vụn, rơi lộp cộp xuống mặt sàn.
Hắn nhìn lướt qua lớp học một phen. Nơi đây chỉ có hai mươi người, nhân số rất ít, nhưng trên vẻ mặt của mỗi người đều kèm theo vẻ cao ngạo khó ai sánh được. Cũng phải thôi, dù sao Ma pháp sư xét về lực chiến vẫn luôn ở trên Tu luyện giả, hơn nữa họ còn có một số phương pháp rất hay như Giả kim thuật, Luyện dược liệu, bày trận pháp,...những thứ mà Linh giả còn phải học theo.
Hừ!
Trần Phong ánh mắt tập trung lên một thiếu niên. Người này trên tay cầm một cây đũa phép, trên đó còn tản ra trận trận hàn khí. Hiển nhiên một chiêu vừa nãy là do gã đánh ra.
Muốn dọa ta?
Trần Phong cười lạnh, Ma pháp lực hóa thành Lôi tiễn, viu viu viu liền nhằm thẳng hắn. Tên kia kinh hoảng hét lên một tiếng, định niệm chú ngữ nhưng đã quá muộn.
Đùng đùng đùng
Ba mũi tên bắn lên người hắn, lập tức khiến hắn cháy đen thui một mảnh, người co giật liên hồi.
"Trần Phong, ngươi lại dám ra tay trong lớp học à?"
Trần Lâm quát lớn, quanh thân hắn Ma pháp lực tuôn ra hóa thành một tấm khiên lớn, sau đó lại hóa thành vô số kim châm, tỏa ra màu vàng kim cực kì thần thánh.
Vút vút vút.
Mấy mũi kim bắn liên tiếp đến, nhằm đến những bộ phận quan trọng nhất của hắn.
"Dừng lại!"
Hà My kinh hô, xung quanh từng nguyên tố rung động, hóa thành một tấm khiên, ngăn trước mặt Trần Phong.
Phập phập phập.
Từng mũi kim dính lại, đóng đinh trên tấm khiên này, sau đó cả hai đồng thời hóa thành từng điểm sáng tán đi mất.
"Hà My, em làm gì vậy?"
Trần Lâm giận tím mặt, quát lớn.
"Làm gì ư?"
Trần Phong cười lạnh, nắm tay co lại, một quyền đánh về phía Trần Lâm.
Thiết Lôi quyền!
Bành bành bành
Tấm khiên lập tức che kín vết rách, nhưng vì Trần Lâm lần này có chuẩn bị nên Trần Phong không thể một quyền phá nát như lần trước, nhưng như vậy cũng đủ để hắn ta hoảng sợ.
"Dừng lại!"
Một thanh âm hùng hồn bá đạo vang lên, cùng lúc đó Trần Phong cảm thấy thân mình lạnh toát, phút chốc đã bị biến thành tượng băng!
Từ ngoài cửa một người phụ nữ trẻ chạy vào. Người này mặc một bộ trang phục của Ma pháp sư màu xanh nhạt, dáng người lại lồi lõm cực kì mê người, khiến người ta không khỏi tặc lưỡi.
"Trần Phong, mới vào lớp đã làm loạn rồi? Em muốn gì đây?"
Cô ta là người phụ trách dạy ở đây, tên Nguyễn Thị Lan. Cô ta là một vị Ma pháp sư cấp bốn, thực lực mạnh mẽ cực kì, chính là một trong năm vị Ma pháp sư cấp bốn của học viện.
Trên đỉnh đầu Trần Phong đột nhiên hóa ra ba quả cầu lửa, đó là hắn vận dụng Hỏa pháp Hỏa cầu.
Rắc rắc rắc
Lớp băng quanh thân hắn chậm rãi tan ra, cùng lúc đó hắn vận hết sức cựa quậy, lập tức lớp băng xuất hiện chi chít vết rạn, sau đó vỡ tung.
Kinh ngạc!
Tất cả mọi người trong lớp đều kinh ngạc, bởi băng thuật này của cô giáo tuy không quá nguy hiểm nhưng dùng để trói lại một Luyện khí võ giả thì vô tư. Vậy mà hắn giờ lại có thể thoát ra, thực lực mạnh đến có chút biến thái.
Hắn nheo mắt nhìn cô giáo hồi lâu, rồi đột nhiên thở dài, đáp:
"Rõ ràng lúc em vừa vào liền có người tìm đến gây sự, giờ sao cô lại trách em như vậy được?"
Hắn nói ra mấy lời này cũng không mong chờ gì cô ta sẽ hiểu cho. Rõ ràng cô ả bên phe Trần Lâm, vì lúc vào liền vận dụng Ma pháp thuật đóng băng hắn, nếu hắn không có thực lực mạnh mẽ thì bây giờ chắc hẳn biến thành tượng băng rồi!
Quả nhiên là vậy, bởi vì cô ả ngay lập tức nổi giận, gằn giọng:
"Ý anh là sao?"
Hắn lắc lắc đầu cảm thán, cũng không giải thích gì thêm cho mất công, liền chọn đại một cái ghế ở góc lớp sau đó ngồi xuống.
Ả ta thấy hắn hành xử như vậy thì giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì, mặc kệ hắn.
Hết chương 92
CẦu phiếu đề cử nào ae:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.